To sunshine, chia cho nhiều thế này, không lại bảo tiết kiệm nhé. Tớ đã thử lấy điện thoại đập dẹp cái bánh: V tuy rằng tổng thể khi mở ra rất… nhưng ngon điên lên được ấy.
Sunshine ăn lấy sức làm đông hồ nhé, không ăn hết cứ trả lại tự nhiên.
Socola tớ làm đấy, không đẹp như đồ mua đâu, tớ không tìm được loại đắng, nên…
Cậu phải khen ngon nhé…
Ăn và ngủ sớm hơn nhé.
Thế nhé, đứa nào chế là chó.
00: 21 rồi, tớ đi ngủ đây!’
Đọc xong lá thư nhỏ nhắn của cô ấy, tôi thầm cười mỉm nhẹ nhàng, rồi gấp lại theo nếp cũ, cất cùng chỗ socola vào trong cặp sách. Cặp tôi tương đối rộng đấy!
Sau đó là nụ cười luôn thường trực trên môi, ai hỏi gì cũng cười, không hỏi gì cũng cười, đôi lúc đang ngồi trong lớp, thầy cô giảng bài, chẳng ai động chạm, tôi cũng nhìn ra cửa sổ mà cười một mình. Sao nào, nghĩ về cô ấy, nét đáng yêu, cùng đôi mắt thân thương đó, làm tôi bị thu hút thật sự, tôi là người mất hồn thật rồi.
– Tự nhiên cười, tăng động à mày! – Thằng Nam tát mạnh vào mặt tôi. Bực cả mình, nhưng thế nào mà lại kiềm chế được.
– Thằng không có người yêu như mày sao mà hiểu được… hehe.
– Ớ, đờ… – Nó tròn xoe mắt, rồi im lặng, lúi húi chép bài trên bảng. Càng lúc tôi càng khác quá rồi đây!
Thở dài nhìn khung cảnh lớp học sao mà tĩnh mịch đến vậy, mọi thứ vẫn như thường ngày, bình dị, bình thường, bình thản như chính con người tôi…
Là đôi khi, đến thời điểm nhất định, vết chai sạn trong lòng của một người đã quá lớn. Cảm giác để trải qua những bất ngờ khiến nó rạn nứt thêm, sẽ trở nên thật sự trống rỗng, và cả sự vui vẻ nữa…
Những tiết học trong ngày trải qua theo tiếng tích tắc của đồng hồ, nhịp đếm những nụ cười bất chợt trên môi tôi, và cả thời khắc tôi mong muốn gặp người con gái mình đang yêu. Tôi không tập trung được, chỉ chờ khi tan học, chờ để gặp cô ấy.
Vậy là trống đánh, tan học thực sự. Nhanh nhất lớp, tôi thu dọn đống sách vở trên bàn vào cặp, nhìn xuống ngăn bàn xem còn thứ gì không, lắc đầu không có, tôi mới phóng như bay ra cửa lớp. Nhưng chưa kịp thực hiện ý định của mình, thì bị cô sử, gọi ngược trở lại.
– Mấy em gọi K ở lại cô gặp chút. – Tiếng cô sử, tôi nghe thấy, nhưng vẫn cố tình bước đi.
– K ơi, cô gọi kìa. – Giờ là con lớp trưởng í ới kéo tôi quay lại.
Giây phút ấy, chỉ muốn rút dép ném chết cha mấy đứa ấy, cứ cản trở tôi đi gặp em yêu là thế nào. Nhưng mà, cay cú tới đâu đi nữa, tôi vẫn phải giữ nụ cười tươi rói trên môi, quay trở lại lớp học, bàn giáo viên, gặp cô sử đang ngồi chờ mình.
– Cô muốn nói gì em à? – Tôi trả lời thanh lịch hết sức.
– Ờm, cô muốn đăng ký em vào tuyển sử của trường mình… – Cô cười nhẹ.
