Dạ minh châu tỏa ra một luồng sáng dìu dịu, bên trong cây Kết Phách Đăng chỉ có một tim đèn chỉ lớn bằng hột đậu, nhìn vô cùng ngạc nhiên. Ai mà biết được, trong cái ngọn đèn thật đáng ngạc nhiên này, lại chứa khí tức suốt ba trăm năm của một phàm nhân.
Đầu ta càng ngày càng nặng, những lời nói của Tố Cẩm tuy không thể tin được toàn bộ, nhưng lại có những lời của tiểu tiên nga nại nại trên thiên đình làm căn cứ, hiện giờ ta không thể không xem xét tới những sự việc đã xảy ra trong quá khứ, tình cảm của Dạ Hoa đối với mẹ của cục bột suốt ba trăm năm qua đúng là sâu như biển. Hắn là một kẻ nặng tình, mối thâm tình sâu như biển này, suốt ba trăm năm trời cũng không bị tan thành tro bụi, vậy tại sao vừa gặp bản thượng thần, hắn lập tức chuyển dời tình cảm?
Ta càng nghĩ, càng thấy tà hỏa kia làm cháy sạch lòng cam đảm, trong tim chợt nhói lên một cảm giác đầy bi thương uất hận. Ta yêu thương Dạ Hoa, bởi chính con người hắn, mặc dù trông hắn giống sư phụ ta, nhưng chưa bao giờ ta đánh đồng hắn với Mặc Uyên. Nhược ta cũng coi hắn như một thế thân của Mặc Uyên, chỉ sợ mỗi lần nhìn thấy hắn đều phải cung kính vấn an, không dám có tới nửa điểm khinh nhờn.
Ta đối đãi với hắn như vậy, đương nhiên mong hắn cũng đối đãi trở lại với ta như thế. Nếu hắn chỉ vì ta giống mẹ của cục bột, cũng bởi hắn không thể quên nổi mẹ cục bột, nên bây giờ mới theo đuổi ta, thì Bạch Thiển ta đây không thể chấp nhận nổi mối quan hệ với hắn này.
Mê Cốc đứng lấp ló bên ngoài khe khẽ nói: ” Cô Cô, người muốn mang rượu đến sao?”
Ta im lặng đồng ý.
Rượu Mê Cốc mang tới hết thảy đều là rượu nấu chưa để lâu, khí dương còn vượng chưa được chôn xuống đất để điều hòa bằng khí âm, vừa mới chui vào cổ họng, trong cổ đã có một luồng khí cay nồng bốc thẳng lên, làm đầu óc ta càng thêm choáng váng. Chắc là hôm nay Mê Cốc thấy lúc trở về ta có phần không thoải mái, liền ngầm hiểu, cố tình lấy ra loại liệt tửu đặc biệt này, vừa nhận được lệnh lập tức mang vào trong phòng ta.
Ta uống cho tới lúc Kết Phách Đăng trước mắt từ một cây biến thành mười cây, tự hiểu là uống đã đủ lắm rồi, liền lảo đảo đứng dậy đi ngủ. Trong lúc mông lung vẫn không thể ngủ được, thấy có cái gì đó ở trên bàn cứ nhấp nháy, chập chờn trước mắt, bảo sao không ngủ được. Ta ngồi ở mép giường nheo mắt nhìn, hóa ra là cây đèn. Ừm, chắc là cây Kết Phách Đăng, nhưng không rõ là ánh đèn kia kết được cái gì?
Ta nghĩ hồi lâu mà không nhớ ra.
Ánh đèn kia nhấp nháy làm cả đầu cả tim ta đều thấy nặng nề, thân mình ta mềm nhũn không đứng dậy được, muồn thổi tắt đèn từ cách bảy tám bước, nhưng thổi một lúc vẫn không thấy tắt, muốn dùng pháp thuật để dập tắt nó, mà nhất thời không nhớ ra được phép thuật thổi tắt đèn là phép gì. Trong lòng ta nức nở mấy tiếng, tùy tiện xuất ra một cái phép thuật phất thẳng về phía cây đèn. Loảng xoảng một tiếng, cây đèn kia vỡ nát. Cũng tốt, cuối cùng ngọn đèn cũng đã tắt.
