Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » SunShine » Phần 7

SunShine

Phần 7

Vậy là cuộc sống bình thường của tôi, chính thức đã bị đảo loạn hết lên cả. Cái phương châm lơ con gái mà sống, nó không thể áp dụng được trong tình cảnh hiện giờ, tôi có một điểm yếu bị khai thác, mà cho dù có lấp đầy khoảng trống đấy đi nữa, thì cũng không thể thay đổi được gì cả. Khi mà, tôi vẫn còn là một đứa con trai, làm sao có thể lơ con gái mãi được.

Tối hôm đấy, theo cái hẹn của Tomboy tôi chờ tin nhắn suốt buổi tối, vẫn biết cô nàng này chỉ rảnh sau 11 giờ đêm, với cái lịch học khuya đầy chăm chỉ. Tôi thì ngoài xem lại đống sách vở, qua loa, chưa đầy 1 tiếng là gấp lại, rồi thở dài. Tự nhiên có cái cảm giác rất lạ…

Lật đi lật lại dòng tin nhắn cũ kỹ chưa xóa suốt mấy ngày nay trong hộp thư đến, tự nhiên vướng vào một số lạ, và cả cái tin nhắn trả lời cục mịch của tôi nữa. Thời gian của cuộc trò chuyện là hơn 2 giờ sáng, kết thúc bằng câu trả lời đầy tức tối của tôi.

Khó hiểu thật, từ sau lần bị ngã ra đường, thì tự nhiên vướng vào bao đứa con gái xa lạ, chẳng quen biết gì, tự nhiên lại bọn thằng Huân lôi xuống căntin nhiều hơn, điều mà trước giờ chưa từng xảy ra. Cũng thời điểm này, tôi trở nên thân thiện hơn với lũ con gái nhiều hơn đôi chút, trước giờ cứ thấy con gái là tôi mặt lạnh, tỉnh bơ, và chẳng quan tâm cho lắm.

Chợt nhớ về cô gái hôm trước…

“Đi đi, đừng bao giờ gặp tôi nữa!” Tự nhiên cười nhạt, rồi vò mớ tóc trên đầu cho nó rối tung lên.

“Nhầm người, chắc nhận nhầm người rồi, mình không quen mà” Và Tôi lại tự than thở và an ủi mình, thật răc rối.

Đúng 11h đêm, có tin nhắn.

– Cậu ơi! – Tomboy.

– I’m Here! – Tôi trả lời.

– Cậu nghe xong bình tĩnh nhé.

– Tớ lúc nào chả bình tĩnh. – Tôi chợt cười, cũng thoáng lo lắng.

– Hôm nay không thấy nó đi học, nó bảo là nộp đơn chuyển trường từ tuần trước rồi, chắc từ giờ nó không học ở đây nữa đâu. Tớ xin lỗi. – Dòng tin nhắn khá dài của Tomboy. Tự nhiên làm tôi thấy chột dạ.

Khoảng thời gian này, có lắm thứ trùng hợp diễn ra, tôi tìm thấy cuốn nhật ký vào hôm trước, hôm sau có đứa nhận lại, rồi tôi muốn trả lại thì nó chuyển đi, ruốt cuộc còn gửi cả tấm ảnh cùng bức thư để làm cái gì chứ? Thừa thời gian.

– Ừm, đưa tớ số nó đây! – Tôi trả lời.

– Nó không dùng cậu à.

– Thế cậu hỏi nó là có cần thứ kia không, tớ chuyển cho. – Tôi thở dài một cái, không dùng à? Chắc chơi mình.

– Ừm, để tớ hỏi.

Tôi cũng im luôn, chẳng còn cái tâm trạng nào mà nhắn thêm vài câu chúc ngủ ngon hay đại loại thế, tâm trạng não nề, chìm dần vào cái màn đêm buông thõng ngoài kia. Ánh đèn bên ngoài của sổ, những nhà bên lần lượt tắt dần, chỉ còn sự hiu hắt, tẻ nhạt của làn xe chạy về đêm, cùng nhiều thứ ánh sáng khác, soi mờ ảo khung đường dưới kia… Tôi vẫn giữ lại chút ánh sáng cho riêng mình.