– Cái gì cơ ạ… – Tôi định nói what the… nhưng mà thôi, chắc cô đang đùa.
– Thật, cô đăng ký rồi. Chưa biết bao giờ nhà trường duyệt đội tuyển đây, nhưng cô cứ chọn em trước.
– Nhưng mà, cô tự tin vào em thế sao? – Tôi hỏi ngược, chứ sao giờ, bảo tôi đi thi sử, lại đau đầu rồi.
– Em gái cô đã tin tưởng em thế rồi, sao cô lại không?
Tôi ú ớ, định thần lại, cố gắng, cố gắng.
– Haiz, ây dà, thôi được rồi, tạm coi như em đã nghe rồi, để em suy nghĩ nhé, tiết sau em nói với cô. – Tôi vờ dành vài giây im lặng, sau đó lên tiếng, cô thoáng gật đầu, rồi rời khỏi lớp trước tôi. Tất nhiên kèm theo câu.
– Đừng có từ chối cô đấy, có hậu quả đấy!
Làm tôi thoáng giật mình, trong đầu thì nghĩ nhiều thứ phức tạp hơn thế, cô giáo gì thế này?
Nhận được cái tin đó, có vui có buồn, nhưng đa phần là cũng không quan trọng bằng việc, cô nàng của tôi đang chờ tôi ở cuối hàng lang dãy A. (Đầu dãy D, trường tôi phân theo khối, tương ứng với dãy học). Mặc dù suy nghĩ có chút phân vân, muốn nói gì đó với cô sử để làm rõ vấn đề hơn, vì có nhiều thắc mắc mà, nhưng tôi không muốn Quỳnh phải chờ mình, nên cố gắng rời đi nhanh lúc này hay lúc đấy!
Dãy hành lang cũng thưa dần học sinh, tôi tan học cũng không quá muộn, ở lại nói chuyện với cô chắc mất 5 đến 7 phút là cùng. Trời đầu xuân về chiều tối, vẫn lạnh như giữa đông vậy…
Xuýt xoa hai bàn tay vào nhau, tôi đi thật chậm rãi, không muốn quá vội để đến bên cô ấy, khi mà, nhìn từ xa, tôi đã thấy Quỳnh đang lóng ngóng chờ mình rồi. Vậy là tôi yên chí vòng qua sau dãy nhà A, tính hù cô ấy từ đằng sau.
Tôi cứ đi như vậy, khi chỉ còn khoảng 20m nữa là cố thể chạm vào vai cô ấy mà hù từ sau lưng, thì có một gã con trai khác đã đến bên cạnh cô ấy bắt chuyện. Gã này quen quen. Chắc chắn là học cùng khối với tôi rồi.
Tôi đứng khựng lại, cố lảng vào chiếc ghế đá gần đấy, nghe ngóng.
Tôi không đa nghi, chỉ là…
Bắt đầu nghe thấy cái giọng thân thuộc đó.
– Cậu chờ ai đây? Lâu lắm không nói chuyện rồi nhỉ? – Đứa con trai, nó cũng nhìn ra chỗ tôi, rồi quay mặt đi luôn, kiểu cool boy đéo quan tâm ai ra gì ý.
– Không, tớ chờ bạn thôi. Tại cậu có nói chuyện đâu. – Quỳnh!
– Thế với Cường sao rồi?
– Tại sao mọi người cứ gán tớ với cậu ấy thế nhỉ, chúng tớ là bạn rồi. – Nói thật rứt khoát, tôi nghe và cười nhẹ.
– Cậu cứ đùa với nó thế sao, nó cứ một mực chờ cậu, cậu quay lại và rồi lại đá nó, nói cần nó rồi lại coi nó là bạn. Thật chẳng thể hiểu. – Đứa con trai kia nói bằng giọng… khinh khỉnh, có chút pha trò.
