Thôi hãy tiếp tục từ đoạn Huyền Nữ đăng tràng đi.
Huyền Nữ là muội muội ruột của đại tẩu. Khi đại tẩu gả vào nhà ta, nàng vẫn còn quấn tã lót, là một đứa trẻ mới sinh. Năm đại tẩu xuất giá, nhà mẹ đẻ xảy ra chút việc, Huyền Nữ liền do đại ca đại tẩu nuôi nấng, cùng ở chung với ta một chỗ.
Huyền Nữ rất thích dáng vẻ bên ngoài của ta. Lúc tóc còn để chỏm, hàng ngày nàng nhắc đi nhắc lại bên tai ta, rằng, muốn có một khuôn mặt giống hệt như ta. Ta bị nàng nhắc đi nhắc lại mấy trăm năm, cũng thực nhức đầu. Nhân biết được Chiết Nhan có một loại thuốc dịch dung có thể thay đổi dung nhan rất hiệu quả, nhân có một dịp sinh nhật nàng, ta liền đến Thập Lý Đào Lâm tìm Chiết Nhan, xin lão thi triển pháp thuật, biến nàng thành kẻ giống ta tới bảy tám phần. Huyền Nữ được thỏa mãn tâm nguyện, cực kỳ vui vẻ. Ta cũng thanh tĩnh hơn nhiều, cũng thật vui vẻ. Như thế tất thảy mọi người đều vui mừng.
Nhưng chỉ được mấy ngày, liền phát hiện ra có chuyện không hay. Cũng không phải pháp thuật của Chiết Nhan không ra gì, mà chính là do bản thân ta, ngày ngày cứ phải nhìn thấy một khuôn mặt đồng dạng với mình, không khỏi choáng váng đầu óc, cuối cùng không muốn chơi chung với Huyền Nữ nữa, chỉ suốt ngày náo loạn với Tứ ca.
Sau Huyền Nữ đã trưởng thành, liền về nhà phụ thân, mẫu thân của nàng. Ta với nàng lại càng không còn giao tình sâu nặng gì nữa.
Lúc ta và Ly Kính đang vui vẻ ở cùng một chỗ, thì đại tẩu gửi thư tới nói, mẫu thân nàng muốn ép gả Huyền Nữ cho một con gấu mù, Huyền Nữ liền bỏ trốn tới động phủ của bọn họ. Nhưng động phủ của bọn họ cũng không phải chỗ an toàn cho lắm, mẫu thân nàng vẫn có thể tìm đến. Vì thế đại tẩu với đại ca thương lượng một hồi, liền gửi Huyền Nữ qua tị nạn ở chỗ ta.
Nhận được thư của đại tẩu, ta liền bắt tay vào sửa soạn một gian sương phòng, lại gửi cho Đại sư huynh một cái thư, thông báo cho huynh ấy biết có một tiên hữu muốn tới Côn Luân quấy rầy mấy bữa. Gần đây tâm tình của đại sư huynh rất tốt, lại nghe nói vị tiên hữu này là một nữ tiên hữu, tâm tình càng tốt hơn, thập phần thống khoái mà đồng ý.
Ba ngay sau, Huyền Nữ cưỡi mây vào Côn Luân.
Khi nàng nhìn thấy ta, liền giật mình sửng sốt.
Trong thư đại tầu có nhắc qua, nói chưa từng báo cho nàng biết, rằng ta là Bạch Thiển, người bạn thuở nhỏ của nàng, mà chỉ nói qua ta là một vị tiên hữu có giao tình với hai người bọn họ.
Huyền Nữ liền đến ở trên Côn Luân. Dung mạo của nàng quả nhiên giống ta tới chín phần.
Đại sư huynh bình luận: ” Nói nàng ta không phải muội muội của đệ, ta thật không tin, hai người bọn đệ giống hệt nhau, chỉ khác cái vẻ yểu điệu. ”
Đường quan lộ của ta thênh thang rộng mở, tất nhiên không giống cái kẻ thu ngồi vọng nguyệt thưởng sen buồn nhớ tiếc xuân, dĩ nhiên không có chút yểu điệu.
Ta thấy Huyền Nữ suốt ngày buồn bực không vui, mặt vàng võ buồn rầu, dù sao cũng có chút thân tình cần chiếu cố nàng cho tốt, nên lúc xuống núi tìm Ly Kính, ta liền dẫn nàng theo.
Lúc Ly Kính mới gặp Huyền Nữ liền choáng váng hồi lâu, khó khăn lắm mới phục hồi lại tinh thần, ngốc nghếch thốt ra một câu ” Ở đâu ra một nữ Ti Âm thế này?”
Huyền Nữ nghe thế liền phì ra cười.
Ta thấy nàng rốt cuộc cũng thoải mái một chút, lòng cũng thấy yên tâm. Ngày hôm sau đi gặp Ly Kính, liền tiện thể mang nàng theo.
Có một ngày, ta ghé vào trung đình hái táo, định sau khi tắt nắng sẽ mang cho Ly Kính.
Đại sư huynh sắc mặt tái nhợt bay xuống dưới tàng cây, cắn răng nói với ta: ” Lần trước ta đánh cái tên đoạn tụ kia của đệ, đệ còn chê ta đánh quá nặng, ta lại giận là ngày đó ta không đánh chết hắn đi, để hắn chiếm được trái tim của đệ, rồi lại dan díu với Huyền Nữ”
Ta lảo đảo một cái, vội bám lấy thân cây, miễn cưỡng ngẩng đầu nói: ” Đại sư huynh, mới vừa rồi huynh nói cái gì”
Huynh ấy hơi ngẩn ra người, vội tới đỡ ta: ” Vừa nãy ở dưới chân núi, từ xa ta đã nhìn thấy cái tên đoạn tụ kia nắm tay Huyền Nữ tản bộ, trông dáng vẻ hai người cực kỳ thân thiết. ”
” Không hiểu nổi. ” Huynh ấy giúp đỡ ta một chút, khó khăn lắm mới dừng lại được, lại vuốt cằm nói ” Huyền Nữ là nữ thần tiên, cái đoạn tụ kia là cái đoạn tụ, hai người bọn họ sao có thể vui vẻ như thế nhỉ?”
Ta giống như bị sét đánh ngang tai, vội vàng đẩy tay huynh ấy ra, nhanh chóng chạy thẳng ra sơn môn.
Hỏa Kỳ Lân đang ngủ gà gật ở bên ngoài cửa động.
Ta bắt quyết hóa thành một con thiêu thân, lảo đảo bay vào trong động.
Trên giường đá kia đúng là có hai bóng người.
Nữ tử phía dưới hơi lộ ra khuôn mặt, đang thở hổn hển.
Nam tử phía trên mái tóc đen dài rối bù, khe khẽ gọi: ” Huyền Nữ, Huyền Nữ”
Lòng ta nhất thời lạnh lẽo, không định thần được, gió vừa thổi tới một cái, liền rơi xuống đất, biến lại thành hình người. May mà ta vẫn còn đứng thẳng được, không làm mất đi phong độ của Côn Luân.
Ly Kính và Huyền Nữ đồng thời quay đầu lại, sự hoảng loạn kia thực không ngoài dự liệu.
Ta còn nhớ rõ, bản thân cực kỳ trấn tĩnh bước tới, quạt cho Ly Kính một cái, sau đó lại định quạt Huyền Nữ, nhưng tay đã bị Ly Kính giữ chặt. Huyền Nữ quấn chặt lấy chăn chui ở trong lòng hắn. Ly Kính sắc mặt thoáng xanh thoáng trắng bệch.
Ta với hắn giằng co chừng nửa chén trà, rốt cuộc hắn buông tay, nghiêm nghị nói: ” A Âm, ta thực xin lỗi ngươi, chung quy ta vẫn không phải một kẻ đoạn tụ. ”
Ta giận dữ cười lạt: ” Cái cớ đó thật có ích, đoạn tụ hay không đều do ngươi định đoạt, rất tốt, rất tốt. Hiện giờ ngươi định tính toán với ta ra sao?”
Hắn trầm mặc một lúc lâu, rồi đáp: ” Trước kia là ta mê muội ”
Huyền Nữ nước mắt như mưa, vừa khóc vừa nói: ” Thượng tiên Ti Âm, xin người thành toàn cho bọn ta, ta với Ly Kính tâm đầu ý hợp, hai người bọn ngươi đều là nam tử, chung quy, chung quy không đứng đắn chút nào. ”
Trên đời này lão nương cực kỳ ghét mấy chữ ” Tình đầu ý hợp”
Ta cố gắng trấn tĩnh lại, cười lạnh nói: ” Thế sao mới gọi là đứng đắn, bội tình bạc nghĩa mới là đứng đắn sao? Chiếm đoạt tình cảm của người khác, làm hỏng nhân duyên của người khác, mới là đứng đắn sao?”
Mặt nàng trắng bệch, không nói tiếp được câu nào.