Chiều hôm sau, đến lớp sớm hơn chút nữa, thôi cái thói quen làm một giác ngủ ngắn trước khi vào tiết. Hôm nay, Trời Hà Nội có vẻ bớt lạnh đi, cảm giác gió thổi cũng không quá buốt nữa, đôi khi phải nới lỏng chiếc khăn trên cổ, vì thấy nóng bức và rất ngột ngạt. Tự nhiên nổi hứng ra hành lang đứng, rồi khoanh tay trước ngực.

Phóng tầm mắt nhìn bao quát sân trường, tự nhiên hít thật sâu vào, rồi thở ra, cảm nhận từng chút một, từ gió, không khí, đến cả tiếng cười đùa náo nhiệt. Tự nhiên bắt gặp Lam đi với một bạn nam khác từ phòng đoàn ra, hai đứa cười nói rất vui vẻ. Và, chẳng có gì bận tâm, tôi đủ lạnh để quay mặt đi ngay từ giây phút ấy, đôi môi cười nhạt một lần nữa.

– Chào! – Lại cái cốc đầu từ phía sau, tôi lại bất ngờ và không kịp phản ứng. Chỉ ú ớ theo bóng dáng ấy, khuất khỏi dãy hành lang lớp tôi, rồi hòa vào đám học sinh đông đúc phía trước. Cái cảm giác như là, tôi đang bị thứ gì đó theo sát mình vậy.

Tiết sử.

– Chị dâu mày kìa. – Thằng Nam cười cười nhìn tôi. Làm tôi tức tối, đấm một phát khá mạnh vào vai nó.

– Á, mẹ, đau kinh hồn, đừng dùng vũ lực để làm suy giảm nhan sắc của tao. – Thằng Nam nhăn mặt nói.

– Tất nhiên ngồi cạnh đứa đẹp trai như tao thì mày cũng được hưởng chút ít nhan sắc rồi. Hờ Hờ. – Tôi ngoác miệng cười đê tiện.

Tự nhiên bị cô Sử để ý, tôi liền ngậm miệng lại, cúi đầu, chút gì đó xấu hổ.

Cả tiết học, Cứ mỗi lúc tôi nhìn cô là bắt gặp cô đang nhìn mình, cô còn cười kiểu khó hiểu với tôi, kèm cái lắc đầu khá nhẹ. Tôi thì đơ mặt, thầm nhủ, “chắc mình đã đắc tội gì với cô rồi”! Nhưng nghĩ lại thì mình đâu có làm gì?

Kết thúc tiết sử, bị cô gọi ra ngoài hành lang nói chuyện, chỉ là vài ba câu.

– Hôm gì, em có sao không? Con em cô nó đi chẳng chú ý gì cả? – Cô cười.

– Cô nhìn em đi, có sao đâu mà.

– Tự nhiên dạo này nó lại bảo cô để ý đến em trong tiết sử. Thế là thế nào hả K? – Cô nghiêm mặt, tự nhiên tôi bối rối, chả lẽ bảo nó bị điên, thôi kệ.

– Chắc bạn đấy cảm thấy có lỗi vì làm em lộn vài vòng trên đường đấy mà, cô bảo bạn đấy, em không sao đâu, không phải bận tâm nữa đâu.

– Ừm, cẩn thận với con bé đấy! – Nói rồi cô đi thẳng về phía phòng chờ giáo viên. Tôi thì đơ mặt lần nữa, rồi tự tay vỗ thật mạnh vào đầu cho tỉnh hẳn.

Hết tiết 4, như mọi khi, lại cùng mấy đứa xuống cantin ăn uống, chủ đề về lũ con gái là cái chủ đề muôn thủa được lũ này nhắc tới. Tôi thì với cái cá tính, I don’t care. Không quan tâm gì hết.