– Là do cậu ấy nghĩ nhiều thôi. Mà sao cậu không về đi, tớ chờ bạn, về sau.
– Bạn trai hay bạn gái? – Gã đó hỏi như hỏi cung vậy. Định ra ăn thua và đuổi nó đi cho khuất mắt, nhưng kiên định một mực giữ tôi bình tĩnh ngồi lại lắng nghe.
Quỳnh vẫn cứ chăm chăm nhìn về phía lớp tôi. Thi thoảng quay sang nhìn kẻ đang nói chuyện.
– Bạn gái. – Quỳnh trả lời.
Tôi đứng hình luôn, rõ là đang chờ tôi mà?
– Thế lâu như vậy rồi mà chưa có ai khác sao?
– Chưa, độc thân cho lành! – Quỳnh cười nhẹ, không, là hai đứa nó cùng cười theo một nhịp, nỗi đau lòng tôi chợt thắt lại, liệu tôi phải suy nghĩ gì đây?
– Thế à… mà thôi, bye cậu, tớ về trước đây!
– Ừm, bye.
Gã đó xa dần, khuất vào đám học sinh đang xô bồ tranh nhau đi qua cánh cổng trường. Còn cô ấy đứng ở đó, nhìn về phía lớp tôi, còn tôi ngồi ở đó, nhìn cô ấy từ phía sau…
Trống rỗng, cứ nhìn như vậy, gương mặt ấy thật ngây thơ, mọi sự điều hồn nhiên, đâu có chút gì giả tạo đâu chứ?
Lắc đầu, tôi cố gắng gạt phăng mọi thứ ra khỏi cái đầu bé nhỏ ấy.
Tôi điên thật rồi!
Nhưng mà, có cái gì đó thật đáng sợ đang nằm ở bên trong con người tôi, chợt làm cái đôi môi lạnh nhạt thiếu sức sống mỉm cười, giống như là…
Vẫn tự mỉm cười ngồi đó thêm vài phút, nén cơn đau lại, trực trào chút nữa, tôi đã không thể nào có được bình tĩnh nữa rồi… Vài phút, chỉ vài phút rồi tôi từ tốn tiến tới bên người con gái ấy… như chưa hề nghe, hay biết điều gì cả.
– Chờ ai đấy cô nương. – Tôi lên tiếng từ phía sau, cô ấy bất ngờ, giật mình và quay mặt lại, tôi bắt gặp nụ cười ấy trên môi, lại một lần nữa – với tôi, nó không hề lôi cuốn nữa.
– Chờ cậu đấy! Làm gì mà lâu vậy! – Giọng dỗi, sao thế này, trái tim và lồng ngực tôi nó thắt lại dữ dội.
– Sao không ngồi ghế chờ tớ, ghế đá kìa, mà cứ đứng đây. – Tôi chỉ về phía ghế đá mình vừa ngồi ngay đấy.
– Tớ muốn nhìn thấy cậu bước tới bên tớ.
Tôi mỉm cười thật tươi. Làm bù nhìn như vậy, cũng vui đấy chứ?
Tôi đưa cô nàng ra bến xe bus gần trường như mọi khi, cũng có nói chuyện, có vui đùa, nhưng mà, con người trước giờ trong tôi chưa từng có, nó thật sự làm tôi trở nên kinh tởm.
– Chào, về nhé! – Cô ấy vẫy tay chào tôi, khi vừa đúng lúc có chuyến xe bus đi tới, tôi khẽ gật đầu, rồi đạp xe ra về. Cảm xúc hỗn độn khó tả.
Tối hôm đấy, từ lúc về nhà lao đầu vào nấu cơm tối, tắm rửa, và ăn cơm tối, làm nhiều thứ lặt vặt làm tôi chẳng có thời gian để suy nghĩ, nhưng sau bữa cơm, một mình tôi lên phòng, tôi có quá nhiều thứ để nghĩ.