Trong lòng ta bi thương quá độ, khe khẽ phẩy tay áo, mặc kệ bọn họ chạy đi. Ta với Ly Kính, coi như đã kết thúc.
Hồi đó ta còn trẻ, xử lý sự tình đúng là không chắc chắn. Vô duyên vô cớ ngồi nói lý với hắn cả nửa ngày, lãng phí rất nhiều nước bọt. Hồi đó ta không hiểu rằng, tốt nhất một đao trảm loạn ma, giết sạch hai người bọn hắn để giải sầu mới là việc đúng nhất.
Tình yêu đầu của ta, từ đó tan vỡ, đương nhiên là thương tâm thật sự. Cứ nghĩ mãi tới việc Ly Kính cùng với Huyền Nữ xe chỉ luồn kim đáp cầu Hỷ thước rồi lại nghĩ đến kẻ ngu ngốc là ta đây, lại thấy thương tâm.
Lúc còn quan hệ với Ly Kính, hắn tặng cho ta rất nhiều thứ dễ thương dù không có chút giá trị, bây giờ đống đồ vật đó trở thành vũ khí tra tấn tâm bệnh của ta. Ta trằn trọc một đêm, mang chúng đi đốt sạch sẽ, nhưng cũng khó có thể thư thái, đành đi uống rượu. Vì thế ta ở trong hầm rượu của Côn Luân say một trận ba ngày liền.
Đến khi tỉnh lại, ta đang nằm trong lòng sư phụ.
Mặc Uyên ngồi dựa vào thành hang, tay phải cầm hồ lô rượu, tay trái ôm lấy ta.
Thấy ta tỉnh lại, người chỉ nhăn mặt chau mày, nhẹ giọng nói: ” Uống nhiều rượu như vậy, muốn khóc thì khóc ra được mới tốt, tích tụ ở phế phủ, chỉ tổ phí rượu ngon của ta. ”
Ta ôm chặt lấy Người khóc lóc hồi lâu. Khóc xong lại ngửa đầu nhìn người ” Sư phụ, cuối cùng người cũng xuất quan, thương thế đã tốt hơn chưa? Có để lại di chứng gì không?”
Người liếc nhìn ta một cái, cười nhẹ đáp ” Thương tốt rồi, không cần đem ngươi làm bổ thang cho ta. ”
Quan hệ giữa ta và Ly Kính kia cũng chưa bao giờ công khai.
Các vị sư huynh đều cho rằng, người ta yêu là Huyền Nữ kia, nhân Huyền Nữ bị Ly Kính đoạt lấy, làm ta cực kỳ đau khổ. Đúng là nợ nần rối tung rối mù hết cả.
Chỉ có sư phụ Mặc Uyên là hiểu rõ vấn đề, người xoa nhẹ tóc ta nói ” Ly Kính kia thường ngày cũng sáng suốt, tiếc là mắt lại không tinh”
Sau khi Mặc Uyên khai quan, lại nhận được thiếρ mời của Đông Thần Huyền Minh.
Thượng thần Huyền Minh bao nhiêu năm qua vẫn sống ở Bắc hoang, về phương bắc cách một vạn hai nghìn dặm đường, muốn mở một cái pháp hội, đặc biệt phái sứ giả đến Côn Luân, kính cẩn thỉnh Mặc Uyên đến đăng đàn giảng đạo.
Mặc Uyên vốn là con trai trưởng của Phụ thần sáng thế, địa vị cao quý, thượng thần ở tứ hải bát hoang muốn mở một cái pháp hội, đương nhiên phải trịnh trọng thỉnh mời Người.
Mặc Uyên tiếp lấy thiếρ mời, nhìn qua một chút, rồi nói ” Giảng kinh giảng đạo cũng không có gì, tòa núi mà Huyền Minh ở kia cũng có thể du ngoạn, tiểu Thập Thất, ngươi thu xếp một chút rồi đi cùng ta”
Ta vui vẻ vô cùng liền về phòng thu thập hành lý.
Đại sư huynh đi theo ta, đứng ở cửa cảnh tỉnh ta: ” Ngày xưa sư phụ chẳng bao giờ tiếp nhận cái loại thiếρ mời đầy nhàm chán này, lần này nhất định là vì thấy đệ không vui vẻ, mới muốn dẫn đệ ra ngoài tán bớt ưu sầu. Thập Thất, sư huynh biết trong lòng đệ vẫn còn đau khổ, nhưng mọi ngày sư phụ bận trăm công nghìn việc, mà vẫn còn phải bớt thời gian tới chăm sóc đệ, thật là mệt nhọc. Đệ cũng đã lớn tới như vậy rồi, phải học cách làm thế nào để sư phụ khỏi cần quan tâm, mới là đạo hiếu của một đệ tử”
Ta lúng túng quay lại gật đầu.
