Thiếu nữ lộ sắc mặt lạnh lùng, sự kiên nhẫn càng lúc càng giảm dần theo thời gian, rốt cuộc cau mày nói: “Nếu như bởi vì ngày đó Sở Kiều mạo phạm điện hạ mà khiến điện hạ có hành động như hôm nay thì Sở Kiều cam nguyện chịu trừng phạt, kính xin điện hạ ra chỉ thị.”
Lý Sách một mực mắt ngơ tai điếc, vẫn như cũ cười cười nói nói: “Trong nhà nàng có những ai? Cha mẹ vẫn còn chứ?”
“Điện hạ, ngài muốn gì xin cứ nói thẳng. Thảo dân không nhận nổi ưu ái như vậy.”
“Sinh thần của nàng là ngày mấy? Năm nay bao nhiêu tuổi? Ta sinh tháng 7, năm nay 21 tuổi.”
“Điện hạ, ngài rốt cuộc muốn? Chúng ta có thể nói chuyện một cách bình thường được không?”
“Gốc gác của nàng ở đâu? Nàng mi thanh mục tú như vậy nhìn không giống như người phương Bắc mà ngược lại giống người phía Nam chúng ta hơn. Phụ thân nàng có từng đến đó không?”
“Thái tử điện hạ!”
“Tức giận cũng dễ coi như vậy. Ta quả thật rất có mắt nhìn!”
Sau nửa canh giờ, Sở Kiều cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng, một lần nữa nỗ lực ra vẻ chân thành nói với Lý Sách: “Thái tử điện hạ rốt cuộc coi trọng ta chỗ nào vậy?”
Lý Sách ôn nhu cười một tiếng, “Chỗ nào cũng thích.”
Sở Kiều tự biết lỡ lời, đành lắc đầu, “Nói cách khác, ngài rốt cuộc muốn lợi dụng ta làm gì? Nếu ngài không muốn cưới công chúa Đại Hạ thì có rất nhiều biện pháp, không cần thiết phải dùng ta làm bia đỡ đạn. Ta chỉ là một thứ dân vô danh tiểu tốt, không có giá trị lợi dụng.”
“Kiều Kiều.” Lý Sách nhăn mày, ra vẻ thương tâm nói: “Ta đối với nàng vừa gặp đã thương, nhưng nàng lại hiểu lầm như vậy, ta thực rất đau lòng.”
Ngươi biết đau lòng mới là lạ!
Sở Kiều đột nhiên phát hiện, được nói chuyện với người bình thường thực ra là chuyện rất vui vẻ, bất luận người đó có là kẻ địch hay chăng nữa. Không giống như người trước mặt, địch ta khó phân, mà nàng căn bản không cách nào thăm dò được thái độ của đối phương.
Sở Kiều thở hắt ra, từ bỏ hy vọng viễn vông muốn tìm hiểu ngọn nguồn từ trong miệng Lý Sách, lẳng lặng tựa người vào thành xe ngựa, không buồn mở mắt ra nữa.
“Kiều Kiều.” Lý Sách mỉm cười rướn người sang, dùng ngữ điệu ngả ngớn khàn giọng nói: “Tay ta lạnh quá.”
Sau nửa ngày yên lặng, thái tử Lý Sách chợt văng ra khỏi xe ngựa như một quả bóng cao su, bay ngang qua đỉnh đầu của đông đảo sứ giả Biện Đường cùng thị vệ Đại Hạ mà cắm đầu té xuống trên mặt đất.
“Người nào?”
“Á! Thái tử điện hạ!”
“Có thích khách! Mau bảo vệ điện hạ!”
Tiếng la hét hỗn độn nhất thời vang lên, Triệu Tề nhíu mày, đưa tay lên trường kiếm bên hông. Ngụy Thư Du mất tích mấy ngày nay đã khiến tinh thần hắn luôn trong tình trạng căng thẳng, nên vô cùng khẩn trương ra lệnh cho thị vệ vây quanh cỗ xe của Lý Sách.