Cảm thấy việc này đã xong, trên trời dưới đất hết thảy đều quay mòng mòng, ta lập tức nhào xuống giường tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ này, ta ngủ hai ngày liền, trong khi ngủ đã nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nguyên năm trăm năm trước, Kình Thương thoát khỏi phong ấn trong Đông Hoàng Chung, ta cố sức phong ấn hắn trở lại xong, cũng không giống như mẫu thân và phụ thân đã nói, ngoan ngoãn ngủ hai trăm năm trong Hồ Ly động, mà thực ra đã bị Kình Thương hạ phong ấn, sống ở trên Tuấn Tật Sơn ở Đông Hoang.
Kẻ phàm nhân tên là Tố Tố, mẹ ruột của cục bột, người đã nhảy xuống Tru Tiên đài kia, căn bản đều chính là bản thượng thần lão tử ta lúc còn vô năng không biết gì.
Ta vẫn đang kỳ quái, vì sao kiếp nạn phi thăng thượng thần của ta lại dễ dàng như thế, bất quá đánh qua một trận với Kình Thương, lại chỉ ngủ một giấc ngắn ngủi hai trăm năm, sau khi ngủ dậy đã thành thượng thần. Ba trăm năm trước lúc tỉnh dậy trong Hồ Ly động, ta trợn mắt há mồm nhìn nguyên thần của mình từ màu bạc đã biến thành màu vàng lấp lánh, còn tưởng ông trời cố tình cho ta một cái nhân tình. Còn cảm kich cho rằng, lão thiên gia này nhất định là một lão thiên gia nhân từ.
Mà không biết rằng, trận đánh với Kình Thương kia bất quá chỉ là một chất xúc tác, cái kiếp nạn lúc ta phi thăng thành thượng thần kia, là một cái tình kiếp. Ta đã phải mang trái tim ra trả, lại trả thêm cả hai tròng mắt. Nếu không phải lúc trước Kình Thương đã phong ấn tiên khí của ta, khéo lúc nhảy từ Tru Tiên đài xuống còn trả thêm cả tu vi toàn thân. Lão trời già này làm việc cũng thực nghiêm túc, nhân từ nhân từ, lão nhân từ cái con khỉ.
Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao lúc ở Thanh Khâu, có lúc Dạ Hoa muốn nói gì đó mà lại không dám nói, hoặc lúc ở khách điếm nơi phàm giới đêm đó, trong lúc mơ mơ màng màng có nghe được một câu ” Ta mong nàng nhớ lại, nhưng nhiều khi lại mong nàng vĩnh viễn không nhớ lại” cũng không phải ta ngủ mơ màng nghe không rõ, hết thảy đều có nguyên cớ của nó, năm đó Dạ Hoa trót làm ta bị oan uổng, nên hắn cảm thấy có lỗi với ta.
Chỉ sợ rằng vĩnh viễn hắn không thể hiểu được vì sao lúc đó ta đặt cho cục bột tên là a Ly, và vĩnh viễn không thể hiểu được vì sao ta phải nhảy xuống Tru Tiên Đài.
Chuyện xưa ùn ùn quay trở lại, chuyện xảy ra trong ba năm tại thời điểm ba trăm năm trước kia vẫn đau nhói như vừa xảy ra ngày hôm qua, cái gì mà đại nghĩa, cái gì mà đạo lý, cái gì mà chỉ vì giữ gìn chu toàn cho một kẻ phàm giới như ta nên không thể không làm, lúc này ta cũng chẳng muốn quản, mà cũng chẳng còn tâm tư nào mà quản. Lúc ta tỉnh lại giữa giấc mơ, chỉ nhớ rõ ba năm đó, hàng đêm cô đơn tịch mịch ở Nhất Lãm Phương Hoa, trong lòng vẫn âm thầm nuôi hy vọng. Cảm xúc ập về, thương cảm trào dâng vô cùng vô tận trong lòng ta. Ba năm đó, như một vết thương còn mưng mủ trong lòng bản thượng thần ta, đau khổ bi thương đến tột cùng.
