Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Sở Kiều Truyện » Phần 70

Sở Kiều Truyện

Phần 70

Mỗi lần ngước mắt lên, Sở Kiều và Lý Sách vẫn có thể nhìn thấy đông đảo kẻ thù cầm đuốc truy bắt như oan hồn đòi mạng, khiến hai người không có thời gian nghỉ ngơi hay lựa chọn phương hướng, chỉ có thể tiếp tục chạy sâu vào trong cánh rừng rậm rạp. Mặc dù Sở Kiều đã sớm quen thuộc với việc hành quân vượt rừng băng núi, nhưng đến khi bỏ rơi được đám người kia thì sắc trời đã trở nên tối mịt, mà bọn họ cũng bị lạc đường, không cách nào tìm ra hướng về thành.

Gió đêm lạnh lẽo, trận mưa nhỏ trước nửa đêm đã khiến nhiệt độ đột ngột giảm mạnh. Sở Kiều và Lý Sách không dám đốt lửa để đề phòng bị phát hiện, chỉ có thể ẩn mình trong một bụi rậm ẩm thấp.

Sở Kiều ngồi bệt xuống đất, xương cốt toàn thân rã rời, trên người chi chít vết thương không ngừng rỉ máu, đau đớn không thể tả. Bả vai bị tên cắm sâu, chỉ cần cử động hơi mạnh sẽ đau thấu xương, mất máu quá nhiều khiến cả người nàng như vô lực, chỉ muốn nằm xuống ngủ. Nhưng nhiều năm khổ luyện cùng kinh nghiệm chinh chiến giúp nàng hiểu được, hiện tại chính là thời điểm chạy trốn tốt nhất, bây giờ nằm xuống sẽ không có cơ hội tỉnh lại nữa.

“Kiều Kiều.” Trên vai Sở Kiều chợt có một ngoại bào khoác lên, nàng nhướng mày, ngước lên nhìn thì thấy Lý Sách đang đứng ở bên cạnh, vẫn tít mắt cười nói: “Áo của ta khô rồi.”

Y phục Lý Sách đã không còn thơm tho như ban đầu, hơn nửa ngày ngâm ở dưới sông cộng thêm chạy trốn trong rừng khiến nó trở thành một khối vải rách nhăm nhúm đầy vết máu khô, cũng không rõ là máu của hắn hay là của sát thủ.

Sở Kiều khẽ động đậy, đầu vai lập tức rỉ máu, Lý Sách kinh hoảng, khuôn mặt tái nhợt chợt tắt ý cười, luống cuống đưa tay bịt vết thương, sốt ruột nói: “Lại chảy máu, làm sao bây giờ?”

“Không việc gì.” Sở Kiều cau mày, xé một góc áo băng bó qua loa rồi trầm giọng nói: “Ngươi ngồi xuống trước đã.”

“Hả?” Lý Sách mở to hai mắt, khó hiểu hỏi lại.

“Ngồi xuống trước!” Sở Kiều không nhịn được nhíu mày, giọng nói hơi suy yếu nhưng vẫn khí thế mười phần, “Chúng ta không có nhiều thời gian, phải tranh thủ nghỉ ngơi.”

“Ờ.” Lý sách ngoan ngoãn ngồi xuống, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi: “Kiều Kiều, nàng có biết đám người kia là ai không?”

“Nếu ngươi có tinh thần như vậy thì chạy bộ mấy vòng đi, còn dám ầm ĩ quấy rầy ta nghỉ ngơi thì ta sẽ giết ngươi trước, tránh cho ngươi lát nữa làm vướng chân ta.”

Vị thái tử Biện Đường lập tức câm như hến, rụt cổ lại ngồi yên một chỗ, có điều hai mắt vẫn không an phận nhìn lung tung.

Dĩ nhiên Sở Kiều cũng muốn biết thích khách là ai, nhưng phạm vi tình nghi quá rộng khiến nàng nhất thời chưa nắm được đầu mối.