Ở Bắc hoang bảy bảy bốn mươi chín ngày, phần lớn thời gian ta đều dùng để tiêu dao.
Lúc Mặc Uyên không giảng kinh, ta thảnh thơi du ngoạn khắp núi đồi. Đến lúc Mặc Uyên thượng đài sen, ta liền trà trộn ở đám thần tiên tham dự phía dưới, lúc cắn hạt dưa, lúc ngủ gà ngủ gật.
Xưa nay Mặc Uyên cũng chẳng thích thú gì pháp đạo, nhưng lúc đăng đàn cũng thao thao bất tuyệt. Lúc này có rất nhiều thần tiên đến luận pháp cùng người, như kiểu sau khi con người sau khi rơi vào luân hồi đã mất đi nhân tâm, không thể tìm lại được vân vân. Đương nhiên Mặc Uyên đại thắng, thật làm cho người ta phải rơi lệ cảm phục.
Cứ thế, tựa hồ ta đã mang chuyện của Ly Kính quẳng ra khỏi đầu. Có điều thỉnh thoảng vào những lúc đêm khuya vắng người, cũng tránh không được mộng mị lung tung mất vài lần.
Pháp hội của thượng thần Huyền Minh thành công tốt đẹp.
Pháp hội chấm dứt, Mặc Uyên dẫn theo ta ở lại Bắc hoang thêm ba ngày, rồi mới thu xếp trở lại Côn Luân.
Lúc đó lại nghe được tin nhị vương tử của quỷ tộc cưới vợ. Hôn lễ phát thiếρ tới tứ phương, lại cho phép quỷ tộc ăn chơi tới chín ngày.
Đại Tử Minh Cung cùng Côn Luân sớm đã trở mặt, tất nhiên không đưa thiếρ mời tới. Chỉ có đại tẩu gửi thư tới nói, mẫu thân nàng rất hài lòng với mối lương duyên này, không cần ta tiếp tục chiếu cố Huyền Nữ nữa.
Bạch Thiển ta cũng không phải kẻ keo kiệt như vậy. Dù Ly Kính phụ ta, tính ra cũng chỉ là mối duyên tình nhi nữ, ngàn vạn năm qua đi, nếu có một ngày gặp lại, thì một chén rượu nhạt, cùng nhau nhấc ly cũng không khó.
Nếu không gặp cái chuyện sau này.
Đêm hôm đó, Mặc Uyên tới cứu ta và Lệnh Vũ, đã làm Kình Thương bị thương không nhẹ. Ba tháng sau đại hôn của Ly Kính, Kình Thương cũng rốt cuộc dưỡng thương gần khỏi, liền lập tức lấy lý do Mặc Uyên đoạt thê để phát binh nổi loạn.
Lý do này thực ra là cái cớ bề ngoài. Còn chưa thèm nói là lúc Mặc Uyên đến mang người đi, hắn với Lệnh Vũ còn chưa làm lễ, quả thật không thể coi là vợ chồng. Nhưng dù lý do của tên kia không ra gì, tốt xấu cũng thuyết phục được mười vạn tướng sĩ quỷ tộc. Kình Thương vì biểu hiện quyết tâm, lại tuyển một nữ tử quỷ tộc cho Ly Kính, mới cưới vào cửa không lâu đã đuổi Huyền Nữ ra khỏi cửa, đem Huyền Nữ thân thể còn đầm đìa máu đưa lên Côn Luân.
Đại sư huynh vốn là kẻ tâm địa thiện lương, thấy Huyền Nữ lâm vào thảm họa, liền mang lên núi.
Mặc Uyên mở một con mắt, nhắm một con mắt, coi như không thấy cái việc thiện này.
Chúng quỷ tướng bất quá mới đi được tới địa giới chừng ba mươi dặm, Thiên Quân từ trên Cửu Trùng Thiên liên tục phái tiểu đồng đến thúc giục, Mặc Uyên mới lôi bộ huyền tinh khôi giáp từ dưới đáy hòm suốt bao năm qua ra thổi qua bụi, thản nhiên nói ” Kình Thương lấy ta làm lý do, ta lại là Chiến Thần, không thể không đấu với hắn một trận. Tiểu Thập Thất, ngươi lấy bộ khôi giáp này ra xem xét qua một chút xem, dù sao cất đi lâu như vậy, sợ là bị sâu mọt làm hỏng mất”