Ta âm thầm nhìn trời cao mênh mông, không chút ngại ngần nói: ” Bất quá trong lòng Quỷ quân cũng chỉ còn chút khúc mắc chưa giải mà thôi. Lão thân dã nói rồi, với tính tình như vậy của Quỷ quân, cả đời chỉ đuổi theo những gì không có được, một khi có được rồi, tuyệt đối sẽ không quý trọng nữa. Hiện nay Quỷ quân một lòng đeo đuổi lão thân, bất quá bởi vì sau khi lão thân bị Quỷ quân bỏ rơi, lại không ngoan ngoãn đi tìm đường chết, vẫn sống vui vẻ hạnh phúc, cho nên Quỷ quân cảm thấy lão thân chưa bao giờ có Quỷ quân trong lòng, cảm thấy chưa bao giờ bắt được trái tim hồ ly của lão thân, nên mới dây dưa không dứt như vậy. ”
Ta hít nhẹ một hơi, xòe chiết phiến, nhè nhẹ vuốt ve hình hoa đào trên mặt quạt. Vuốt ve một lúc, lại nhẹ nhàng nói tiếp: ” Buổi nói chuyện bình thản giữa hai chúng ta như ngày hôm nay, về sau sẽ không có nữa, có một chuyện, thôi thì ta cũng nên nói cho rõ ràng rồi thôi. Bảy vạn năm trước, vì ngươi mà ta mới được nếm trải mùi vị của tình yêu, cũng là lần đầu tiên, không thể sánh được với những kẻ dày dặn yêu đương, đương nhiên là hơi bị động một chút, tình ý đối với ngươi cũng sâu đậm miên man. Mẫu thân vốn lo lắng tính tình của ta không giống ai như vậy, không dễ gì được kẻ khác yêu thương, nếu không căn cứ vào uy danh của Bạch gia tất sẽ không thể gả đi được. Ngươi không biết thân thế của ta, thậm chí không biết được nguyên ta vốn là một nữ nhân, lại có thể thật tình yêu thương ta, lại hết lòng hết dạ vì ta, thậm chí còn đuổi hết đám cơ thiếρ đi, trong lòng ta cũng thực vui mừng, cũng thực cảm kich. Bộ tộc bạch hồ ly nhà chúng ta tuy là loại thú chạy, cũng không đa tình giống những loại tẩu thú khác, đã chọn được người phối ngẫu tất sẽ toàn tâm toàn ý. Lúc đó, ta thậm chí đã xem ngươi là vị phu quân có thể cho ta nương náu cả đời. Nếu không có cái vụ Huyền Nữ kia, thì lúc ta học thành tài xuất môn, tự nhiên ta sẽ gả cho ngươi. Ngươi cũng biết, lúc đó hai tộc chúng ta đang có hiềm khích, từ lúc ở cùng một chỗ với ngươi, cũng chẳng nghĩ tới việc tương lai sẽ làm thế nào có thể thuyết phục được mẫu thân và phụ thân đồng ý hôn sự của bọn ta, cũng chẳng quan tâm lo lắng tới chuyện đó, mỗi ngày chỉ nghĩ đến một lý do thật tốt, rồi vui vẻ mơ ước đến ngày được hợp duyên cầm sắt. Thật là ngu ngốc. ”
Môi Ly Kính thoáng run run một chút.
Ta tiếp tục vuốt ve nhè nhẹ lên mặt quạt, thản nhiên nói: ” Những gì Huyền Nữ có thể giúp ngươi, Bạch Thiển ta là thần nữ của Thanh Khâu, chẳng lẽ không thể giúp ngươi sao. Chính là ngươi giữa lúc tình nồng ý đậm với ta, lại giáng cho ta một đòn cảnh cáo. Sau khi chứng kiến chuyện giữa ngươi và Huyền Nữ kia, nỗi đau trong lòng ta chất chứa không thể quên được. Chỉ có thể trách ta lúc trước hồ đồ, hết lòng hết dạ với Huyền Nữ, kết quả lại bị nàng đào góc tường.
Bất quá ta chỉ muốn quạt cho nàng một quạt, ngươi lại che chở như vậy, có biết trong lòng ta khó chịu đến mức nào không. Rồi câu nói kia của ngươi ” trước kia là ta mê muội” , đã chính thức làm ta nản lòng thoái chí. Ngươi chỉ nói ta buông tay từ bỏ một cách tiêu sái, lại không biết đằng sau sự tiêu sái này có biết bao nhiêu chua xót khổ sở. Ly Kính, không phải ai cũng có thể để đau khổ công khai lộ rõ trên mặt, mặc dù không hiển hiện trên mặt, cũng không thể nói nỗi đau kia ít hơn. Ta vốn mơ mộng rằng sau này tất sẽ trở thành thê tử của ngươi, cũng không nghĩ tới rốt cuộc lại trở thành một trò cười.
Thật may thời gian có thể làm phôi pha dần cơn ác mộng ngươi ôm Huyền Nữ, ta có thể tiếp tục ở lại Côn Luân. Ác mộng lại xuất hiện, là lúc nghe tới việc ngươi dùng bốn đôi Kỳ Lân rước Huyền Nữ vào Đại Tử Minh Cung, tổ chức lễ tiệc linh đình chín ngày liền. Nói đến là thấy buồn cười, tuy rằng ngoài miệng nói ta thực tiêu sái, nhưng việc đã tới nước này, trong lòng ta vẫn không khỏi còn chút suy nghĩ không nên có đối với ngươi.
Sau khi có loạn của quỷ tộc, Huyền Nữ bị Kình Thương hạ độc thủ trả lại về Côn Luân, ta lại âm thầm vui mừng, nói đúng ra là cũng không tốt, không khỏi tìm chút duyên cớ bào chữa cho ngươi, tự mình làm cho mình tin rằng ngươi cũng không phải thật lòng yêu Huyền Nữ, bằng không sẽ không để Huyền Nữ phải chịu đau khổ như vậy, trong lòng cũng bắt đầu khuây khỏa hơn. Đến sau này mới biết, đó thực ra chỉ là kế khổ nhục của các ngươi, Ly Kính, ngươi không thể biết được tư vị trong lòng ta lúc đó như thế nào đâu. Sau đó sư phụ lại về cõi tiên, ta mặt dạn mày dày đến Đại Tử Minh Cung mượn Ngọc hồn, ngươi vĩnh viễn không thể biết ta đã phải mất bao nhiêu dũng khí đâu, cũng không thể hiểu nổi thái độ kia của ngươi làm ta thất vọng tới cỡ nào đâu.
Ngươi nói ngươi ghen tị với sư phụ ta, nên mới không muốn đưa ngọc hồn cho ta, Ly Kính, ngươi thương ta sâu đậm như vậy, nhưng cũng chỉ bằng một phần vạn những gì sư phụ đã cho ta. Lúc ta ở trong Viêm Hoa động không còn chút máu, không thể chống đỡ nổi thương thế, trong lúc sắp rời bỏ cõi trần, thì hình ảnh hiện ra trước mắt ta không phải là ngươi, lúc đó ta mới hiểu rõ, tình cảm này rốt cuộc đã chấm dứt. Lúc đó, ta cũng hiểu rằng ta đã được giải thoát.
Ly Kính nhắm chặt đôi mắt, một lúc sau mới mở ra, sắc mặt đỏ bừng, nức nở: ” A Âm, đừng nói nữa. ”
Ta miễn cưỡng gập cây quạt lại, buồn bã nói: ” Ly Kính, tính ra trong suốt mười bốn vạn năm qua, ngươi là nam tử duy nhất mà Bạch Thiển ta yêu thương. Có điều biển cả hóa nương dâu, chúng ta không thể nào quay trở lại được”
Thân mình hắn sững lại, cuối cùng hai dòng lệ trong suốt từ từ chảy ra, một lúc lâu sau, mới nói với vẻ nghiêm nghị: ” Ta đã hiểu ra quá muộn, mà nàng lại không thể đứng yên lại đợi ta”
Ta gật gật đầu, với quỷ tộc cũng không còn gì vướng bận nữa, lúc gần đi bỏ lại một câu: ” Ngày sau chỉ là kẻ qua đường, không cần gặp lại nữa” rồi cáo từ rời đi.
Ra khỏi đám mây mù, Dạ Hoa đang đứng ở không xa phía trước, nói: ” Những lời nói rõ ràng là ngọt ngào kia, lại từ miệng nàng nói ra, làm người ta đau lòng như vậy”
Ta miễn cưỡng mỉm cười cùng hắn.
Tới cửa Nam Thiên, cũng không thấy có kẻ nào thủ vệ, chỉ có mấy con hổ đang ngủ gà ngủ gật, sắc lông vàng đen bóng mượt, vừa nhìn thấy đã biết là linh vật tu vi bất phàm.