Nếu Lý Sách bị ám sát mà chết ở bên ngoài thành Chân Hoàng, Biện Đường nhất định sẽ gây khó dễ, khi đó chiến tranh giữa Đại Hạ và Biện Đường là chuyện không thể tránh. Hai đại quốc khai chiến, nước được lợi nhất chính là Hoài Tống luôn an phận ở duyên hải phía đông và Khuyển Nhung ở biên cương Tây Bắc. Nhất là Hoài Tống với nền kinh tế phồn vinh cùng sản lượng lương thực dồi dào nhất thời sẽ trở thành đối tượng mượn sức trước tiên của hai nước, khi đó Hoài Tống cũng sẽ nhân đó mà phất lên, trở thành nước có địa vị chiến lược.

Còn dựa vào cục diện chính trị mà nói, Lý Sách chết đi thì hoàng thất Biện Đường sẽ không người kế tục, chi thứ Lý thị sẽ có cơ hội kế vị. Đám huynh đệ của Đường vương sẽ thuận lý thành chương trở thành người thừa kế, lên ngôi nắm giữ Biện Đường.

Từ đó nhìn lại, có thực lực làm ra chuyện như vậy, ngoại trừ hoàng thất Đại Hạ thì chỉ có các đại thế gia. Dù sao hiện giờ Mục Hợp thị mới vừa rơi đài, Yến Tuân mượn đao giết người liên tục diệt trừ Mục Hợp Tây Phong và Ngụy Thư Du, các đại thế gia khó tránh khỏi tình cảnh môi hở răng lạnh. Từ trước đến nay chính quyền Đại Hạ được ổn định phần lớn đều do binh quyền hoàng thất luôn song hành với lực lượng của các đại thế gia, một khi cán cân quyền lực bị mất thăng băng, tất sẽ xảy ra chính biến đẫm máu. Đám cáo già như Ngụy Quang và Gia Cát Mục Thanh không thể không nhìn ra nguy cơ ảnh hưởng đến sự phồn thịnh của gia tộc, khẳng định sẽ đứng ra khơi mào chiến loạn trước tiên, sau đó khiến Hạ hoàng không thể dựa vào bọn họ rồi nhân cơ hội thâu tóm binh quyền.

Nhưng Sở Kiều lo lắng nhất chính là chuyện này vốn do Yến Tuân ra lệnh cho người của Đại Đồng Hành thực hiện. Nếu quả thật chính là như vậy thì tình huống hiện tại của nàng sẽ tương đối khó xử.

Toàn thành Chân Hoàng có lẽ chỉ có mình Sở Kiều là biết rõ chân tướng thực lực của Yến Tuân. Từ góc độ của Yến Tuân nhìn lại, giết Lý Sách cũng là một chiến lược không tồi. Lý Sách chết sẽ khiến đế đô đại loạn, tín nhiệm giữa hoàng thất cùng các đại thế gia sẽ rạn nứt trong nháy mắt, làm dấy lên chiến sự giữa Biện Đường cùng Đại Hạ, Hoài Tống nơi duyên hải và Khuyển Nhung ở phía bắc cũng sẽ nhân cơ hội vùng lên, cả đại lục sẽ chìm trong khói lửa chiến tranh. Khi đó Hạ hoàng sẽ không rảnh tay đối phó với Yến Tuân, thậm chí còn phải dựa vào binh lực của Bắc Yến để đối kháng với Khuyển Nhung. Như vậy Yến Tuân thoáng cái sẽ đứng ở thế trên, hoàn toàn nắm quyền chủ động.

Nếu thực sự là do Yến Tuân làm thì quá dễ dàng rồi, nàng chỉ cần lập tức giết chết Lý Sách rồi nghĩ cách hắt nước bẩn lên đầu các đại thế gia là được?

Còn nếu không phải là do Yến Tuân gây nên thì kết quả cũng có lợi cho Bắc Yến. Theo toàn cục mà nghĩ, chẳng phải nàng cũng nên tương kế tựu kế, nắm bắt thời cơ mà hành sự sao?

Châm ngôn của đặc công là luôn phải suy nghĩ cho đại cục, bất cứ tình huống nào cũng không tiếc hy sinh để đạt được lợi ích lớn nhất.