Ngồi vô bàn học, lôi túi socola ra mà nhấm nháp thử. Cất lá thư kia, kẹp chung vào quyển nhật ký trải lòng của mình.
“Cậu nói khi làm thứ này, không tìm được loại đắng, nhưng mà, tớ đang cảm thấy nó quá đắng rồi… ra là, tớ vẫn chỉ là một ẩn số trong đám bạn cậu, là một cái thứ để cậu giải mã, giải mã thành công, cậu sẽ lại vứt tớ đi như những thứ phức tạp khác.”
Tôi lại ăn, tôi nhai nát những viên socola được cắt thành hình vuông không đều nhau, chúng được trộn với cả chút đường ngọt (thứ kẹo mềm mềm của trẻ con), tôi cảm nhận vị ngọt từ tốn từ lúc đưa vào miệng, mùi thơm của đường, nhưng rồi kết thúc là vị đắng ngắt, rơi tỏm vào cổ họng…
Tôi lắc đầu ngao ngán.
“Là đứa hay suy nghĩ như tớ, chẳng thẳng biết làm cách nào để thoát ra nữa, cậu phức tạp hơn tớ nghĩ… tớ không muốn lại nghĩ rằng… cậu vẫn tiếp tục cái trò chơi 1 tháng 15 ngày kia…”
Tôi nín lặng, để túi socola lên trên mặt giá sách, rồi nhẹ nhàng, nằm phịch xuống chiếc giường. Đôi mắt tôi lại vô hồn.
‘Tớ từng nghĩ rằng, mình sẽ không thể nào bước nổi đôi chân khi cậu rời ra, nhưng rồi, tớ đã lầm, đôi chân tớ vẫn có thể bước tiếp, nhưng là để đuổi theo và giữ cậu ở lại… Cậu là cuộc sống của tớ!
Nhưng ý chí tớ một lần nữa không tin những gì tớ đang có. Nó đang muốn tớ tin, cậu sẽ lại rời xa. Tớ không muốn như vậy’
Điện thoại rung lên trong cái không gian im ắng tới không khốc như vậy, tiếng rung mạnh trên đệm. Tin nhắn của một ai đó. Tôi chẳng buồn màng đến nó nữa, cứ mặc tiếng rung ấy, vài hồi, rồi cũng nín lặng như chính tôi vậy!
10 giờ tối, cửa phòng tôi có tiếng gọi, là mẹ tôi, đã muộn vậy còn nhờ tôi làm gì nữa chứ?
– K, mày ra đây tao bảo!
– Gì nữa mẹ.
Lều bều mở cửa phòng.
– Mang cái sang nhà Bác Phi.
– Mai đi, muộn rồi. – Tôi nhìn mấy thứ đồ lặt vặt trên tay mẹ mà nản luôn. Hỗn độn toàn thứ trong bếp nhà tôi, mang sang làm gì chứ?
– Sáng mai nhà bác ấy làm Giỗ, bác mượn đồ mà giờ tao mới nhớ.
– Rồi, mẹ cứ để ở bếp, con xuống giờ.
Tôi lật đật, mặc thêm cái áo khoác nữa. Rôi kệ buồn bực, xuống nhà, mang đồ sang giúp mẹ.
Đã đi mượn đồ nhà người ta, giờ cò bắt người ta mang sang nữa chứ? – Tôi lầm bầm.
Đi vài bước chân ra khỏi cổng, mới nhớ ngay ra cái điều không thể quên, nhà bác hàng xóm, chẳng phải là nhà Bác của Quỳnh hay sao?
Càng nghĩ mà lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi đang giận lây sang người nhà cô ấy, nơi cô ấy ở, và cả, bầu không khí cô ấy thở nữa.
– Reng… – Tiếng chuông cổng vang lên. Có người ra mở cổng liền sau đó.
– Ơ, K.
Tôi mỉm cười nhạt, không biết nói gì nữa, người đối diện tôi là Quỳnh!