– Úi, sao A12 nhiều gái xinh vậy, chả bù cho lớp mình toàn. – Thằng Huân vờ ôm mặt.

– Gái xinh đích thị là do yêu quái biến thành, yêu quái đấy. – Thằng Chính vỗ vai thằng Huân, an ủi.

– Nhưng lớp mình toàn quái vật. – Giờ đến thằng Kiều.

– Nói nhỏ thôi, lại có đứa con gái nào ở lớp nghe thấy thì sao? – Nam giơ tay ra hiệu suỵt suỵt.

Tôi vẫn ăn, vẫn uống, 4 đứa kia vẫn cứ chém gió bất tận với câu chuyện của chúng nó.

– Kìa, Thế là người con gái trong mộng của tao đã có chủ rồi à? – Tự nhiên thằng Chính chỉ chỉ sang bàn ăn phía bên cạnh, khá xa. Cả đám quay sang nhìn, tôi khẽ cúi đầu.

– Lam A12 đây mà, cơ mà ai bảo thằng ngồi cạnh nó là người yêu? – Thằng Huân cố giữ lý trí.

– Xem kìa, một nam một nữ, tình cảm nói chuyện, không người yêu thì là anh trai em gái à? – Thằng Chính tỏ ra rầu rĩ.

– Thôi nào, nâng cocacola cho tiêu sầu nào. – Thằng Kiều đưa lon coca ra phía trước, cả lũ gật đầu cái rụp rồi cộc vào nhau.

Tôi thấy chút gì đó hụt hẫng kỳ lạ, vẫn biết còn quá xa lạ, quá đơn giản để giữa tôi và cô nàng hình thành cái gì đó, nhưng mà, với tư cách là một đứa bạn, tôi… chỉ là bạn thôi, không sao cả, tôi không được quyền quan tâm.

Một lát sau, trống đánh vào lớp, dòng người trong cantin đổ ra, tôi lại gặp Lam ở lối ra phòng ăn, vẫn nụ cười và giọng nói ấy chào tôi, vẫn cái vẫy tay và nghiêng đầu đó, nhưng giờ sao tôi cảm giác nó khác quá rồi vậy? Chỉ là, tôi thấy thằng con trai bên Cạnh Lam.

Tối, nhà sang ngoại hết, lại xuống phòng khách mở karaoke và hát, hét lên 1 mình. Trống rỗng kỳ lạ. Cứ hát và gào lên theo điệu nhạc, chẳng quan tâm nó làm ồn đến ai, hàng xóm, người đi đường, hay có khó nghe đến như thế nào. Đóng kín cửa phòng lại, tắt hết đèn, còn cái màn hình sáng lên những dòng câu hát, cái loa vang lên những giai điệu khiến cảm xúc tôi tụt xuống nhiều hơn… lại những bài nhạc buồn.

Điện thoại trên bàn sáng lên, ngừng hát và mở ra.

– Nhật ký của tớ sao rồi?

Đưa tay đặt lên chán, rồi nhẹ nhàng trả lời.

– Cậu có thật sự cần đến nó?

– Thế tớ mới liên lạc với cậu chứ ^^!

– Cậu chuyển trường rồi mà.

– Con Hương nó đùa cậu đấy, tớ có chuyển đi đâu đâu.

– Thế bao giờ cậu lấy lại Nhật ký?

– Ờm, Chiều mai nhé?

– Địa điểm, thời gian?

– Hết tiết 4, sân sau trường, sau lớp cậu ý!

– Ừm, nhớ đúng hẹn đấy.

– Cậu ngủ ngon ^^!

– Cậu cũng vậy! – Tôi gửi dòng tin nhắn cuối của ngày hôm đấy!

Sau đó là một giấc ngủ thật say, hướng về một ngày mai.

Chợt nhận ra, là cái số máy từng nhắn cho tôi lúc 2 giờ sáng ngày hôm đó.

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất