Ta xoa xoa mũi lùi lại phía sau hai bước, chăm chú nhìn thử, chỉ thấy trước mặt một vị nhân huynh tay cầm chiết phiến vẻ mặt tức giận, đôi mắt nhỏ dài nhìn chằm chằm vào ta. Nhìn qua thấy mặt mũi cũng không tệ lắm, trong ruột gan lại thấy lửa nóng hừng hực, da dẻ thâm xì xám xịt. Ồ, chắc là đắm chìm trong song tu hoan lạc, thận có vẻ hơi hỏng.
Vị huynh đài kia tiêu sái chỉ quạt về phía ta, nói: ” Vị công tử này thật là đẹp trai, bổn vương rất ngưỡng mộ. ”
Khụ khụ, hóa ra là một vị hoa hoa vương gia. Ta bị cây quạt của hắn quạt mùi rượu tới, miễn cưỡng chắp tay nói: ” Đâu có đẹp đẽ gì đâu ạ” , rồi vội túm lấy cục bột định xuống lầu.
Hắn nghiêng người chắn ở trước mặt ta, nhanh chóng túm lấy tay ta, nuốt nước bọt cười nói: ” Tay thật mềm mại trắng trẻo”
Ta ngây người.
Hồi xưa ta từng xuống phàm thế du lịch học hỏi kinh nghiệm, nữ tử xuất đầu lộ diện mới hay gặp phải những cuộc gặp gỡ bất ngờ, không ngờ là bây giờ đến cả nam tử cũng không được an toàn.
Cục bột nhỏ đang ngậm một miếng bánh đậu xanh trong miệng, cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn vị nhân huynh cầm quạt kia.
Ta cũng trợn mắt há hốc miệng mà nhìn vị nhân huynh cầm quạt đó.
Vị nhân huynh này hôm nay quả được phúc tinh chiếu, lại tính quấy rối một vị thượng thần, vận khí thật nguy.
Bản thượng thần ta lần đầu tiên bị một phàm nhân trêu ghẹo, cảm thấy thật mới mẻ. Nhìn khuôn mặt thanh tú kia, xét theo phàm nhân mà nói, cũng có thể coi như một vị công tử đào hoa, cũng không muốn dạy dỗ hắn nhiều, khoan hồng độ lượng mà chỉ phẩy tay một cái, cho hắn biết điều một chút.
Vừa nghĩ thế đã thấy vị Vương gia không hiểu biết gì kia đã tiến sát lại gần một chút, nói: ” Bổn vương lần đầu tiên gặp công tử đã thấy hoan hỉ, công tử…. ” , tay kia đồng thời chuẩn bị ôm lấy eo lưng ta.
Thế này thì khác rồi.
Ta vốn là một thần tiên cực kỳ từ bi, may là phàm nhân này với Thanh Khâu ta chả có quan hệ gì mật thiết, thành ra từ bi của ta cũng chỉ có hạn. Đang muốn bắt quyết làm phép định thân cho hắn đứng im, rồi quẳng đến một khu rừng trong một hai ngày, để hắn nhớ cho kỹ, đã thấy có một lực đạo ôm chặt lấy ta vào trong lòng. Cảm giác thập phần quen thuộc, ta ngẩng đầu lên, vui vẻ chào hỏi: ” Ha ha, Dạ Hoa, ngươi đến thật đúng lúc. ”
Dạ Hoa kéo ta đi, áo choàng huyền sắc phát ra những tia sáng lạnh lẽo trong ánh đèn dầu, cười nhẹ nói với vị nhân huynh đang ngạc nhiên không hiểu gì: ” Ngươi đang chọc ghẹo phải phu nhân của ta, thấy có vui không?”
Thực ra mà nói, trên danh nghĩa ta đã là chính cung đế hậu của hắn, coi như chúng ta đúng là một cặp phu thê danh chính ngôn thuận. Bây giờ gặp phải vụ ta bị chòng ghẹo thế này, tự nhiên không để lại tý mặt mũi nào cho hắn cả. Hắn lâu lâu mới ôm ta một cái, muốn răn dạy cái kẻ ngoài mạnh trong yếu kia dám đùa giỡn ta một phen, cũng là chuyện đương nhiên. Ta chỉ cần ngoan ngoãn đứng một bên nhìn là được rồi, đây mới là bổn phận của một thê nhi như ta.