Sở Kiều chậm rãi nắm chặt tay, chủy thủ phát ra ánh sáng lạnh lẽo bên hông cơ hồ như khảm vào da thịt. Nàng không muốn nghĩ tới khi nãy mình làm sao lên được bờ sau khi hôn mê, không muốn nghĩ tới hình dáng Lý Sách luôn lảo đảo theo sát mình trong rừng, không muốn nghĩ tới hắn liên tục sốt ruột la lên vì lo lắng cho nàng.

Dù sao đi nữa, nếu không có nàng thì hắn cũng đã sớm bỏ mạng trong đợt tập kich vừa rồi.

Có ơn tất báo, trời cao rất công bằng.

Sở Kiều từ từ nheo mắt lại, bàn tay đưa về phía chủy thủy bên hông, nhanh chóng bình tĩnh xóa bỏ cảm xúc không thực tế trong đầu. Nàng vẫn biết mình nên làm cái gì, giống như một binh sĩ thực thi nhiệm vụ. Tám năm nay nàng luôn tâm tâm niệm niệm việc trở về Bắc Yến cùng Yến Tuân, ngoài ra không còn muốn gì hơn.

Lưỡi đao in hoa văn chìm sắc lạnh, chuôi đao khéo léo vừa tay được bọc bằng vải bông, kỹ thuật rèn đao công nghệ cao vượt thời đại. Thời điểm Sở Kiều mò tay đến chủy thủ, trong đầu nàng liền trở nên thanh tĩnh, tất cả cảm xúc không nên có đều thoáng cái không cánh mà bay, nhất thời khôi phục lại sự máu lạnh vốn có của một đặc công.

Nàng cong ngón giữa cùng ngón trỏ lại kẹp lấy chuôi đao, rút ra xoay vòng, chuẩn bị ra tay. Nhưng trong nháy mắt đó, Lý Sách đột nhiên nhào đến, kinh hoàng hét lớn: “Kiều Kiều, cẩn thận!”

Một con chó săn to lớn chợt lao đến từ sau lưng Sở Kiều, trong khoảnh khắc cực nhanh liền cắn phập vào cổ tay Lý Sách đang che ở trước người nàng. Sau khi Lý Sách khuỵu xuống, một con chó khác bỗng từ đâu nhào tới. Chủy thủ trong tay Sở Kiều cũng không đổi phương hướng, thuận thế đâm vào động mạch cổ nó, cắt một đường dài sâu hoắm.

Máu bắn ra tung tóe, Sở Kiều xoay người đá một cước vào bụng con chó còn lại khiến nó văng sang một bên, kêu lên thảm thiết.

Sáu hắc y nhân che mặt xông ra từ trong rừng, ánh mắt hung ác cùng cước bộ trầm ổn vừa nhìn liền biết chính là cao thủ. Sở Kiều chậm rãi tiến lên một bước, kéo một Lý Sách rất can trường không hề kêu đau thành tiếng ra phía sau, rút trường kiếm Phá Nguyệt bên hông ra, lạnh lùng nhìn sáu người.

Cao thủ giao chiến tốc độ nhanh đến cực đỉnh, sáu thanh đao lập tức rời vỏ. Bên dưới ánh trăng lành lạnh, hai tên đứng trước nhất thời quát lớn lao về phía thiếu nữ, chiến đao vung thành một vòng cung sắc bén, khí độ lôi đình.

Sở Kiều nghiêng người, một tay che chở Lý Sách, tay còn lại vung bảo kiếm lên, khi đao ảnh của đối phương như sắp bổ xuống đầu nàng thì lưỡi kiếm trong tay nàng chợt đổi hướng, thế kiếm như chẻ tre trong nháy mắt đã chém đứt chiến đao hai gã áo đen. Nàng thuận thế lập tức chém vào vai một gã, chân phải đá mạnh vào hạ thân gã khác, tay trái cũng đồng thời quắp chặt gáy đối phương. Một tiếng *rắc* thanh thúy vang lên, gã kia còn chưa kịp kêu thảm một tiếng đã mềm nhũn ngã trên mặt đất, biến thành một thi thể không sức sống.

