Tứ ca vẫn ngậm một nhánh cỏ đuôi chó nằm trên thảm cỏ bên ngoài Hồ Ly động, vừa phơi nắng vừa nói với ta: ” Mấy ngày trước Chiết Nhan đã về đào lâm rồi. Theo hắn nói thì mấy ngày gần đây đã làm mấy chuyện táng tận lương tâm, cũng bởi vì đã nhiều năm không làm những chuyện táng tận lương tâm, ngẫu nhiên lại rơi vào một cái chuyện cực kỳ táng tận lương tâm, nên phải vội vàng trở về Đào Lâm. ”
Ta sầu não mà thốt lên một tiếng mẹ ơi, rồi lại bắt quyết triệu tới một đám mây bay thẳng tới Thập Lý Đào Lâm
Đến lúc gặp được Chiết Nhan ở ao Bích Dao phía sau núi trong rừng đào kia, là lúc mặt trời chính ngọ, thế mà miệng lão đã lảm nhảm ba hoa được ngay, cho đến lúc hỏi được chuyện của Dạ Hoa, đã vào khoảng giờ tý lúc trăng nhô rõ cao.
Nói rằng đúng là hơn nửa tháng trước, vào đêm ngày mười một tháng sáu, lão đang cùng tứ ca đi ngắm trăng trong rừng trúc ở ngoài cửa động, đột nhiên có hai tiên quân từ trên trời hạ xuống. Hai tiên quân kia mang theo ngự lệnh của Thiên Quân, cấp tốc bái ở cửa Thanh Khâu, thỉnh lão đi Cửu Trùng Thiên, cứu một người. Trên trời luôn có Dược quân coi sóc, Thiên quân vượt nghìn dặm xa xôi tới đây thỉnh lão rời núi, chắc chắn là thuốc thang châm cứu đã không có tác dụng, ngay cả Dược quân cũng thúc thủ vô sách. Vốn dĩ lão cũng chẳng có cảm tình gì với Thiên Quân đời này, nhưng ít ra có thể khiến Thiên Quân thiếu lão một món nợ nhân tình, lão liền đi theo đám tiên quân tới mời kia lên trời một chuyến.
Đến lúc lên tới Cửu Trùng Thiên, lão mới biết được cái người mà Thiên Quân không quản ngàn dăm xa xôi đến cầu lão cứu chữa, chính là vị con rể Dạ Hoa của Bạch gia nhà ta.
Lúc mà lão gặp Dạ Hoa, mặc dù hắn không đến cái mức là thuốc và châm cứu không còn tác dụng, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, cánh tay phải đã bị con ác thú ăn mất, chỉ còn lại cánh tay áo trống rỗng, tu vi trên người bất quá chỉ còn lại tầm một hai vạn năm mà thôi.
Kể tới chỗ này, lão có phần sầu não, nói: ” Vị phu quân này của ngươi, tuy còn trẻ tuổi, nhưng trù liệu mọi việc lại hết sức trầm ổn thận trọng. Nghe nói mấy ngày trước hắn có trình một bản tấu thư lên cho Thiên Quân, đúng rồi, đó là ngày thứ hai người ở Tây Hải , trong tấu thư có nêu rõ Thần Chi Thảo ở Đông Hải Doanh Châu vi pham giới luật tiên giới như thế nào, kê ra rất nhiều đạo lý, thỉnh Thiên Quân cho phép hắn đi Doanh Châu phá sạch Thần Chi Thảo ở đó.
Thiên Quân suy xét kỹ càng liền chấp thuận. Hai ngày sau khi hắn đi Doanh Châu, đã truyền ra tin tức Doanh Châu đã chìm vào Đông Hải, làm Thiên Quân cực kỳ vui mừng, nhưng ngày kế tiếp hắn trở về, lại bị thương rất nặng. Thiên Quân nghĩ rằng vị tôn tử này của hắn bị tứ đại thần thú canh giữ Thần Chi Thảo làm hại, thầm hối hận đã đánh giá quá cao năng lực của tôn tử, hồi trước lại không phái thêm một số tay hảo thủ đi cùng để giúp đỡ. Lúc đầu ta cũng nghĩ là tu vi của hắn bị giảm sút do lúc lên Doanh Châu phá sạch đám Thần Chi Thảo kia, bị bốn con súc sinh kia làm hại. Sau đó hắn bí mật đưa viên tiên đơn kia cho ta, ta mới biết rằng, bốn con súc sinh kia trừ việc ăn được của hắn một cánh tay, cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi, lại còn bị hắn vung một kiếm chém sạch toàn bộ.
Vẻ bề ngoài của hắn tiều tụy như vậy, cũng chỉ bởi vì lúc hái xong Thần Chi Thảo lập tức dựng lò dùng tu vi của mình để luyện đan dược. Thương thế kia của hắn, ừm, ta đã cho hắn dùng thuốc, ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ cần từ từ nghỉ ngơi là được, chỉ có cánh tay kia là hỏng rồi. Ha ha, mà thực ra cũng không phải hỏng, ngươi nhìn cánh tay mà ta đã tạo ra cho hắn kia, mặc dù lúc này chưa thể dùng được, nhưng chỉ cần ngót nghét một vạn năm sẽ có linh tính, sau này cũng có thể dùng. ”
Ánh trăng trên cao kia rọi xuống đỉnh đầu, vừa lớn vừa tròn, lạnh lùng xa xăm.
Chiết Nhan thở dài nói: ” Hắn lo lắng cho ngươi, nên mới cố tình ủy thác ta đưa viên đan dược kia cho ngươi. Hắn còn cảm thấy hắn đúng là phu quân của ngươi, ngươi thiếu Mặc Uyên bao nhiêu, hắn giúp được bao nhiêu tất sẽ hết lòng giúp, lại còn muốn ta gạt ngươi, sợ ngươi suy nghĩ, nếu biết hắn bỏ ra hơn nửa tu vi luyện đơn tất sẽ không chịu dùng. Ừm, cũng chỉ là sợ ngươi lo lắng mà thôi. Vẫn biết ngươi là kẻ không chút cẩn trọng tỉ mỉ, ai ngờ sau khi cho đại hoàng tử của Tây Hải uống đan dược xong, lại còn tra xét nguyên thần của hắn. Bất quá, với cái tính tình lúc nào cũng giơ vai ra gánh vác mọi việc như Dạ Hoa kia, thật làm ta bội phục, đúng là một kẻ quá mạnh mẽ. ” lại thở dài một tiếng, khe khẽ nói: ” Hắn mới năm vạn tuổi đã có thể giết sạch bốn con đại thần thú kia, tiền đồ sau này không thể nào đoán hết được. Tiếc là tu vi tinh thuần của hắn, lại có thể nói bỏ là bỏ, thực đáng tiếc”
Cổ họng ta chợt nghẹn cứng lại. Tim chợt chùng xuống vô cùng.
Chiết Nhan muốn giữ ta ngủ lại một đêm, ta cảm ơn ý tốt của lão, theo lão thì chỗ đan dược kia có chứa rất nhiều bổ khí. Trên cao kia, ánh trăng lành lạnh chiếu rọi, xuyên qua những đám mây. Dạ Hoa đã được Chiết Nhan khám và cho thuốc, cũng theo lời Chiết Nhan lúc lão khuyên ta ngủ lại, bây giờ dù ta lập tức đi lên trên đó chăm sóc hắn, cũng chẳng giúp được cái gì, chỉ có thể ngồi nhìn hắn mà thôi. Nhưng mặc dù ta chỉ có thể làm một việc nho nhỏ như vậy cho hắn, thì ta cũng muốn lập tức tới bên cạnh hắn.
Ta bắt quyết hóa thành một con thiêu thân, bay qua mấy con hổ canh gác Thiên Nam Môn đang ngủ gật, cố gắng nhớ lại lộ tuyến lúc trưa vừa đi qua, bay thẳng một lèo tới Tử Thần Điện của Dạ Hoa.
Tử Thần Điện này của hắn bốn bề đều tối om, ta rơi xuống mặt đất, không để ý đụng trúng một cái ghế. Cái ghế gây ra một tiếng động, trong điện lập tức sáng hẳn lên. Dạ Hoa đang mặc một bộ quần áo bằng lụa trắng, ngồi dựa vào đầu giường, nhìn ta một cách khó hiểu đến kì lạ. Ta mới chỉ gặp hắn lúc đang mặc trường bào mào đen, hoặc lúc không mặc gì, bây giờ thấy hắn mặc bộ áo lụa trắng mỏng như vậy, ừm, thật là đẹp, mái tóc đen dài buông xõa, ừm, cũng thật là đẹp.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta trong chốc lát, hơi nhíu mày nói: ” Nàng không ở Tây Hải trông coi Đại hoàng tử của Tây Hải sao, vì sao nửa đêm còn vội vã chạy vào trong phòng ta, chẳng lẽ Điệp Ung có chuyện gì xảy ra sao?” Cái bộ dáng nhíu nhíu mày của hắn này, trông cũng thật đẹp.
Ta cười gượng hai tiếng, tỏ vẻ thong dong nói: ” Điệp Ung không sao cả, chuyến này ta đã xong việc ở Tây Hải, lại nhớ rằng tay ngươi đang bị thương, sợ châm nước pha trà khó khăn, liền đi lên đây giúp đỡ ngươi. ”
Dạ Hoa hắn đã mất nhiều công sức để lừa dối ta, không muốn ta phải lo lắng, vì để cho hắn yên tâm, ta cảm thấy cứ tiếp tục giả bộ không biết thì tốt hơn.
Trông hắn càng có vẻ khó hiểu nhìn ta trong chốc lát, sau đó lại hơi mỉm cười, vỗ vỗ vào cạnh giường nói: ” Thiển Nhi, lại đây. ”
Thanh âm của hắn vừa vang lên, hai bên tai của ta bắt đầu đỏ ứng, giả vờ ho khan nói: ” Thế không hay lắm, tốt nhất ta chạy sang bên chỗ cục bột ngủ cùng hắn, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, qua ngày mai ta sẽ sang gặp ngươi” nói xong định xoay người chuồn đi. Chưa kịp rời khỏi phòng của Dạ Hoa, trong điện đột nhiên lại tối đen. Chân ta vừa bước qua, lại đụng trúng ngay một cái ghế.
Dạ Hoa từ phía sau ôm lấy ta. Hắn nói: ” Hiện giờ ta chỉ có thể ôm nàng bằng một tay, nếu nàng không muốn, có thể tránh đi”
Trước giờ mẫu thân vẫn dạy ta cách hành xử khi trở thành dâu con nhà người ta, lúc giảng đến chuyện khuê phòng của hai vợ chồng, đã đặc biệt nhắc tới chuyện này. Nàng nói, lúc con gái mới về làm vợ người ta, lúc phu quân muốn ân ái, lập tức phải tuân theo truyền thống nhẹ nhàng từ chối, mới ra vẻ rằng mình là một người con gái rụt rè nhưng biết giữ gìn.
Ta cảm thấy vừa rồi ta ho nhẹ một tiếng, đương nhiên đã biểu hiện rõ ràng thái độ từ chối một cách nhẹ nhàng của mình. Nhưng rõ ràng Dạ Hoa cũng chẳng quan tâm. Đáng tiếc là lúc trước mẫu thân lại không dạy ta, rằng lúc mới làm vợ người ta, nếu phu quân nàng không tiếp nhận sự từ chối nhẹ nhàng của nàng, thì nữ tử này nên làm thể nào để trông nàng vẫn có vẻ rụt rè mà giữ gìn được sự thuần khiết của nàng.
Mấy sợi tóc bung ra của Dạ Hoa cọ nhẹ vào tai ta nhồn nhột, trong lòng ta đầy rối rắm, cuối cùng yên lặng quay lại ôm hắn nói: ” Ta cũng chỉ chiếm của ngươi nửa cái giường, được không?”
Hắn ho nhẹ một tiếng, cười nói: ” Vóc người của nàng như thế này, làm sao mà chiếm được tới nửa giường ngủ của ta. ”
Ta ngượng ngùng đẩy hắn ra, lần tới cạnh giường, nghĩ nghĩ một chút rồi cởi áo ngoài, lật chăn lên chui vào. Ta nằm ở tít trên đầu giường, kéo chăn phủ kín trên người, đến lúc Dạ Hoa tiến tới, lại lùi tít vào phía trong. Hắn lại nằm quá xa ta, chăn trên người từ từ tuột ra, chỉ còn lại một góc chăn, hắn liền túm lấy kéo một cái. Nhưng cái chăn mây trên giường này lại hơi nhỏ, hắn cứ kéo như vậy, rốt cuộc lớp chăn trên người ta bị hắn kéo sạch, người trơ khấc. Tuy là đêm tháng bảy giữa mùa hạ, trên Cửu Trùng Thiên vẫn cực kỳ lạnh, ta lại cởi áo ngoài rồi, nếu cứ ngủ cả đêm như vậy, chắc chắn ngày mai không phải là ta chăm sóc hắn, mà đổi thành hắn chăm sóc ta.
Mấy cái chuyện mất mặt này thực ra cũng chẳng sao, ta liền tiến lại gần hắn một chút, lại một chút. Hắn xoay người lùi ra mép giường, ta lại tiến thêm một chút. Ta đã tiến mấy lần rồi, mà vẫn chưa chạm tới nổi được một góc chăn, cuối cùng đành tiếp tục tiến lại gần thêm một chút, đúng lúc đó hắn quay người lại, ta lập tức chui thẳng vào trong lòng hắn. Tay trái của hắn ôm chặt lấy ta, lại nói: ” Tối nay nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng ta đắp chăn ngủ, hay là nằm ở góc giường ngủ không cần chăn?”
Ta ngẩn ngơ ngẩn ngơ, rồi nói: ” Hai bọn ta có thể nằm ở góc giường quấn chăn ngủ. ” Ta cảm thấy lúc ta nói những câu này, đầu óc hoàn toàn không hoạt động.
Hắn ôm lấy ta, cúi đầu cười nói: ” Chủ ý này cũng không tệ”
Đêm hôm đó, hai người bọn ta quấn quýt như một đôi chim, nằm gọn ở một góc giường ngủ ngon lành.
Tuy rằng cuộn trong một góc, nhưng ta nằm gọn trong lồng ngực của Dạ Hoa, ngủ cũng thực yên ổn. Trong lúc mơ hồ còn nghe hắn nói, nàng có biết không, tính tình của nàng cũng không giống những người bình thường, không thể thiếu được người khác nửa điểm ân tình. Hắn nói không sai, chắc chắn ta không thể chịu được việc thiếu nợ nhân tình của người ta, nên trong lúc ngủ vẫn hàm hồ đồng ý với hắn một hai câu. Nhưng cũng bởi ta thấy tim hắn đã thả lỏng một nửa, ngủ cũng hơi sâu, nên cũng chắc không nhớ là đã đồng ý với hắn cái gì.
Nửa đêm, hoảng hốt nghe thấy tiếng ho của hắn, ta cả kinh. Hắn rón rén đứng dậy, xuống giường, dém chăn giúp ta, rồi vội vàng đẩy cửa điện ra ngoài. Ta trấn tĩnh lắng nghe, chỉ nghe thấy ngoài điện có những tiếng ho, cố nén tới mức khẽ nhất, nếu không phải chúng hồ ly bọn ta thính tai, ta lại trấn tĩnh lắng nghe, chắc cũng không nghe được những âm thanh này của hắn. Ta vuốt ve nhè nhẹ góc giường còn vương hơi ấm của hắn, cảm giác chua xót từ từ dâng lên.
Hắn ở bên ngoài một lúc rồi mới quay trở lại, ta giả vờ ngủ rất thành công, lúc hắn chui vào trong chăn nằm xuống, không hết phát giác rằng ta đã tỉnh dậy. Ta mơ hồ ngửi thấy có mùi huyết khí thoang thoảng, khẽ dựa vào hắn, đợi hắn ngủ lại rồi tiếp tục chui vào trong lòng hắn, vươn tay ôm chặt lấy hắn, càng ôm càng đau khổ, dần dần cũng ngủ thiếρ đi. Sáng hôm sau tỉnh lại, trông hắn không có chút gì là đang bệnh cả, làm ta có cảm giác nghi ngờ rằng tối hôm qua chỉ là ta đau khổ quá nên mới suy nghĩ tưởng tượng nhiều, đêm đi vào giấc ngủ lại nằm mộng một phen.
Nhưng ta cũng biết, đó không phải là một giấc mộng.
Ta vừa ở cùng Dạ Hoa, vừa hơi nhớ cục bột nhỏ. Nhưng ta nghe nói mấy ngày gần đây trên Linh Sơn có pháp hội, Phật tổ đăng đàn giảng đạo, giáo hóa chúng sinh, cục bột bị Thành Ngọc Nguyên Quân lôi đi cùng để xem náo nhiệt.
Ta hơi lo rằng ở Tây Thiên phật vị quá sâu sắc, cục bột nhỏ như vậy, sợ hắn buồn chán. Dạ Hoa lại không cho là đúng, nói: ” Nó đi Tây Thiên bất quá vì muốn ăn mía ở trên Linh Sơn, huống hồ có Thành Ngọc đi cùng, cho dù đám thần tiên dưới đàn có buồn ngủ, nó cũng chẳng buồn ngủ được. ” Ta nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng thấy cũng phải.
Khí sắc của Dạ Hoa vẫn không tốt lắm. Chiết Nhan nói toàn bộ cánh tay phải của hắn không dùng được, mỗi khi ta nhìn thấy đều cực kỳ đau lòng, nhưng hắn chẳng chút chú ý. Nhân cũng bởi việc hắn bị thương này, trên Cửu Trùng Thiên từ Chân Hoàng nhất phẩm, cho tới Tiên Nhân cửu phẩm, mọi giai phẩm ước chừng cũng đều nghe thấy sơ sơ, nhưng cũng không có kẻ nào dám mang lông gà vỏ tỏi đến quấy rầy hắn, kết quả là hắn nhàn nhã thực sự.
Ta bởi vì lo lắng tới thương thế của Dạ Hoa, nên muốn ở gần hắn một chút. Nhất Lãm Phương Hoa kể ra cũng cách Tử Thần Điện cũng hơi xa, không gần bằng Khánh Vân Điện, vả lại chỗ đó từng là nơi phu nhân trước của hắn đã ở, nên tạm thời ta nghỉ lại Khánh Vân Điện. Trên Thiên Cung bọn họ cũng không có quy củ này, nhưng chắc thông cảm ta đến từ Thanh Khâu hoang dã, nên vẫn ngoan ngoãn giúp ta sắp xếp giường chiếu trong Khánh Vân Điện.
Mấy ngày đầu, sáng sớm ta đã phải tỉnh giấc từ trên giường, giữa lúc trời còn mờ mờ tối mạo hiểm dò dẫm đi sang bên Tử Thần Điện của Dạ Hoa, giúp hắn mặc quần áo, ăn cùng hắn một bữa cơm. Cũng bởi mấy vạn năm ta chưa bao giờ dậy ở cái giờ như thế này, nêu thỉnh thoảng vẫn ngáp ngắn ngáp dài.
Cho đến một ngày, ta đang cố gắng lay tỉnh mình giữa cơn mơ, định loạng choạng đi sang Tử Thần Điện, có điều vừa mở mắt, đã thấy Dạ Hoa nửa nằm nửa ngồi bên cạnh ta đọc sách.
Đầu ta đang gối lên cánh tay phải không động đậy của hắn, tay trái của hắn đang cầm một quyển pháp đồ về hành quân tác chiến, thấy ta tỉnh lại, liền vừa lật sách vừa nói: ” Trời còn chưa sáng, nàng cứ ngủ tiếp đi, lúc nào sáng ta sẽ gọi nàng. ”
Nói ra thật xấu hổ, từ đó, mỗi sáng ta không cần dậy quá sớm để dò dẫm sang bên điện của hắn nữa, đều là hắn dậy thực sớm tới điện của cục bột, đồ ăn sáng cuối cùng cũng chuyển từ Tử Thần Điện sang Khánh Vân Điện.