Ta khua khua cây quạt nói đùa: ” Cửa khẩu Thanh Khâu nhà ta, tốt xấu cũng có Mê Cốc kia trấn giữ. Ba mươi sáu tầng trời trên Thiên giới của ngươi này, lại chỉ có mấy con hổ thủ vệ hay sao?”
Dạ Hoa hơi nhíu mày: ” Hôm nay Thái Thượng Lão Quân khai đàn giảng đạo, chắc bọn họ đi tham dự pháp hội của Lão Quân” lại quay lại ta cười nói: ” Nghe nói lúc ở phàm giới giúp Nguyên Trinh độ kiếp, Thiển nhi nàng thường luận đạo cùng Nguyên Trình, chắc đạo hạnh cũng thật cao thâm, đã bao nhiêu năm nay Lão Quân vẫn là kẻ giảng đạo không có địch thủ trên khắp vùng trời này, cao cao tại thượng thực cũng thập phần cô đơn, lần này nàng lên trời, có thể cùng Ngài gây vài hồi tranh biện. ”
Ta nuốt nước bọt một cái, cười giả lả: ” Nói quá rồi, nói quá rồi. ”
Ngoài cửa Nam Thiên mây trắng mờ mịt, chỉ có một màu, qua khỏi cửa Nam Thiên, đập vào mắt lại là một khung cảnh khác hẳn. Vàng lát sân, ngọc thạch làm bậc thềm, phỉ thúy làm trúc, ráng lành quấn quýt. Nếu so độ lóng lánh với Thủy Tinh Cung của bốn biển, chỉ hơn chứ không kém. Cũng may trước khi đi, để đề phòng, ta cũng thực anh minh mà đeo bạch lăng lên, bằng không đôi mắt bệnh tật này chắc sẽ bị hỏng nốt. Ngẫu nhiên nghe thấy tiếng tiên hạc hót lên một tiếng, giang cánh bay vụt qua, ta xúc động thở dài một hơi, cầm tay Dạ Hoa nói: ” Nhà bọn ngươi cũng thật nhiều tiền. ”
Sắc mặt Dạ Hoa thoáng xanh thoáng trắng, rồi mới nói: ” Không phải tất thảy cung thất trên Thiên đình đều như vậy đâu. ”
Hai bọn ta bắt đầu thong thả dạo bước.
Từ từ nhìn ngắm, phồn hoa rực rỡ trên Cửu Trùng Thiên này cũng hoàn toàn bất đồng với ruộng nương trù phú của Thanh Khâu, thật cũng vô cùng thú vị.
Hiếm thấy nữa là ngẫu nhiên gặp mấy cung nga nghiêm cẩn lễ phép, dáng vẻ thật sự không xấu, thấy bộ dạng đeo bạch lăng kỳ quái này của ta, cũng không chút kinh ngạc thất lễ, chỉ kính cẩn quỳ vấn an Dạ Hoa, làm ta cực kỳ vui mừng.
Nghe nói lúc Dạ Hoa ba vạn tuổi đã rời cung lập phủ, Thiên Quân kiến lập cho một tòa phủ đệ gọi là Tẩy Ngô Cung. Tên này cũng có phần thanh nhã.
Hiện giờ đứng trước Tẩy Ngô Cung, ta cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Quả thật ta chưa từng lên Cửu Trùng Thiên, lại không hiểu sao, chỉ cảm thấy hình như trước đây Tẩy Ngô Cung cũng không mang dáng vẻ ảm đạm hoang phế như thế này. Mặc dù không đến mức lấy vàng xây tường, ngọc làm ngói, nhưng cũng phải rực rỡ một chút, có sức sống hơn một chút.
Ta đang suy nghĩ, đã bị Dạ Hoa kéo đi vòng ra cửa sau.
Hắn đứng trước cửa sau kia còn nhìn chung quanh dò xét một lúc, rồi mới chỉ vào một chỗ nói: ” Nhảy đi. ”
Ta không hiểu vội hỏi: ” Sao vậy? ”
Hắn hơi nhíu mày, rồi ôm lấy eo lưng ta, nhảy phắt lên chỗ đầu tường vừa chỉ kia, thả nhẹ mình một cái rơi vào trong sân.
Trong lúc đó, trong lòng ta có chút tư vị không hiểu nổi, Cửu Trùng Thiên này, không vào nhà từ cửa lớn, mà tất cả mọi người đều leo tường vào sao?