Ta cảm thấy với tâm trạng lúc này đây của ta, muốn thành thân với Dạ Hoa vào tháng mười, chắc là không thể. Ta biết mình vẫn còn thương hắn. Ba trăm năm trước, ta bị hắn mê hoặc đến đầu óc hôn ám, ba trăm năm sau lại bị hắn mê hoặc đến óc choáng đầu hôn, có thể thấy đây chính là oan nghiệt. Nói tới việc ta thương hắn này đây, thì ta cũng không quản được trái tim của mình, nhưng cứ nhớ lại những chuyện đã xảy ra ba trăm năm trước, con tim vẫn còn yêu thương hắn này của ta như bị một cái đinh nhọn đâm phải, cũng có thể nói, ta không thể chấp nhận nổi cái đinh này. Ta không thể tha thứ cho hắn.
Mê Cốc bưng nước vào cho ta rửa mặt, nhìn ta trong chốc lát, nói: ” Cô cô, có cần ta mang thêm rượu tới không. ”
Ta giơ tay lên lau mặt, mới phát hiện ra tay đẫm nước mắt.
Quả nhiên Mê Cốc lại mang rượu tới. Lúc trước ta đã uống tới bảy tám bình, chắc đã uống sạch cả đống rượu mà Tứ ca đang trữ trong nhà. Mê Cốc lại còn có thể mang vào thêm năm sáu bình nữa, có thể thấy hắn đã cố trộm tàng trữ không ít.
Mỗi lần ta uống đều say, say xong lại ngủ, tỉnh ngủ lại uống, uống say lại ngủ tiếp, cứ thế qua ba bốn ngày liền. Ngày thứ năm, tỉnh lại lúc trời chạng vạng, Mê Cốc ngồi trong phòng ta, nhíu mày nói: ” Cô cô tự quan tâm mình một chút, trong hầm rượu đã không còn bình nào rồi”
Mê Cốc quá lo, thân mình ta cũng chẳng có gì cần quan tâm, chẳng qua chỉ là không còn khí lực, cũng không đến nỗi hết thuốc chữa như Phượng Cửu, bị thất tình uống được chút rượu đã nôn ra mật xanh mật vàng. Trải qua một trận học hỏi này, ước chừng tửu lượng của ta cũng tăng lên không ít.
Không có rượu mạnh thấm giọng, đầu óc ta cũng thanh tĩnh được nửa phần. Nhờ nửa phần thanh tĩnh này, ta mới có thể nhớ ra một chuyện rất trọng đại mà bất luận thế nào ta cũng không thể quên được. Đôi tròng mắt của ta bao lâu nay vẫn nằm nhờ trong hốc mắt của Tố Cẩm, chi bằng bớt chút thời gian đi đòi lại.
Lúc đó khi ta lịch tình kiếp, bị Tố Cẩm nhân lúc cháy nhà hôi của đoạt mất đôi tròng mắt. Hiện giờ kiếp nạn của ta cũng đã trải qua xong, nếu cử đề nàng ta sử dụng đôi tròng mắt của ta cũng thực không thỏa đáng, mà chính nàng ta cũng cảm thấy đôi tròng mắt của ta dùng cũng không được tự nhiên lắm.
Ôn hòa không bằng bạo lực, ta lập tức triệu hồi Côn Luân phiến, soi gương sửa sang lại đầu tóc dung mạo một chút. Ừm, sắc mặt nhìn cũng không tốt lắm. Vì không muốn làm mất mặt của Thanh Khâu, ta đành lấy một cây son ra cẩn thận tô qua một lần.
Ta với khuôn mặt rạng rỡ lập tức từ dưới đất lên thẳng Cửu Trùng Thiên, bắt quyết sử một cái phép thuật nhỏ dễ dàng né qua thiên binh thiên tướng canh cổng Nam Thiên Môn, chạy thẳng một mạch tới Sướng Hòa Điện nơi Tố Cẩm ở trong Tẩy Ngô Cung.