Chỉ trong khoảnh khắc, một chết một bị thương, lực chiến đấu của thiếu nữ siêu cường. Ngay sau đó, bốn hắc y nhân còn lại liền xông lên, hai gã tấn công Sở Kiều, hai gã còn lại vây lấy Lý Sách.

Sở Kiều nhanh chóng xoay người định tiến lên bảo vệ Lý Sách thì lại bị đối phương cản đường. Liếc mắt sang thì nhìn thấy một gã thích khách đang vung đao chém về phía Lý Sách, Sở Kiều nhướng mày, lập tức ném mạnh kiếm Phá Nguyệt ra. Lưỡi kiếm lao đến như cơn cuồng phong đập vào gáy hai thích khách trước mặt, nhanh chóng đánh gãy xương cổ bọn họ. Hai gã thích khách còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã tối sầm, máu tươi bắn ra, đầu vỡ toang, thân ngã xuống trên mặt đất không còn nhúc nhích.

Cùng lúc đó, tên thích khách đang vung đao tấn công Lý Sách thét lớn, gã những tưởng đã đắc thủ, nhưng một lưỡi kiếm đột nhiên bay tới từ đằng sau, xuyên qua trước ngực gã. Máu từ tim gã hắc y nhân tuôn ra xối xả, mũi đao xuyên thấu lồng ngực gã rồi vững vàng dừng ngay ở trước mặt Lý Sách.

Lý Sách sợ đến tái mặt, còn chưa kịp hét lên thì một gã sát thủ khác đã nhào đến. Trong một khoảnh khắc cực nhanh, bảo kiếm Phá Nguyệt cắm trên ngực gã thích khách được rút ra, thân ảnh thiếu nữ như cơn lốc xoay chiều chém đứt cổ tay đối phương, lưỡi kiếm vừa đảo liền đâm thẳng vào bụng hắn.

Động tác của nàng vừa nhanh vừa lưu loát như nước chảy mây trôi, gã thích khách một giây trước còn hùng hổ nay hai mắt đã trợn trừng, bụng bị đâm một lỗ lớn, máu chảy đầm đìa.

Thiếu nữ xoay người lại, gió lạnh chậm rãi phả lên người nàng, sợi tóc nhuốm máu chảy từng giọt. Từ lúc đối phương xuất hiện cho đến giờ chỉ mới vài cái chớp mắt, nhưng so sánh dũng khí, nhãn lực, tốc độ cùng thân thủ đã chứng minh rất rõ ràng rằng siêu cấp đặc công từ thế kỷ 21 vẫn nhỉnh hơn.

“Kiều Kiều!” Lý Sách vội vàng tiến lên ôm cổ nàng, hưng phấn kêu to: “Nàng quá tuyệt vời!”

Sở Kiều bất động thanh sắc chậm rãi đẩy hắn ra, lạnh lùng nhìn về phía rừng sâu, điềm tĩnh nói: “Đều ra đi.”

Lý Sách sửng sốt, sắc mặt nhất thời lạnh đi, quay đầu nhìn lại thì thấy có thêm bốn hắc y nhân chậm rãi đi ra, chiến đao còn chưa rời vỏ, hiển nhiên là vừa mới tới.

Bốn người nhìn thiếu nữ với vóc người nhỏ nhắn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Bọn họ và sáu người vừa rồi cũng chỉ cách nhau mười mấy bước nhưng lúc đến kịp thì phe mình đã năm chết một bị thương. Thiếu nữ mảnh mai nhìn như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào này đến đột cùng là có trình độ chiến đấu mạnh đến cỡ nào?

Sở Kiều miệt thị nhìn bốn gã đối diện, đột nhiên hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Là từng người một hay tất cả cùng lên?”

Bốn gã không đáp mà chỉ cẩn thận rút chiến đao ra thủ thế, cũng không dám lỗ mãng xông lên.

Sở Kiều hừ lạnh một tiếng, ném kiếm Phá Nguyệt trong tay xuống đất, nói: “Đối phó với mấy người các ngươi, bổn cô nương tay không cũng đủ.”