Dạ Hoa đang rũ rũ tay áo, thấy vẻ mặt của ta, liền xấu hổ cười nói: ” Nếu đi cửa chính sẽ làm kinh động hết thảy mọi người trong cung, đàn đàn lũ lũ ra vấn an bái kiến, chi bằng nhảy tường mà vào cho tiện. ”
Trong đầu ta linh quang chợt lóe, lấy cây quạt gõ gõ vào bả vai hắn nói: ” Hôm nay hai bọn ta đi hơi sớm, cũng chưa tới lúc tiểu tiên quan Già Quân kia mang công văn tới, có phải ngươi quên mất việc nhắc nhở Già Quân hôm nay không cần mang văn thư tới Thanh Khâu, làm hắn phải mệt nhọc uổng phí một chuyến. Nếu vào bằng cửa chính, làm kinh động tiểu tiên quan Già Quân kia, tính ra cũng hơi phiền phức. Ha ha, nói mới nhớ, đêm qua chúng ta về động cũng hơi muộn, công văn giấy tờ tích lũy mấy ngày liền, ngươi đã duyệt hết chưa”
Người hắn cứng đờ, mặt mày ửng đỏ lên, tay áo hơi phất phất không được tự nhiên lắm, ho nhẹ một tiếng.
Ta vẫn lo lắng rằng Dạ Hoa hơi chín chắn quá, bất quá mới năm vạn tuổi, tuy thế nhưng lại có phần nghiêm túc trầm ổn hơn cả vị thần tiên Đông Hoa kia. Hôm nay lại thấy hắn toát ra vẻ xấu hổ của một vị thiếu niên, ta lắc lắc cây quạt, cảm thấy thực sung sướng.
Chỗ Dạ Hoa ở chính là Tử Thần điện, nằm sát cạnh Khánh Vân điện.
Bất quá ta chỉ ở lại Cửu Trùng Thiên nghỉ ngơi dăm ba ngày, lúc tiến vào cũng âm thầm lặng lẽ, không dùng danh hào thượng thần, đương nhiên không thể bắt Dạ Hoa gióng trống khua chiêng để dọn dẹp sẵn một tẩm điện cho ta ở. Chính là ta đang định khiêm tốn nói với hắn, rằng, mấy ngày này chỉ cần ở tạm tại Khánh Vân điện cũng được chứ không sao cả, thì đã thấy hắn dẫn ta tới tẩm điện riêng của ta.
Ngẩng đầu nhìn lên, trên cửa viện kia có treo một tấm biển, trên có bốn chữ triện, ” Nhất Lãm Phương Hoa”
Trong mắt Dạ Hoa như thoáng ẩn giấu gì đó, nói: ” Đây là tẩm điện của nàng. ”
Ta phe phẩy cây quạt, trầm ngâm trong chốc lát, cảm thấy Thiên cung đầy phô trương kia khác hẳn với trên mặt đất. Nhớ lần trước ta hạ phàm giới giúp Nguyên Trinh độ kiếp, cũng bởi ở lại lâu dài, mới miễn cưỡng được cấp một viện riêng. Lần này chỉ lên trời ở chừng 2, 3 ngày, nhưng cũng có thể được sắp xếp cho riêng một tẩm điện, một người là vương trên trời, một kẻ là vua dưới đất, cùng là đế vương, mà khí độ lại khác xa nhau.
Ta than thở một phen, tự tay đẩy cửa viện ra.
Kèn kẹt một tiếng, cánh cửa sơn son từ từ mở rộng, chợt thấy một cây đào rủ bóng giữa sân, hoa đào nở rực rỡ. Từ bên ngoài nhìn vào, đập vào mắt là sắc hoa đào rực rỡ.
Ta giật mình, lúng túng nói: ” Hóa ra lúc ngươi lừa ta lên đây để giúp trông vườn bàn đào sao?”
Dạ Hoa sắc mặt cứng đờ, khóe miệng hơi giật giật: ” Vườn bàn đào đâu có cho nhiều người biết đến, nàng làm gì có cơ hội đến đó. Cây đào này chính ta trồng lên hai trăm năm trước, đến bây giờ, mới nở hoa lần đầu tiên. ”
Trong lòng ta đột nhiên nhói lên một cái, không biết vì lý do gì. Ta chầm chậm bước vào trong viện, cây quạt trên tay tiện đường gạt nhẹ mấy cành đào đang um xùm trước mặt. Mấy cành hoa đào này, nở cũng thập phần thanh nhã.