5 ngày trong viện, không một lời hỏi thăm từ ai đó, không một người nào ghé thăm, kể cả bạn bè lẫn người thân, đến ngày cuối cùng tôi xuất viện, mới thấy mặt bố tôi vào đưa về… còn không thì, chỉ có tôi và mẹ trong căn phòng ấy…
Mẹ tôi thường ghé về nhà, nên đúng hơn, căn phòng đó, chỉ còn mình tôi…
Ngày thứ 6 tôi vẫn nghỉ ở nhà, đển ngày thứ 7 mới tới lớp. Gửi xe vô bãi gửi, tôi chẳng có gì mong ngóng với một ai nữa…
Bạn bè? Không…
Người yêu tôi? Càng không… đã 7 ngày không liên lạc rồi…
Bước vào lớp, chẳng ai bất ngờ về sự trở lại của tôi, tôi lặng lẽ ngồi vào chỗ ngồi, như mọi khi, rồi nằm gục xuống, đánh một giấc nhỏ.
Trống đánh vào lớp, tôi nhìn sang phía bên cạnh, thằng Nam chưa tới, nhìn lên bảng thì thấy ghi vắng.
“Quái, hay nó cũng ốm như tôi nhỉ?”
Thằng bàn trên quay xuống hỏi tôi, ngồi ngay trên tôi, nhưng tôi không thân lắm.
– Hai thằng mày nghỉ gì mà nghỉ ghê vậy, suốt cả tuần nay.
– Nó cũng nghỉ hả? – Tôi giật mình, thảo nào nó không biết tôi ốm mà hỏi thăm. Chắc Thằng Nam cũng đang trách tôi, bạn bè gì mà không hỏi thăm nhau đây mà.
– Không có gì, lười thì nghĩ vài buổi cho cô tức chơi thôi.
– Mày hay lắm. – Nó cười rồi quay lên ghi chép bài…
Ngày thứ 7 không nói chuyện rồi, cậu còn nhớ tớ là ai không? – Tôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Tôi nhớ Quỳnh.
Hết tiết 4, mấy thằng Huân, Chính, Kiều lôi đầu tôi xuống cantin, khá lâu rồi, tôi không đi với bọn này!
– Dậy, xuống cantin mày.
Mắt nhắm mắt mở, thầy cô biết tôi vừa ra viện nên việc tôi ngủ trong lớp, cũng không nói gì. Thế nên, suốt 4 tiết, tôi ngủ suốt.
– Rồi.
Cantin, như mọi khi, thằng Huân mua đồ ăn, đồ uống sau khi cả lũ gom tiền lại. Tôi ngồi mà ngáp ngắn ngáp dài.
– Nghỉ mấy ngày trời ngủ chưa đủ sao mà uể oải vậy mày. – Thằng Chính nhìn tôi ái ngại.
– Ruồi bay vào mồm kìa. – Đến thằng Kiều.
– Đờ, ờ, ngủ ăn với chơi, sướng! – Tôi nói, chúng mày có biết tao bệnh tật thế nào đâu.
Chả muốn trả lời hay nói gì. Chờ thằng Huân mang đồ ăn về, đói quá.
Tự nhiên nhìn xung quanh cantin, gặp ngay cái cánh tay và nụ cười ai đó vẫy vẫy mình. Tôi tỉnh ngủ, ờm, là cô em gái tôi.
Rời bàn ăn trước ánh mắt ngỡ ngàng của mấy thằng bạn, tôi tiến ra cái bàn ăn của Lam.
Chúng nó nhìn tôi, rồi cũng hiểu cả thôi mà.
Nhưng thôi xong, cạnh Lam còn có một đứa con gái nữa, chắc là bạn thân đây!
– Gọi gì tớ… à anh! – Tôi chẳng biết xưng hô sao.
– Thế em gái gọi anh trai mà cũng cần lý do sao. – Lam lè lưỡi.
– Anh cắt lưỡi em đấy, mà, chào bạn. – Tôi để ý sang cô nàng bên cạnh. Thôi kệ, nó đâu bằng Quỳnh được.
– Chị này lớn hơn mình một tuổi đấy! – Lam tủm tỉm. Thôi rồi, đoán ngay đây là cô chị họ mà Lam kể, cơ mà, thằng con trai kia đâu rồi.
– Ơ, em chào chị. – Tôi chào lại. Chị ta cũng bụm miệng cười. Muối mặt tôi quá mức.
– Chị Tên Vi.
– Em tên… – Tôi định nói.
– Anh ý tên K, em kể rồi mà. – Lam xen vào.
– À, ra là… – Chị vi làm cử chỉ gì đó rất lạ, Lam cũng vậy, chắc có lẽ là ký hiệu giữa hai người đó.
– Thế không có chuyện gì, anh về bàn nhé. – Tôi chỉ sang phía mấy đứa bạn đang chăm chăm nhìn mình.
Lam ngó sang, rồi cũng mỉm cười gật đầu cho tôi đi…
– Bye anh.
– Ừm, bye em.
Về bàn…
– Tưởng mày theo gái rồi.
– Cái loại bỏ bạn theo gái.
– Mày được quá ha. Bố tịch thu phần ăn, phần uống của mày.
– Mày hết giá trị rồi, ngồi đấy xem bọn tao ăn đi.
Vậy đấy, chúng nó đồng thanh nói, tôi ngờ nghệch ngồi nhìn… chúng nó ăn thật…
Đúng là…
Lúc rời khỏi cantin, bọn bạn tôi nổi hứng đi vòng qua dãy nhà D ngắm gái, do là ban D có nhiều gái xinh lắm. Và điều tôi không muốn, không là điều tôi muốn mới đúng, tôi gặp ánh nhìn của Quỳnh…
“Nhớ rồi chứ, Sunshine của cậu đây, 7 ngày rồi, thiếu ánh mặt trời, cậu vẫn sống tốt chứ?”
Tan học…
Tôi vẫn đi theo con đường cũ, vẫn ngang qua đầu dãy D, nhưng không phải để đưa Quỳnh về nữa, chắc chỉ là thói quen. Nhìn xa xăm, tôi cũng không còn thấy cái bóng dáng ấy đang chờ mình như những ngày trước. Có lẽ, cứ kết thúc êm đẹp như vậy cũng tốt…
Nhưng mà, gần như tôi đang bước vào bãi gửi xe, thì có bàn tay ai đó lại níu tôi lại. Mỉm cười, nhưng mặt lạnh băng.
Quỳnh đặt vào tay tôi một túi lớn, rồi lặng lẽ quay lưng rời đi. Tôi thẫn thờ nhìn theo bóng dáng đó…
Dòng học sinh chen nhau dắt xe ra ngoài, bãi gửi cũng xô bồ quá mức, tôi vẫn đứng đấy, cô ấy vẫn bước đi, không một lần nào ngoái lại nhìn. Tôi nắm chặt chiếc túi trong tay, cúi đầu trầm mặc, nhẹ nhàng đặt vào giỏ xe của mình, dắt nó đơn độc về nhà…
Mùa xuân rồi, tôi còn hoài niệm những ngày đông, gió xuân chẳng còn heo may nữa mà, nhưng sao vẫn lãnh lẽo tới vậy… Một mình trên con đường về nhà, không chờ đợi ai cả, suốt 2 năm nay, tôi vẫn một mình như vậy… có chăng từ khi cô ấy bước vào cuộc đời tôi, thì sau xe tôi mới có một người đồng hành, trong vài giây thoáng chốc. Dòng học sinh lướt qua tôi, chúng nó có bạn bè trò chuyện níu lo, chúng nó dàn hàng 3 hàng 4, chúng nó có đôi có cặp, tôi ghét mọi thứ, ồn ào quá mức, tôi cố gắng đạp xe thật nhanh… tôi muốn trở về nhà…
… đó là lần đầu tiên tôi muốn về nhà…
Dắt xe vào cổng… Chào mẹ, rồi lên phòng khóa trái cửa. Gia đình, vẫn coi tôi là một người bệnh, lên tôi được thoải mái trong mấy ngày này… cũng thời gian này, con người tôi nó trở nên tự kỷ hơn trước đó nữa…
– K, xuống ăn cơm rồi uống thuốc đi con. – Giọng mẹ tôi gọi ngoài cửa.