Cục bột nhỏ nuốt cái bánh xuống, liếm liếm mép, nắm chặt tay ra vẻ nghiêm túc nói với vị nhân huynh cầm quạt kia: ” Có thể làm phụ thân ta nổi giận một phen, ngươi cũng là một nhân tài, dám làm dám chịu, nhớ bảo trọng. ”
Nói xong cũng cực kỳ ngoan ngoãn mà đứng ở phía sau ta.
Vị nhân huynh có cây quạt kia thẹn quá hóa giận, cười lạnh nói: ” Hừ hừ, ngươi có biết bổn vương là ai không? Hừ hừ hừ… ”
Lời còn chưa dứt, đã không thấy người đâu cả.
Ta quay lại hỏi Dạ Hoa ” Ngươi mang hắn đi đâu rồi?”
Hắn liếc nhìn ta một cái, quay đầu nhìn về phía ngọn đèn dầu, thản nhiên nói: ” Gần đây có một cánh rừng um tùm rậm rạp. ”
Ta im bặt, đúng là tri kỷ mà.
Hắn lại nhìn ngọn đèn dầu kia một lúc lâu, cuối cùng quay lại nhìn ta thật kỹ ” Sao bị chọc cũng không thèm thoát ra?”
Ta ngượng ngùng nói: ” Chẳng qua bị sờ một cái có sao không? ”
Hắn thản nhiên cúi đầu xuống, thản nhiên hôn nhẹ lên môi ta.
Ta sửng sốt hồi lâu.
Hắn vẫn thản nhiên liếc ta một cái ” Chẳng qua bị hôn một cái có sao không?”
Hôm nay, bản thượng thần, hôm nay, … lại bị một cái tiểu bối kém ta chín vạn tuổi coi thường????
Cục bột nhỏ đứng ở bên cạnh che miệng cười ha hả, cười đắc ý quá, bị nghẹn bánh đậu xanh…
Buổi tối lại dẫn cục bột nhỏ đi thả đèn trên sông.
Đèn thả sông này có hình hoa sen, trong đốt một ngọn nến nhỏ, có thể cho người thả đèn một điều ước.
Cục bột nhỏ nắm chặt cây đèn trong tay, trong miệng lẩm nhẩm nói, cái gì mà lục súc thịnh vương, rồi lại ngũ cốc được mùa, sau khi ngũ cốc được mùa lại đến thiên hạ thái bình, cuối cùng mới mãn nguyện mà thả đèn xuống nước.
Chở theo nhiều nguyên vọng của nó như vậy, mà cây đèn nhỏ cũng không chìm xuống, lại hơi xoay xoay, gió thổi nhẹ qua, phiêu phiêu lướt theo chiều gió.
Dạ Hoa thuận tay đưa cho ta một cái.
Phàm nhân hay cầu thần tiên phù hộ, thế ước nguyện của thần tiên thì cầu ai phù hộ?
Dạ Hoa hơi cười nói ” Chẳng qua mấy cái ước nguyện, nàng cứ thả đèn xuống là có thể toại nguyện mà. ”
Hắn nói như vậy, kể ra cũng đúng. Ta ngượng ngùng cầu lấy, thong thả đi đến bên cạnh cục bột nhỏ, thả xuống.
Hôm nay tính ra mọi sự cũng kết thúc tốt đẹp.
Thả đèn ra sông xong, cục bột nhỏ đã mệt đến mức không mở được mắt, mà vẫn còn lắp bắp nói cái gì mà không chịu trở về Thanh Khâu, muốn ngủ lại phàm giới một phen, để xem giường chiếu của phàm giới có mùi vị như thế nào.
Lúc đã đêm đã khuya, tiếng mõ vang vang. Xem từ đầu đường tới cuối ngõ, phàm là những nhà trước cửa có treo đôi đèn lồng ghi rõ hai chữ khách điếm, đều đã cửa khóa then cài.
Thị trấn này tuy nhỏ, nhưng người tới đây du ngoạn cũng nhiều. Gõ cửa tới khách điếm thứ hai, đại để mới có thể tìm được một gian phòng trọ. Cục bột nhỏ nằm trong lòng Dạ Hoa đã ngủ không biết trời trăng gì.
Vị chưởng quầy vẫn nửa tỉnh nửa mê nói thẳng với bọn ta: ” Thưa hai vị công tử, xin hiểu cho bọn ta một chút, trên trấn này tổng cộng có tất cả ba cái khách điếm, hai nhà Vương Chưởng quầy với Lý chưởng quỹ kia đã đầy khách, may nhà lão hủ mới có khách nhân trả phòng, vừa hay còn có một gian. ”
Dạ Hoa hơi gật đầu. Lão chưởng quầy liền quay vào trong hô một tiếng, một tên phục vụ vừa mặc quần áo vừa chạy ra, hai tay mới xỏ được vào ống tay áo, chạy trước dẫn đường.