Cái nàng mẫu mực kia cũng thực biết hưởng phúc, đang nhắm mắt dựa vào ghế quý phi dưỡng thần.
Ta hiện thân, tiến thẳng vào điện làm tiểu tiên nga đang hầu trà kêu lên một tiếng kinh hãi. Mẫu mực kia mở mắt ra, nhìn thấy ta, ngẩn người ra, ngoài miệng tuy nói: ” Thượng thần giá lâm, Tố Cẩm hết sức sợ hãi. ” nhưng động tác xoay người rời khỏi ghế lại hết sức từ từ bình tĩnh, cũng thực vững vàng, quả nhiên là ” hết sức sợ hãi”
Ta ngồi ở bên cạnh. Nàng ta đắn đo một chút rồi mới nở một nụ cười tươi tắn, nói: ” Tố Cẩm ngẫm lại thánh ý của thượng thần, đoán chừng là người muốn tới hỏi han tình hình gần đây của quân thượng. Nhược nói tới quân thượng, ” Ngừng một chút, lại tiếp tục cười rạng rỡ nói: ” Cái nàng Tố Tố của phàm thế kia, ở cùng một chỗ với quân thượng cũng rất tốt, cũng chiếu cố quân thượng thực cẩn thận. ”
Nét cười làm đôi tròng mắt của nàng long lanh rạng ngời, ta đập đập nhẹ quạt vào tay, làm ra vẻ thong dong, nói: ” Làm như thế, tự nhiên là tốt nhất. Việc của Dạ Hoa nhờ có ngươi quan tâm, làm ta cũng khỏi phải lo nghĩ, ngày hôm nay đây, ta chỉ muốn tới quan tâm tới ngươi một chút. ”
Nàng ta nghi hoặc liếc ta một cái.
Ta mìm cười đoan trang: ” Tố Cẩm, đôi tròng mắt của bản thượng thần ngươi đã dùng suốt ba trăm năm nay, thấy như thế nào? ”
Nàng cố gắng ngẩng đầu lên, vẻ mặt từ đỏ bừng chuyển sang màu phấn hồng, từ phấn hồng chuyển sang màu trắng bệch, trong nháy mắt đổi liền ba màu, trông rất thú vị. Nàng ta cao giọng nói: ” Ngươi, ngươi vừa nói cái gì?”
Ta xòe quạt ra nói: ” Ba trăm năm trước, bản thượng thần lịch tình kiếp, đã đánh mất đôi tròng mắt vào tay ngươi, ngày hôm nay mới lật lại cái chuyện này, liền tự mình lại đây đòi. Ngươi thử xem, là ngươi tự động thủ, hay bản thượng thần ta động thủ?”
Nàng ta lùi lại hai bước, cánh tay bám chặt vào ghế quý phi ở phía sau, có vẻ như không tin, run run nói: ” Ngươi, ngươi là Tố Tố?”
Ta không kiên nhẫn bực bội xòe quạt ra: ” Rốt cuộc là ngươi tự mình động thủ, hay để bản thượng thần động thủ? ”
Trong mắt nàng không còn chút ánh sáng, tay run run túm lấy tay áo, miệng muốn nói gì đó, mà rốt cuộc cũng không nói ra thành lời được. Sau hồi lâu mới trông nửa như cười, nửa như khóc nói: ” Nữ nhân kia, nữ nhân kia rõ ràng là một phàm nhân, sao có thể là ngươi được, nàng ta rõ ràng là một phàm nhân mà?”
Ta cầm lấy ly trà nóng hổi ở trên bàn, ngạc nhiên nói: ” Một phàm nhân thì sao, một thượng thần thì sao? Chỉ vì ba trăm năm trước ta là một phàm nhân, chỉ là một bọc mủ, thì một tiểu thần tiên như ngươi có thể đến đoạt nhãn tình của ta, bắt ta nhảy xuống Tru Tiên đài sao?”
Chân nàng mềm nhũn, từ từ trượt xuống ” ta, ta” mà cả hồi lâu không nói ra được ta làm sao.