“Hiểu lầm! Chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi!” Lý Sách vừa suýt xoa vừa chật vật đứng dậy, lảo đảo đi về phía xe ngựa ngăn cản đao kiếm của đám người, vội vàng nói: “Do ta bất cẩn không ngồi vững mà thôi. Không có chuyện gì, không có chuyện gì.”
Tất cả mọi người đều nhíu mày hai mặt nhìn nhau, nhìn cỗ xe ngựa to lớn vững chãi mà không biết nên nói cái gì cho phải. Cỗ xe ngựa này chạy còn chậm hơn so với người đi bộ, làm gì có ai ngồi không vững rồi bay thẳng từ trong ra ngoài?
“Không sao cả, tất cả không cần khẩn trương.” Lý Sách vén vạt áo leo lên xe, liên tục khoát tay cười nói với mọi người.
Triệu Tề sắc mặt lãnh đạm, âm trầm nói: “Xin thái tử điện hạ ngồi vững vào, đường sá khó đi, cẩn thận thì hơn.”
Rèm xe vừa được buông xuống, Lý Sách liền mếu miệng sờ sờ cánh tay, ai oán nhìn Sở Kiều đang lạnh lùng ngồi ở một góc, hờn dỗi nói: “Kiều Kiều cũng độc ác quá đi, đối xử với hôn phu tương lai của nàng như vậy sẽ bị báo ứng đấy.”
Sở Kiều nheo mắt lạnh lùng nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Nam nữ khác biệt, kính xin điện hạ tự trọng.”
“Kiều Kiều, bôi thuốc giúp ta đi.” Lý Sách cầm một bình sứ bằng bạch ngọc, ra vẻ tội nghiệp xán lại gần Sở Kiều, chìa cánh tay rướm máu ra.
Sở Kiều nhíu mày, không hề động đậy.
“Ta muốn tốt cho nàng thôi.” Lý Sách nói: “Nếu người khác nhìn thấy ta bị thương, nhất định sẽ liên lụy đến nàng.”
Sở Kiều thở dài, đưa tay giật lấy bình sứ, thô lỗ kéo cánh tay hắn qua rồi đổ thuốc lên.
Tiếng kêu thảm thiết của Lý Sách nhất thời truyền ra khỏi xe ngựa. Đám người Triệu Tề ở bên ngoài nghe thấy thì nhíu mày càng chặt, mặt xanh mét.
Trời xanh mây trắng, không khí tươi mát, ánh nắng sau giờ Ngọ vô cùng rực rỡ, vô số cánh chim tự tại chao liệng trên không trung. Có rất nhiều thường dân không kịp né đoàn xe nên đành quỳ ở hai bên đường, theo lẽ thường bọn họ phải cung kính cúi đầu, nhưng thời điểm nghe thấy tiếng kêu khóc thê thảm kia thì đều không nhịn được lén nhướng khóe mắt nhìn lên.
….
Tối nay hoàng đế Đại Hạ – Triệu Chính Đức – sẽ tự mình chủ trì đại tiệc tẩy trần đón gió chào mừng thái tử Biện Đường là Lý Sách. Đến lúc đó văn võ cả triều và hoàng thân quốc thích cũng đều có mặt, ngay cả đám phu nhân hoàng thất và các công chúa lá ngọc cành vàng vốn ít khi lộ diện cũng sẽ xuất hiện. Tiếng là nghênh đón thái tử Lý Sách, nhưng kỳ thực chính là cơ hội chuẩn bị cho việc hòa thân sắp tới.
Thái tử Lý Sách phóng túng nhiều năm nhưng cho đến nay vẫn chưa kết hôn, người được hắn chọn trúng sẽ chính là quốc mẫu Biện Đường tương lai. Ngoại lực cường đại này không nghi ngờ gì sẽ là trợ lực không thể so sánh được trong triều đình Đại Hạ. Chính vì thế đám công chúa hoàng thất ai cũng vô cùng khẩn trương, tất cả đều trang điểm tỉ mỉ, y phục lụa là, cả người thơm nồng hương phấn, vô cùng hoa lệ.
Song các nàng không người nào biết, nam nhân vô lại kia đang dẫn theo một thiếu nữ vừa được bổ nhiệm làm quân nhân chậm rãi tiến về phía cung Thịnh Kim.
Tags: Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không