Lên lầu hai vừa đẩy cửa vào, Dạ Hoa vừa đặt cục bột nhỏ lên trên giường, đã quay sang phân phó người phục vụ múc nước rửa mặt. Bụng ta đột ngột kêu lên hai tiếng, hắn liền liếc ta một cái, rồi rất hiểu ý mà nói thêm một câu: ” Thuận tay làm thêm hai món ăn mang lên nhé”
Tên phục vụ có vẻ cực kỳ buồn ngủ, chắc muốn hầu hạ chúng ta nhanh chóng một chút để còn chui về giường, vì thế tiếp nước với đồ ăn mang lên cực kỳ nhanh chóng, hai món mặn một món rau, thịt bò muối, điều xào muối tiêu, đậu phụ với hành.
Ta cầm đũa ăn được hai miếng, lại không muốn động tới nữa.
Thực ra ta vốn không kén ăn, mấy ngày gần đây lại ôm một dạ đầy xét nét ăn cơm do Dạ Hoa nấu, thành ra một kẻ chuyên thưởng thức đồ ăn cực kỳ điêu luyện, ăn ngon quá quen thói.
Dạ Hoa ngồi đọc sách dưới đèn, à, cũng có thể là xét duyệt công văn, ngẩng đầu lên liếc ta một cái, lại nhìn đồ ăn trên bàn, nói ” Không ăn nữa thì đi rửa mặt ngủ sớm đi”
Gian phòng này là một gian phòng bình thường, bên cạnh có kê một chiếc giường. Ta nhìn cái giường do dự một lát, cuối cùng mặc nguyên quần áo nằm lên.
Từ đầu tới giờ Dạ Hoa vẫn chưa nói ba người bọn ta phân chia giường ngủ thế nào, coi như một chuyện quá lặt nhặt. Ta nếu lại hỏi tới điều đó, cũng có vẻ không được thoải mái cho lắm.
Cục bột nhỏ ngủ thật ngon lành, ta nhẹ đẩy nó nằm vào giữa giường, rồi cũng lấy một cái gối lớn, nằm xuống bên cạnh. Dạ Hoa vẫn còn đang xét duyệt công ăn dưới đèn.
Nửa đêm đang ngủ say sưa, hình như có người kéo nhẹ tay ta, thở dài nói khẽ: ” Ta vốn hiểu rõ tính tình của nàng, lại không ngờ nàng quyết tuyệt như vậy, chuyện cũ trước kia nàng đã quên sạch, ta vừa muốn nàng nhớ lại, lại muốn nàng vĩnh viễn không bao giờ nhớ lại. ”
Ta không để ý, chỉ mơ mơ màng màng, trở mình một cái, nhẹ nhàng ôm cục bột nhỏ vào trong lòng, ngủ ngon lành.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời sáng bạch ta mới từ trên giường tỉnh giấc. Dạ Hoa vẫn ngồi ở vị trí đêm qua duyệt công văn, có một điểm hơi khác, ấy là không còn ngọn nến nữa.
Ta cực kỳ nghi hoặc, hắn thức nguyên một đêm hay có ngủ, rồi trở dậy xem công văn trước lúc ta tỉnh giấc?
Cục bột nhỏ ngồi trên bàn quay sang chào mời ta: ” Mẫu thân, cháo này nấu ngon lắm, a Ly đã để phần cho người rồi đấy. ”
Ta xoa xoa đầu nó khen ngoan, rửa mặt xong ra ăn thử một thìa cháo, chỉ cảm thấy hương vị này có phần giống cháo mà Dạ Hoa hay nấu. Ngẩng đầu lên dò xét hắn, chỉ thấy hắn vẫn không ngẩng đầu lên nói: ” Đồ ăn của khách điếm này cũng khó nuốt nổi, sợ a Ly ăn không quen, ta liền mượn phòng bếp của họ nấu cháo. ”
A Ly ở bên cạnh ngập ngừng nói: ” Hồi xưa ở Tuấn Tật Sơn kia, cái công chúa của Đông Hải nấu gì con cũng không ăn được, nên phụ thân toàn phải lén lút nấu thứ khác cho con ăn. ”
Dạ Hoa ho nhẹ một tiếng.
May nhờ thế mà ta được ăn ké, liền cúi đầu chăm chú ăn cháo.