– … – Tôi không lên tiếng…
Một lát thì không ai làm phiền tôi nữa, hẳn là, bố mẹ tôi nghĩ rằng, tôi đã ngủ rồi…
Căn phòng tối tăm, thứ ánh sáng duy nhất từ ngoài đường hắt vào qua cánh cửa ngoài ban công, nó doi sáng một vài thứ trong nội tâm tôi, và cả căn phòng tôi nữa…
Tôi liền bật điện sáng chưng lên, căn phòng cũng sáng sủa trở lại, tôi mới lấy chiếc túi mà Quỳnh đưa mình, tò mò xem đây là cái của nợ gì.
Một cuốn sách! – Tôi nhớ nó là một cuốn tản văn… không nhớ rõ nó tên gì nữa…
Kèm theo một lá thư…
Nó dài hơn hết thảy những lá thư khác cô ấy gửi tôi!
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác yêu đương thật lòng từ Quỳnh!
‘Ngày… tháng… năm.
Dear bạn K bị nọ nọ kia kia…
Tớ không tìm thấy giấy viết thư đẹp đẽ đã đi đâu hết cả, nên ngồi nhấm tờ này làm công cụ để “bày tỏ cảm xúc” và “bộc bạch tâm sự”, theo ngôn ngữ của cậu là”trải lòng”.
Những ngày nay cũng khá bận học nên không có thời gian mấy để gặp cậu, cũng không quên không hỏi thăm cậu sao dạo này ăn ở kiểu gì mà ốm lên, ốm xuống như vầy! Quyển sách kia hay chứ? Ừ, tớ biết là cậu thích ní mà, đây là tự kỷ. Vì chủ của nó hẳn là rất đáng yêu và tốt bụng, đây là bệnh ảo tưởng từ cậu lây sang. À hay là kiểu:
‘Luân khí chất như gió nhẹ sương mai.
Luân phong tư tựa ngọc mài đá chuốt’
Cái này hình như tả quân tử… À mà kệ.
Chúng ta viết thư như kiểu trong thời đại lạc hậu vầy, thiếu điều đưa bồ câu ha. À nhưng mà tớ thích đại bàng cơ, bao giờ cậu rảnh thì lên núi bắt về đây ăn nhe.
Bỏ qua mớ gây cười kia, tại tớ đang tạo hiệu ứng thôi, quyển sách này hay mà cảm động lắm luôn ý. Từ bé tớ đã luôn sống rất hạnh phúc với ba mẹ, tới bây giờ ba mẹ vẫn luôn đưa tớ đi học mỗi ngày, ở nhà mọi người luôn gọi tớ là: “Bé ơi… ” Nhiều khi nghe đến phát chán >”<! Nên chắc chắn tớ không thể cảm nhận và thấu hiểu hết nỗi buồn của cậu, tớ chỉ có thể lặng đứng bên cậu để cậu biết còn có thể nắm tay tớ thôi! Tớ không biết là do bản chất hay do ngoại cảnh tác động làm cậu nhiều lúc có suy nghĩ trưởng thành và sâu sắc tới vậy, nhưng nhiều khi cậu làm tớ thấy hơn lạ, kiểu khó hiểu à không… kiểu thế nào ý, tạm thời chưa nghĩ ra được từ phù hợp: X! Cậu cứ sống thật với bản thân và với tớ nữa nhé!
Tớ tin cậu là một chàng trai tốt và tớ tin tưởng vào những điều tốt cậu làm…
Ê, tớ có ác quá không, khi mà đã độc chiếm cậu suốt khoảng thời gian qua như vậy?
… ‘