Ta bước tới giơ tay xoa nhẹ hốc mắt nàng nhẹ nhàng nói: ” Mấy ngày gần đây ta gặp chút chuyện vui, lỡ uống thêm mấy bình rượu, tay cũng hơi run run một chút, ước chừng so với ngươi tự động thủ sẽ đau hơn một chút, ngươi lượng thứ cho ta nhé. ”
Ta còn chưa xuống tay, nàng đã hoảng sợ thét chói tai. Ta tùy tiện tạo ra một đạo tiên chướng, vây ở trước Sưởng Hòa Điện, đảm bảo mấy tiểu đồng tử, tiểu cung nga có nghe được tiếng của nàng cũng không thể bước vào được.
Con ngươi của nàng ta đảo vòng, hai tay cố gắng túm chặt lấy tay ta, nói: ” Ngươi không thể, ngươi không thể… ”
Ta buồn cười vỗ vỗ vào má nàng nói: ” Ba trăm năm trước ngươi thích giả vờ nhu nhược, lúc nào ta cũng thấy ngươi hết sức nhu nhược, bây giờ ngươi không để cho bản thượng thần ta được mở mắt, nhìn xem lúc ngươi không nhu nhược thì trông sẽ như thế nào sao? Lúc Dạ Hoa lấy oan của ta đôi mắt có nói, nợ người ta cái gì thì phải trả cái đó, lúc trước hai mắt của ngươi bị sao mà thành như vậy, trong lòng hai chúng ta đều rõ ràng. Đôi tròng mắt của ta vì lý do gì mà chuyển sang hốc mắt của ngươi, trong lòng hai chúng ta cũng đều rõ ràng. Ngươi thử nói xem, vì cái gì mà ta không thể đòi lại hai tròng mắt của mình, chẳng nhẽ đôi tròng mắt của ta nằm trong hốc mắt của ngươi ba trăm năm, thì đã trở thành của ngươi rồi sao?”
Dứt lời, cũng lập tức động thủ. Nàng ta gào lên một tiếng thảm thiết. Ta ghé sát vào tai nàng, nói: ” Cái chuyện ba trăm năm trước kia, Thiên Quân lão lặng lẽ làm, cho nên ngày hôm nay, ta cũng lặng lẽ làm. Lúc trước ngươi thiếu ta cả thảy hai việc, một việc là đôi tròng mắt, một việc là Tru Tiên đài. Đôi tròng mắt ngươi thiếu ta, hôm nay coi như ta đã đòi lại rồi. Còn cái vụ Tru tiên đài kia, hoặc là ngươi học theo bản thượng thần nhảy từ trên đó xuống, hoặc là ngươi tới chỗ Thiên Quân nói, rằng chỉ có chút tiên lực yếu ớt nhưng ngươi vẫn muốn đi Nhược Thủy trông coi Kinh Thương đang bị tù trong Đông Hoàng Chung, vĩnh viễn không lên trời nữa. ”
Thân mình nàng lập tức cứng lại, chắc là khá đau. Loại thống khổ này ta cũng từng trải qua, đại để là cũng không khác lắm. Nàng ta đau đến mức hít thở không được, cố gắng thốt ra mấy chữ: ” Ta… quyết… không.. ”
Không sai, cuối cũng cũng không giả bộ nhu nhược với ta nữa, cuối cũng cũng có lúc kiên cường. Ta nâng khuôn mặt nhiễm đầy máu của nàng lên, khẽ cười hai tiếng: ” Vậy sao? Vậy ngươi muốn bản thượng thần tự đi nói với Thiên Quân sao. Nhưng con người ta từ xưa vẫn vậy, lúc này nói một đằng, sang canh giờ khác lại nói một nẻo. Nếu để ta đi nói với Thiên Quân, thì không biết có thể nói ra những lời giống như vừa rồi mới nói đâu. ”
Thân thể của nàng ta cứng đờ, nỗi thống khổ theo đó xoắn thành một chỗ. Trong lòng ta thầm niệm Phật, thiện ác quả báo, thiên đạo luân hồi.