Bốn gã nhất thời cả kinh nhưng ngay sau đó trong mắt liền lộ vẻ mừng rỡ như điên, thầm nghĩ thiếu nữ này đầu bị làm sao rồi mới muốn tay không đối phó với bọn họ, gặp nhiều kẻ ngu nhưng chưa từng thấy ai ngu như vậy, quả thực là không biết sống chết. Bốn gã thân là thích khách nên cũng không màng đến đạo nghĩa giang hồ gì đó, lập tức quát lên xông đến, sợ để lỡ thời cơ nên tấn công mà không chút khách khí.

Lưỡi đao bén nhọn cùng đao khí bức người tiến đến gần Sở Kiều nhưng nàng vẫn đứng yên, sắc mặt tỉnh táo, khóe môi mỉm nụ cười lạnh, tựa hồ như hoàn toàn không để đối phương vào trong mắt. Bốn hắc y nhân trong bụng mừng rỡ, không chút do dự xông lên, khí thế mạnh mẽ như sấm.

Song ngay lúc đó, Sở Kiều lại đột nhiên cử động, cổ tay nàng vung lên, bốn phi đao sắc bén nhất thời bắn ra như làm ảo thuật. Lưỡi phi đao tinh xảo bóng loáng tựa gương, nhìn như một tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng bốn gã thích khách hiện giờ đã không còn thời gian nhàn nhã thưởng thức tác phẩm nghệ thuật kia. Bọn chúng lập tức biến sắc, hoảng sợ mở to hai mắt. Ám khí đã lao đến trước mặt, có muốn lui về phía sau cũng đã không kịp. Bốn thanh phi đao như bùa đòi mạng lao đến, khoảng cách gần khiến tốc độ cùng lực đạo của chúng như được nhân thêm mấy phần, đồng loạt chui vào họng bốn gã, chặn ngang hai tiếng ‘lui lại’ còn chưa ra khỏi miệng của bọn chúng.

Mắt thấy bốn gã thích khách trong chớp mắt đã bị giải quyết, Lý Sách xanh mặt hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, một lát sau mới thốt ra được một câu đầy đủ: “Kiều Kiều, nàng thật gian xảo!”

Cũng không rõ những lời này là ca ngợi hay châm chọc, Sở Kiều lạnh lùng liếc Lý Sách một cái, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

“Á! Miệng vết thương lại chảy máu!”

Sở Kiều đã không còn sức để ý tới Lý Sách, nhìn gã thích khách bị thương chưa chết ở đằng xa, ra lệnh cho nam nhân đang huơ tay múa chân loạn xạ kia, “Đi, giết chết tên còn sống.”

“Được!” Lý Sách khẽ đáp ứng một tiếng, nhìn ngó hồi lâu rồi mò được một cục đá, ôm nó chạy đến chỗ gã thích khách nằm hôn mê.

“Hừ, dám đánh lén bổn thái tử, giờ bổn thái tử sẽ đưa ngươi đi tây thiên.” Dứt lời Lý Sách giơ hòn đá lên đánh xuống.

Một tiếng hét thảm thiết nhất thời vang lên, Sở Kiều nhíu chặt mày, Lý Sách cũng lộ vẻ ngại ngùng, hắn tràn đầy tự tin ra tay nhưng chẳng những không đánh chết người nọ, ngược lại đánh tỉnh hắn. Gã thích khách bị đau liền lớn tiếng kêu gào, tiếng kêu vang thật xa, e địch nhân ở vài dặm gần đây đều có thể nghe được tiếng mà mò đến.

Ánh mắt hiện giờ của Sở Kiều đã không thể dùng hai từ ‘tức giận’ mà hình dung nữa rồi, Lý Sách luống cuống đưa tay bịt miệng gã thích khách, tay còn lại ầm ầm nện cục đá xuống. Chỉ chốc lát sau đầu gã thích khách đã bị đánh nát, nhìn không ra diện mạo.

Sở Kiều nhìn mà không khỏi có chút thương cảm cho gã thích khách kia. Hắn võ nghệ bất phàm nhưng lại chết trong tay một gã ngốc như Lý Sách, hơn nữa còn chết một cách bi thảm như vậy.

“Kiều Kiều.” Lý Sách xoa xoa hai tay, ngại ngùng quay lại, nói bằng giọng lấy lòng: “Nàng còn đi được không?”

Sở Kiều lạnh lùng nhìn hắn một cái, chống bao kiếm đứng dậy.

Bên tai truyền đến tiếng thác nước rung trời, chân trời đầy ánh đuốc, bốn phương tám hướng đều là kẻ địch, cứu binh của hoàng đế tới đâu còn chưa rõ, tuyệt đối không thể có chút sơ suất nào.

“Kiều Kiều, chiêu vừa rồi của nàng thật lợi hại, có thể dạy ta không?”

“Kiều Kiều, nàng nói xem mấy tên bị nàng bắn phi đao có tức chết không? Ta thấy có hai tên mắt còn mở trừng trừng, nhất định là chết không nhắm mắt.”

“Kiều Kiều…”

“Câm miệng!” Sở Kiều tức giận quát lên.

Nàng cẩn thận chăm chú tiến về phía trước, tựa hồ như đã quên mất ý định giết Lý Sách vừa rồi. Trong đầu nàng đang nhớ lại cảnh Lý Sách xông ra đỡ cú đớp của con chó săn vừa rồi cho mình, vết thương dài hơn một tấc vẫn còn lưu lại trên cổ tay hắn.

Thôi đi, coi như là làm phước, cho hắn sống lâu thêm một chút.

Giờ khắc này Lý Sách theo ở đằng sau không ý thức được một màn anh hùng cứu mỹ nhân kia đã cứu mạng mình. Hắn đang tức giận nhìn vết thương dữ tợn trên cổ tay trắng nõn, buồn bực lầm bầm: “Trong cung của ta cũng có nuôi một đàn chó lớn, tùy tiện thả ra một con cũng đủ đánh thắng đám chó kia.”

Đêm lạnh tối mịt, đường đi khó lần, mặt đất lởm chởm đá, Lý Sách cẩn thận đi theo sau thiếu nữ. Vị thái tử trước giờ chưa từng chịu khổ âu sầu cau mày: “Liệu Hạ hoàng có phái người tới cứu chúng ta không?”

Thiếu nữ không đáp lời, Lý Sách cũng không trông mong nàng sẽ tán gẫu với mình mà tự mình lải nhải cái gì trời quá lạnh, địa phương quỷ quái vân vân và vân vân.

“Sẽ có.”  Một tiếng khẳng định trầm thấp nhất thời vang lên

Lý Sách sửng sốt, ngẩng đầu lên khó hiểu hỏi lại: “Nàng nói gì cơ?”

Đám người vừa rồi không nhận ra nàng, vậy thì không phải là người của Đại Đồng Hành. Như vậy Yến Tuân nhất định đang trên đường đến cứu nàng.

“Nhất định sẽ có.” Sở Kiều trầm giọng nói, ánh mắt kiên định lấp lánh như sao trời.

Khi đó Lý Sách có lẽ vẫn không rõ loại tia sáng này là gì, nhiều năm sau đến khi hiểu rõ thì biết bản thân đã vĩnh viễn mất đi cơ hội nhận được ánh mắt đó.

Có một loại tình cảm, vô luận là qua bao nghịch cảnh hay thuận cảnh, vô luận là trải qua bao nhiêu mưa gió bão bùng hay núi đao biển lửa cũng không bị mài mòn, kể cả thời gian. Tên của nó chính là ‘tín nhiệm.’

“Thế tử!” A Tinh ghìm chặt chiến mã, nhìn về phía nam nhân mặc áo đen trước mặt, lo lắng nói: “Kiêu kỵ binh cùng Lục doanh quân đang ở đằng trước, chúng ta có nên cẩn thận một chút không?”

“Hây!” Nam nhân không nói tiếng nào, vung roi thúc ngựa, vạt áo choàng tung bay trong gió. Yến thế tử tám năm không ra khỏi thành hiện giờ đang phóng ngựa như bay rời khỏi thành, trực tiếp chạy thẳng vào trong thảo nguyên vô tận.

“A Sở đang đợi ta.” Trong bóng tối, nam tử cất giọng trầm thấp, chậm rãi nói: “Ta phải nhanh chóng đến đó.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất