Hơn một trăm kỵ binh trước sau dàn thành trận hình thoi, trên con đường dài yên tĩnh chỉ nghe được tiếng vó ngựa *lộp cộp*, giữa đêm khuya càng thêm rõ ràng. Kỵ binh khoác áo giáp lạnh tanh đi được thời gian khoảng nửa nén hương thì không dùng đường chính nữa mà rẽ sang đi dọc theo tường thành.
Đi giữa đoàn kỵ binh đông đảo là hai vệ binh giương cao khiên chắn, trước sau có đèn lồng chiếu sáng rực, vừa nhìn liền biết đội ngũ này đang bảo vệ một nhân vật quan trọng nào đó.
Hàng tiền phong vũ trang kỹ càng, chiến đao trường mâu cùng khiên sắt đầy đủ, công thủ đều tiện. Mỗi bên trái phải là khoảng hai mươi kỵ binh tựa như bức tường bảo vệ đội ngũ trung tâm, ai cũng lăm lăm chiến đao trong tay, khôi giáp nặng nề dày cộm. Giáp sắt phản chiếu ánh trăng lóe lên ánh sáng màu bạc, thoáng nhìn là biết được đúc bằng thép từ Tây Vực, chỉ cần không phải là đại nỏ khổng lồ thì không đao kiếm hay cung tên bình thường có thể làm nó suy suyển.
Đề phòng vô cùng nghiêm mật, gần như có thể nói là giọt nước cũng không lọt. Kể từ khi Mục Hợp Tây Phong chết một cách thần bí, các quý tộc trong kinh đều luôn cảm thấy bất an sợ hãi. Sau khi Ngụy Thư Du vinh quang leo lên vị trí ngự tiền đái đao vệ binh, dường như càng thêm quý trọng cái mạng nhỏ của mình.
Gió lạnh sắc như đao, tuyết đọng trên mặt đất bay mịt mù khiến không gian càng thêm xơ xác tiêu điều.
“Công tử.” Một gã gia nô thúc ngựa tiến lên, trầm giọng nói với Ngụy Thư Du: “Tiếp tục đi về phía trước chính là phía bắc Nguyên An môn rồi, chúng ta lặng lẽ đi vào sẽ không bị gia chủ phát hiện. Thái công công đã chờ sẵn tại trước cửa cung, chỉ cần đưa tấu chương lên, Yến thế tử và tiểu cô nương kia nhất định chạy không thoát.”
Ngụy Thư Du lạnh lùng gật đầu, ánh mắt hung ác và tàn nhẫn khát máu như sói, khóe miệng lộ một nụ cười âm trầm cùng kiêu ngạo.
Mây dần dần giăng kín bầu trời, che khuất trăng sao. Một nam tử toàn thân y phục dạ hành đứng lẫn trong bóng tối, khẽ nheo hai mắt lại. Gió lạnh quét qua thân ảnh cao thon càng làm nổi bật vẻ cao ngạo sắc bén của hắn. Hai bên nam tử là khoảng ba mươi thủ vệ áo đen, hoặc ngồi xổm hoặc núp trong bóng tối đen kịt, yên lặng chờ thời cơ.
Đột nhiên, phía hoàng cung chợt trỗi lên tiếng nhạc trống vang rền, nam tử biết thời cơ đã đến. Các nhạc sư đã bắt đầu hành động yểm trợ, bọn họ chỉ có thời gian một nén nhang.
Một tiếng rít chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng trong đêm, chiến mã kinh hoàng cuống cuồng dậm vó. Binh tướng Ngụy phiệt nhất thời hoảng hốt, bối rối ngẩng đầu nhìn quanh hai bên đường tối đen. Ngay lúc đó, từ hai bên tường cao xuất hiện ba mươi chiếc nỏ liên tục bắn ra những mũi tên sắc nhọn, chỉ bắn ngựa chứ không bắn người.
Chiến mã đồng loạt hí lên thảm thiết, lập tức ra sức tung vó hất ngã binh sĩ trên lưng. Ngụy Thư Du được vây ở chính giữa, lòng kinh sợ nhưng vẫn tức giận quát lên: “Người phương nào?”
Nam tử trong bóng tối khẽ cười lạnh, giương trường cung hoàng kim trong tay lên, mũi tên *xẹt* một tiếng rời dây. Song tên còn chưa bắn tới thì thân hình linh hoạt tựa báo của hắn đã nhanh như chớp nhảy xuống khỏi tường cao, rơi được nửa chừng liền ném một chiếc móc câu qua bờ tường giật lại, giây lát sau đã vững vàng đáp xuống trên mặt đất. Ngay sau đó, trường kiếm của nam tử liền hung hăng đâm xuyên qua áo giáp của binh lính đối diện. Một gã binh sĩ giơ đao xông lên, nhưng vừa tiến được một bước thì mũi tên hoàng kim từ phía sau đã cắm xuyên qua cổ họng gã.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang dội cả con phố dài. Theo sau nam tử, những tử thần áo đen lần lượt nhảy xuống khỏi tường thành, ngang nhiên vung đao chém giết. Tùy tùng của Ngụy Thư Du lúc này đã ngã xuống hơn phân nửa, chiến mã rít thảm thiết, tung vó giẫm đạp lung tung, rất nhiều binh sĩ bị tên bắn bị thương nằm la liệt trên đất cũng bị vó ngựa giẫm chết. Trận hình đã sớm rối loạn, đoàn hộ vệ hơn một trăm người trong nháy mắt tiền tan rã.
“Gian tặc Ngụy phiệt! Hãm hại trung lương, lũng đoạn hoàng quyền, hôm nay Mục Hợp Tây Khắc ta thay trời hành đạo tới lấy mạng ngươi, chịu chết đi!”
Từ xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập, Ngụy Thư Du biết cấm quân hoàng thành khẳng định đã nghe thấy động tĩnh nên chạy tới, lập tức tạm bình tâm lại, hung hăng quát lớn: “Cẩu tặc Mục Hợp còn giãy chết? Có bản lĩnh thì tới đây!”
Ngay lúc đó, một tấm lưới trong nháy mắt đột nhiên phủ xuống quấn chặt lấy Ngụy Thư Du, bốn hắc y nhân lưu loát hoán đổi vị trí, thắt chặt đầu lưới, ném móc câu nhảy lên tường cao rồi ngang nhiên rời đi.
Một tiếng huýt sáo nhỏ vang lên, các hắc y nhân còn lại nhận được tín hiệu, tuy đang ở thế thượng phong nhưng vẫn không hề ham chiến mà lập tức lùi lại. Hai hắc y nhân cuối cùng nhấc hai thùng gỗ đổ ào chất lỏng bên trong ra, sau đó ném lại một ngọn đuốc, không hề liếc mắt nhìn liền lập tức nhảy lên biến mất trong màn đêm thâm trầm. Mọi hành động chỉ diễn trong phút chốc, tới lặng lẽ mà đi cũng đột ngột.
Toàn bộ diễn biến xảy ra không quá thời gian nửa nén hương, bốn phía lại chìm trong tĩnh lặng, tiếng thanh nhạc réo rắt vang dội từ phía cung Thịnh Kim vẫn chưa hề ngưng nghỉ.
Một tiếng nổ tung vang lên, lúc cấm quân hoàng thành chạy tới thì chỉ thấy một màn lửa và toàn bộ Ngụy binh đang giãy giụa trong vũng máu.
Thống lĩnh cấm vệ quân hoàng thành là Lộ tướng quân lộ vẻ kinh hoàng, vội vàng nói: “Ngụy đại công tử bị bắt đi rồi! Nhanh, mau đi báo cho hội trưởng lão! Những người khác theo ta ra khỏi thành truy kich hung thủ!”
Trong lúc cấm quân hấp tấp rời thành truy kich thích khách thì đội hắc y nhân không hề do dự chạy thẳng vào bên trong hoàng thành. Trên vệ đường vắng người có hơn mười thị vệ áo xanh đang lẳng lặng hộ vệ bên cạnh một cỗ xe ngựa. Toán hắc y nhân nhanh chóng chạy đến cạnh cỗ xe, hung hăng ném Ngụy Thư Du xuống mặt đất.
“Các ngươi…” Ngụy Thư Dư vừa mở miệng thì đã bị một cước đá vào miệng, răng cửa đều vỡ vụn khiến hắn nhất thời nói không nên lời.
Hai thị vệ áo xanh nhanh chóng tiến lên đem Ngụy Thư Du trói lại thật chặt, cũng bịt kỹ miệng hắn, sau đó nhét hắn vào dưới gầm xe ngựa. Nam tử cầm đầu toán áo đen lập tức cởi y phục dạ hành ra, lộ ra bạch y bên trong, mũ che mặt được kéo xuống để lộ khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt sắc bén như sao.
“Thế tử.” Một hắc y nhân cũng đã đổi xong y thục thị vệ màu xanh cung kính ôm một chậu than tiến đến, nói: “Mời hơ tay làm ấm người.”
Yến Tuân nhàn nhạt gật đầu, nhận lấy chậu than, ném y phục dạ hành vào thiêu hủy rồi tiến vào trong xe, khẽ phất tay với người bên ngoài, cỗ xe ngựa liền lăn bánh chậm rãi chạy về phía cấm cung.
Phía sau nhất thời vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, một gã hộ vệ lập tức tiến lên, lớn tiếng quát: “Kẻ nào? Giữa đêm khuya phi ngựa trong cung, chán sống rồi à?”
Người vừa chạy đến sửng sốt, nhìn thấy rõ cỗ xe đằng sau thì lập tức hành lễ, nói: “Thì ra là Yến thế tử, Ngụy công tử bị tập kich ở quảng trường Tử Vi nên thuộc hạ phụng mệnh chạy vào cung bẩm báo bệ hạ.”
“Bị tập kich?” Rèm xe được vén lên, Yến Tuân khẽ chau mày, “Đã bắt được hung thủ chưa? Ngụy công tử hiện giờ ở đâu? Có bị thương không?”
“Hồi bẩm Thế tử, hung thủ đã trốn ra khỏi thành, Lộ tướng quân đang dẫn người truy đuổi. Ngụy công tử cũng bị bắt đi, sinh tử không rõ.”
Yến Tuân gật đầu, trầm giọng nói: “Vậy nhanh đi thông báo đi.”
“Dạ.”
Chiến mã lập tức phóng đi, Yến Tuân quay vào trong xe, thấp giọng nói với bên ngoài: “Tiếp tục đi, đến Lữ Hoa điện.”
Vừa mới xuống xe, đoàn người Yến Tuân nhìn thấy Ngụy Quang đang mang theo mấy quan viên cùng thuộc phe Ngụy phiệt hối hả rời khỏi Lữ Hoa điện, sau khi lên ngựa liền nhanh chóng rời khỏi hoàng cung. Yến Tuân một thân áo lông trắng như tuyết khiến khuôn mặt tuấn lãng càng thêm nổi bật, đưa mắt nhìn đám người Ngụy phiệt khuất bóng rồi mới chậm rãi đi vào trong Lữ Hoa điện.
Hạ hoàng đã rời khỏi chính điện, chỉ còn lại Triệu Tề ở lại chủ trì đại cục, Ngụy Thư Du bị bắt nên mặt hắn thoáng mang vẻ hoảng hốt. Cung nữ áo váy thướt tha qua lại dâng thức ăn lên, đông đảo nhạc sư cung đình ở một bên điện không ngừng tấu đàn sáo du dương, không khí tươi vui như hội xuân, không cần đoán cũng biết yến hội này dành cho ai.
Thái tử Lý Sách người mặc cẩm bào thêu bàn long tím sẫm đang vui vẻ trò chuyện cùng mọi người, hăng hái đưa đẩy rượu, thỉnh thoảng còn đưa tay trêu cợt vũ cơ, dáng vẻ vô cùng phong lưu. Nếu không phải mặt mũi hắn có chút không thích hợp thì quả không thể không công nhận rằng, phong thái cùng cử chỉ của hắn thực sự rất tiêu sái.
Không khí yến hội vô cùng thân thiện, quan lại các cấp cũng uống không ít, cao hứng cười nói không ngừng. Trong đại sảnh là một quang cảnh ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Yến Tuân không tiếng động ngồi vào vị trí, hờ hững liếc mắt nhìn mặt mũi sưng húp của Lý Sách, khóe miệng khẽ cong lên, mỉm cười nâng chén rượu lên uống một ngụm.
“Sao bây giờ huynh mới đến?” Triệu Thuần mặc áo lụa ngũ sắc cùng la quần tím nhạt, đầu đầy châu ngọc, mi tâm điểm hoa đỏ, môi son má phấn vô cùng rực rỡ.
Yến Tuân ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ đang vui vẻ đi đến ngồi xuống cạnh mình, khẽ nhếch môi rồi thản nhiên nói: “Ngủ quên.”
“Làm ta cứ tưởng hôm nay huynh không đến.” Triệu Thuần đưa ánh mắt long lanh như nước liếc về phía thái tử Biện Đường, bĩu môi: “Cái gã kia vừa mới hỏi khuê danh của ta, thật đúng là đồ không biết lễ nghĩa.”
Yến Tuân bật cười lớn, ngửa đầu uống rượu, cũng không trả lời.
Triệu Thuần si ngốc nhìn Yến Tuân, không màng việc hắn đang lờ đi mình, hồi lâu sau mới đột nhiên nhận ra bản thân thất thố, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, chỉ chỉ y phục của mình, hỏi: “Huynh nhìn xem, đây là lụa vừa được Tắc Châu phía Tây Vực tiến cống, đẹp không?”
Yến Tuân hơi sững sờ, nhớ lại quang cảnh ven hồ Xích Thủy, một thiếu nữ với ánh mắt sáng ngời vội vàng gọi tên hắn, sau đó lại hơi có vẻ bối rối nói một câu ‘Đi đường cẩn thận.’, nhớ đến đó vẻ mặt hắn chợt trở nên ôn nhu, cất khen tự đáy lòng: “Rất đẹp.”
Triệu Thuần cho là Yến Tuân nói mình thì nhất thời vui vẻ, hưng phấn ngồi ở bên cạnh rót rượu gắp thức ăn cho hắn.
Binh lính từ cửa hông không ngừng lặng lẽ đi vào bẩm báo với Triệu Tề, càng nghe sắc mặt Triệu Tề càng khó coi. Người ở bốn phía tinh mắt chú ý nhìn thấy nên cũng dần thu liễm khiến thanh thế buổi tiệc giảm bớt. Chỉ có thái tử Lý Sách say khướt là vẫn lôi kéo ống tay áo của Triệu Tề không ngừng huyên thuyên, tay chân lảo đảo xém chút nữa đã đổ rượu lên người Triệu Tề.
Tiệc tùng đến tận canh hai, Lý Sách say bét nhè nằm gục trên bàn rượu, thức ăn rơi vãi đầy người. Triệu Tề sai người đưa hắn về Tà Phương điện, bản thân không trở về mà trực tiếp rời khỏi đại điện, lên ngựa ra khỏi thành.
Yến Tuân đứng trên quảng trường tối đen như mực, thần sắc ẩn nhẫn nhìn theo thân ảnh dần xa của Triệu Tề, khóe môi hơi cong lên. Không trung thâm trầm, gió lạnh thổi qua để lại tiếng rít thê lương.
“Tuân ca ca.” Triệu Thuần e dè kéo ống tay áo Yến Tuân, thỏ thẻ nói: “Ở đây lạnh quá, huynh đưa Thuần Nhi về đi.”
Yến Tuân lui lại kéo giãn khoảng cách, cung kính thi lễ rồi lễ độ trầm giọng nói: “Yến Tuân có hơi quá chén, không dám quấy rầy công chúa. Công chúa nên tự trở về thì hơn.”
Vừa dứt lời, hắn liền lên xe ngựa của mình. Xe ngựa dần đi xa mà Triệu Thuần vẫn đứng ở tại chỗ. Cung nữ tiến lên khoác thêm áo lông cho nàng, nhưng không cẩn thận làm rơi áo xuống mặt đất. Màu áo đỏ thẫm đối lập với mặt tuyết trắng tinh khôi, nhìn như một vũng máu tươi.
Triệu Thuần quật cường cắn môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nhưng không hề rơi xuống.
“Công chúa.” Vương nhũ mẫu thở dài một tiếng, tiến lên kéo cánh tay mảnh khảnh của tiểu công chúa, nói: “Trở về thôi.”
Triệu Thuần mím chặt môi, gật đầu không nói đi về phía xe ngựa. Gió lạnh thổi qua, một giọt nước mắt chảy xuống gò má tái nhợt, rơi xuống trên mặt tuyết mất tăm.
“Nhũ mẫu.” Tiểu công chúa thì thầm, giọng nói thoáng chút nức nở không kìm được, “Thuần Nhi làm sai cái gì sao?”
Vương nhũ mẫu thở dài, chỉ có thể nhẹ nhàng sờ đầu Triệu Thuần, không nói được lời nào.
Nếu nói sai, cũng chỉ có thể trách công chúa yêu lầm người mà thôi. Đứa trẻ đáng thương, tương lai sẽ phải làm sao đây?
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, dần biến mất trong ánh trăng lạnh lùng trong trẻo.
…
Mật thất bên trong Oanh Ca viện, A Tinh giật miếng vải đen che mắt nam nhân đang bị trói xuống. Ngụy Thư Du nhíu chặt mày, một lúc lâu sau mới thích ứng với ánh sáng chói mắt trong phòng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt mang theo nụ cười lãnh đạm của nam tử ở đối diện.
“Yến Tuân?” Ngụy Thư Du nhất thời mở to hai mắt, không thể tin lớn tiếng kêu lên.
Yến Tuân đang ngồi ở trên ghế thưởng trà, nghe vậy thì khẽ nhướng mắt, cười nhạt chào hỏi: “Ngụy công tử gần đây bận rộn, nhiều ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?”
“Ngươi thật to gan!” Ngụy Thư Du lập tức giận dữ lớn tiếng nói.
“Lá gan của ta từ trước đến giờ vẫn không nhỏ, Ngụy công tử hẳn đã sớm ngầm hiểu.”
“Yến Tuân, Ngụy phiệt sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi sẽ chết không chỗ chôn!”
Yến Tuân ha hả bật cười như vừa nghe được truyện cười, chậm rãi nói: “Ta có chết không chỗ chôn hay không thì chẳng rõ, nhưng ta dám khẳng định ngươi tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn.”
“Còn nhớ không?” Yến Tuân nở nụ cười tà mị, từ tốn nói: “Lúc trước ta đã nói, nếu hôm đó ta không chết thì một ngày nào đó ngươi sẽ chết dưới đao của ta. Ngươi chém ta một ngón tay, ta sẽ chém ngươi một cái đầu.”
“A!” Một tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên, lưỡi đao vừa vung lên liền để lại một cánh tay rơi xuống trên mặt đất, máu tươi bắn ra khắp nơi.
Cổ tay Yến Tuân bị vài giọt máu bắn vào, hắn khẽ nhíu mày, chán ghét cầm khăn lụa ra sức lau đi, sau đó lạnh lùng nói với thuộc hạ: “Kéo xuống chém!”
Ngụy Thư Du vùng vẫy giãy chết, tức giận hét lớn: “Chó Bắc Yến! Thúc phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ngụy Quang?” Yến Tuân cười lạnh một tiếng, “Hắn đã quá già rồi, đầu đã không còn dùng được, chỉ có đám Ngụy gia các người mới cho rằng hắn vẫn liệu việc như thần mà thôi. Hiện giờ có lẽ hắn còn đang hoài nghi sục sạo ở một góc nào đó.”
“Ngụy Thư Du, có trách thì trách ngươi ngu xuẩn.” Yến Tuân đột nhiên xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn Ngụy Thư Du, trầm giọng nói một cách chán ghét: “Ngươi vốn có thể sống thêm một thời gian nữa, đáng tiếc ngươi lại chọc giận ta, hơn nữa còn uy hiếρ người ta quan tâm nhất. Ngươi cho rằng có thể đẩy ngã ta? Thực ngây thơ. Ngươi cho đến cùng chỉ là một phế vật bất tài không nên thân, trước kia là thế, bây giờ vẫn thế. Vốn sau này cũng vậy, có điều ngươi không còn cơ hội đó nữa mà thôi.”
Vứt chiếc khăn lụa nhuốm máu xuống đất, Yến Tuân xoay người sang chỗ khác, nhanh chân đi ra ngoài, vừa đi vừa lạnh giọng nói: “Kéo xuống!”
Một tiếng mắng oán độc cùng sợ hãi nhất thời vang lên, nhưng Yến Tuân vẫn thẳng sống lưng, mắt không nhìn tai không nghe.
Hắn đã sớm bước chân lên con đường báo thù, những kẻ từng nhục nhã hắn, thương tổn người của hắn đều sẽ phải trả giá đắt. Từ nay về sau, hắn sẽ không để cho bất kỳ ai cướp đi những gì hắn yêu mến, tuyệt đối không.
Trăng bạc như sương, gió lạnh như băng, tối nay lại là một đêm không ngủ.
…
Ngày hôm sau, toàn bộ thành Chân Hoàng đều bị kinh động, đại công tử Ngụy phiệt là Ngụy Thư Du tối qua bị người phục kich, một trăm binh mã đi cùng đều bị giết chết. Ngụy Thư Du bị bắt đi, lúc cấm quân hoàng thành chạy đến thì cả cái bóng của hung thủ cũng không nhìn thấy. Cấm quân lùng sục cả đêm vẫn không thu hoạch được gì, hiện tại e đã sớm dữ nhiều lành ít.
Lúc ấy, cấm quân từ xa nghe được một câu tặc nhân Mục Hợp thị gì đó, cho nên liền lập tức tiến hành rà soát tiêu trừ dư nghiệt của Mục Hợp thị với quy mô lớn. Song, hiện tại trong phòng gia chủ Ngụy phiệt, Ngụy Quang lại đưa một phong thư cho người thân tín nhất của mình là Ngụy Nô, trầm giọng nói: “Nhất định phải nói với Diệp Nhi, Ngụy phiệt đang trên bờ sinh tử. Bệ hạ đã ra tay với người của chúng ta, nếu nó không trở lại thì Ngụy phiệt sẽ trở thành Mục Hợp thị thứ hai.”
Năm kỵ sĩ cưỡi khoái mã nhanh chóng vọt ra khỏi cửa thành Chân Hoàng, trực chỉ nhắm hướng Bắc mà chạy.
Thời điểm A Tinh tới thông báo chuyện này thì Yến Tuân đang ung dung thưởng trà, nghe vậy hắn liền lạnh lùng cười một tiếng, thản nhiên nói: “Càng náo nhiệt càng tốt.”
Chỉ ngắn ngủi mấy chữ nhưng lại khiến A Tinh cảm thấy toàn thân lạnh như băng. Hắn đi theo Yến Tuân ba năm nhưng lại phát hiện bản thân càng lúc càng không hiểu rõ người chủ tử này.
…
Trong sân tập thuộc doanh trại của Kiêu kỵ binh truyền ra tiếng trầm trồ khen ngợi như sấm, thiếu nữ đứng giữa sân nở nụ cười mỉm, liên tục bắn ra bảy mũi tên, toàn bộ đều cắm vào hồng tâm.
“Sở giáo đầu!” Một chiến mã từ xa chạy tới, binh sĩ trẻ tuổi mặc võ phục xám tung mình xuống ngựa, thở hổn hển nói: “Có người tìm cô nương.”
“Tìm ta?” Sở Kiều sửng sốt, để cung xuống, nhảy khỏi đài, hỏi: “Là ai?”
“Sở giáo đầu!” Đại hán cười hảo sảng, huơ cung lớn tiếng kêu lên: “Còn tiếp tục tỷ thí nữa không?”
“Ngay cả áo choàng cũng đã thua cho ta còn không biết hối cải, sớm muộn gì cũng thua không còn quần.” Thiếu nữ quay đầu lại cất tiếng cười trong trẻo.
Các binh sĩ lập tức cười to, rối rít trêu đùa đại hán vừa lên tiếng khi nãy. Binh sĩ đến báo tin cũng ha ha cười lộ hàm răng trắng bóc, nói: “Ta cũng không rõ, nhưng nhìn như là ti lễ giám, rất đông.”
Sở Kiều khẽ nhíu mày. Là ai tới tìm nàng chứ? Yến Tuân không phải nói sự kiện nàng đánh thái tử Biện Đường đã qua rồi sao? Còn ai tới tìm một giáo đầu vô danh tiểu tốt như nàng?
“Ừm, đi xem một chút.”
Sở Kiều tung mình nhảy lên một chiến mã khác, theo binh sĩ đưa tin đi đến trung tâm quân doanh. Hôm nay doanh trại Kiêu kỵ binh đặc biệt náo nhiệt, cờ phiến kim long, lễ quan mặc cẩm y cùng chúng cung nữ yểu điệu đứng xếp thành hàng, tổng quản ti lễ giám mặc hoa phục đại điển mới toanh đang cung kính đứng trước doanh trướng trang hoàng xanh vàng rực rỡ, nhìn không rõ bên trong là kỳ trân có một không hai gì.
Triệu Tề cau mày, trầm giọng hỏi Trình phó tướng: “Thất điện hạ đâu? Vì sao còn chưa trở lại?”
Trình phó tướng rịn mồ hôi lạnh đầy trán, đến giờ vẫn chưa hiểu rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể thấp giọng đáp: “Sắp rồi, thuộc hạ đã cho người đi báo.”
“Không tệ, thì ra quân doanh là như thế này, nhìn cảnh trí cũng có phong vị riêng.” Một âm thanh lười nhác vang lên.
Triệu Tề nghe vậy thì chợt có chút đau đầu, quay lại cười khổ nói: “Thái tử điện hạ, không biết lần này ngài tới chỗ của Thất đệ ta rốt cuộc là để làm gì?”
“Lát nữa ngươi sẽ biết.” Lý Sách mặc cẩm bào đỏ thẫm, vạt áo thêu loan phượng hí long, kim quang chói mắt, huân hương thơm nồng, bên ngoài áo choàng lông hồ đỏ như lửa, đôi mắt ánh lên vẻ tà mị như hoa đào. Trời rất lạnh nhưng hắn vẫn không ngừng phe phẩy chiết phiến cầm tay, bộ dáng ra vẻ thần bí khiến người khác nhìn mà ngứa răng.
Triệu Tề thề, hắn thật sự sắp nhịn không nổi nữa rồi.
Suốt hai ngày nay, hắn đã chịu đủ hành hạ từ vị trước mặt. Đầu tiên là ngại phòng ngủ trong cung Thịnh Kim không thông gió, nửa đêm bận bịu dọn chỗ nhiều gió hơn cho hắn thì hắn lại kêu lạnh, sáng sớm dậy không chịu ăn uống vì cung nữ hầu hạ nhìn không đẹp mắt, thật vất vả tìm được một người tư sắc cực phẩm thì hắn lại nói chán ghét vì nàng ta không biết ngâm thơ, trầy trật lắm mới hầu hắn ăn xong bữa. Một lát sau hắn lại chê trà không phải là trà mới, hồi nữa nói đế giày của thị vệ gác cửa không mềm, đi lại phát ra tiếng ồn ào khiến hắn không ngủ được. Tóm lại là vô cùng tận các loại yêu cầu khó đỡ.
Triệu Tề cơ hồ mất nửa cái mạng, cảm thấy nhiều năm tranh đấu với đông đảo các huynh đệ cũng không cực khổ bằng đi theo vị này hai ngày. Tới giờ hắn cũng không hiểu vì sao vị quý nhân kia lại nảy ra ý muốn chạy tới quân doanh. Trước đó hắn còn hoài nghi người này là cao thủ vờ ngây ngô, nhưng hiện tại hắn đã có thể khẳng định trăm phần ngàn, đây chính là một tên biến thái không thể nói lý.
“Ái chà! Tới rồi, tới rồi!” Hai mắt Lý Sách đột nhiên sáng lên, lập tức kéo Triệu Tề còn chưa kịp nhìn đến trước mặt, cười hề hề gập chiết phiến lại, khẩn trương hỏi: “Trang phục của ta hôm nay thế nào? Huân hương có thơm không? Không quá phô trương chứ? Ngươi nhìn giày của ta này, là giày lông chồn cực phẩm do Mặc Hãn vương ở Tây Bắc tiến cống đấy, đẹp chứ hả?”
Triệu Tề bất đắc dĩ thở dài, liên tục gật đầu: “Đẹp, cực kỳ đẹp.”
Vừa bước vào doanh trướng thì nhìn thấy binh mã Lục doanh quân của Triệu Tề, Sở Kiều khẽ nhíu mày, trong lòng âm thầm dâng lên mấy phần cẩn trọng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Triệu Tề lại đích thân đến tìm nàng? Chẳng lẽ Yến Tuân gặp chuyện? Hay đây là cạm bẫy gì?
Sở Kiều đi đến gần đám người, chỉ thấy các ti lễ giám cau mày nhìn nàng, tựa hồ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngẫm kỹ, Sở Kiều cũng hơi an tâm trong bụng, nếu Yến Tuân thực sự xảy ra chuyện, Triệu Tề chỉ cần mang Lục doanh quân đến là đủ, cần gì mang theo cả ti lễ giám? Nhất định không phải là như nàng nghĩ.
“Mạt tướng Sở Kiều tham kiến Tam điện hạ.”
“Ha ha! Xem nàng có thể chạy hướng nào.” Một thân ảnh đỏ rực đột nhiên chui ra từ phía sau, giơ tay ôm chặt Sở Kiều vào trong ngực.
Tất cả thoáng chốc đều trợn mắt há hốc mồm, nhưng còn chưa phục hồi tinh thần thì đã thấy thiếu nữ kia bỗng nhiên giống như một con thú nhỏ bị tấn công, nhảy dựng lên như bị bỏng, cánh tay mảnh khảnh đẩy vòng tay đang ôm mình ra, thuận đà quay lưng vật người phía sau ra đằng trước, đổi khách thành chủ đè nghiến hắn xuống đất.
*Dùng lưng vật như minh họa bên dưới:
“Ai?” Sở Kiều gằn giọng quát lạnh.
Tâm can bảo bối của hoàng đế Biện Đường đang nằm trên mặt đất gắng gượng ngẩng đầu lên, mặt vẫn duy trì nụ cười phong lưu thường ngày, giọng điệu hờn dỗi, “Thật thô lỗ, là ta, nàng không nhận ra ta sao?”
Đám quan viên Đại Hạ ngây ra, nhìn thái tử Biện Đường nằm trên mặt đất một chút rồi quay sang nhìn Tam hoàng tử Triệu Tề đang dần đen mặt, sau đó liền liếc mắt về phía thiếu nữ đang há hốc mồm mà có chút ngu ngơ, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Song đám sứ giả Biện Đường thì ngược lại, người người đều mang bộ mặt ai oán, tựa hồ đã sớm biết chuyện sẽ phát triển không theo lẽ thường.
Triệu Tề là người kịp phản ứng trước tiên, lập tức tiến lên một bước, lớn tiếng quát Sở Kiều: “Lớn mật! Dám vô lễ với Lý thái tử, đáng tội chết!”
Sở Kiều sửng sốt, vội vàng buông tay, đang định cầu xin tha thứ thì chợt thấy Lý Sách bật người bò dậy, hết sức khí thế quát trả Triệu Tề: “Ngươi mới lớn mật! Người bổn thái tử muốn cưới chính là nàng, sính lễ cũng đã khiêng đến rồi, người đâu, mang lên!”
Mấy trăm chiếc hòm lớn được mang lên phía trước, nắp hòm được mở ra để lộ đồ vật xanh vàng rực rỡ bên trong, vô cùng chói mắt. Tất cả người có mặt đều không khỏi kinh hô thành tiếng.
Sở Kiều đứng nguyên tại chỗ, nhìn đám quan viên Đại Hạ đang choáng váng, nhìn Triệu Tề đang trợn tròn hai mắt, nhìn sang thái tử Biện Đường đang dương dương đắc ý, cuối cùng chỉ có thể khóc không ra nước mắt, mày liễu nhíu chặt.
Ai có thể tới nói nàng biết hiện tại là tình huống gì không vậy?
…
Mùa đông giá rét đã qua, không khí đầy hương vị mùa xuân. Tuyết đọng đã tan gần hết, băng trên mặt hồ cũng dần tan, từng đàn chim én lũ lượt trở về từ phương Nam, không ngừng cất tiếng tiếng hót oanh vàng lảnh lót.
Hôm nay Yến Tuân rất hăng hái, mấy ngày trước được tự tay đâm kẻ thù khiến hắn hết sức sảng khoái. Cẩm bào màu thiên thanh, đai lưng cùng màu, mặt như bạch ngọc, mắt sáng như sao, toàn thân lộ ra vẻ thong dong tuấn lãng, Yến Tuân đang ngồi thưởng trà trong ngôi đình giữa hồ, không trung thoang thoảng huân hương nhàn nhạt từ trong lò hương. Không gian tĩnh lặng không một chút gió, từ Đông Hoa uyển xa xa truyền đến tiếng đàn du dương. Hồ xanh núi giả, quang cảnh trông như một bức họa thần tiên, không chút sương khói nhân gian.
Hiếm khi rảnh rỗi được nửa ngày, hắn đã rất lâu không có thời gian an nhàn như vậy. Sau giờ Ngọ, chợt có khoái mã chạy thẳng vào cung Thịnh Kim, trong thoáng chốc liền phá vỡ không khí thanh tĩnh hiếm có này.
“Thế tử!” A Tinh mang theo mấy thuộc hạ trong Oanh Ca viện mồ hôi đầm đìa chạy vào trong đình, hướng về phía Yến Tuân đang từ tốn đi ra khỏi đình lớn tiếng kêu lên: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Gió thổi nhè nhẹ khiến vạt áo Yến Tuân bay bay, hắn quay đầu lại nhàn nhạt nhìn A Tinh một cái, tựa hồ có chút không vui vì sự lỗ mãng của A Tinh.
“Có chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?” Yến Tuân bình thản hỏi, thần thái như Thái Sơn sụp cũng không đổi.
Nhưng A Tinh lại không được nhàn tản như hắn, gấp gáp nói: “Thái tử Biện Đường vừa đến doanh trại Kiêu kỵ binh, chỉ đích danh yêu cầu cưới giáo đầu tiễn thuật trong doanh.”
“Thái tử Biện Đường lấy vợ thì có liên quan gì tới ta?” Yến Tuân khẽ nhướng mày, thản nhiên buông một câu rồi xoay người tiếp tục bước đi về phía trước.
A Tinh nhất thời ngẩn ra, cùng mấy đồng liêu liếc mắt nhìn nhau, đáy lòng nhất thời dâng lên một sự sùng kính cùng vui sướng cực đại.
Chẳng lẽ thế tử điện hạ rốt cuộc đã hiểu được nên lấy đại cục làm trọng, không vướng bận tư tình nhi nữ nữa? Sở cô nương và thế tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm không phải tầm thường, hiện tại thế tử lại bình tĩnh như vậy, phải có tự chủ lớn đến cỡ nào mới thần không động sắc không đổi như vậy? Vì lý tưởng của Đại Đồng hành, thế tử quả thực đã hy sinh rất nhiều.
Song, nụ cười của bọn họ còn chưa kéo đến khóe miệng thì trước mặt như có ngọn gió ập đến. Nam tử vốn mang bộ dạng vân đạm phong kinh đang tím mặt nắm chặt hai vai A Tinh, lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì? Giáo đầu tiễn thuật nào? Hắn muốn cưới ai?”
A Tinh bày ra vẻ mặt đưa đám, sầu não nói: “Giáo đầu tiễn thuật trong Kiêu kỵ binh chỉ có một mình cô nương là nữ mà.”
“Chết tiệt!”
“Chết tiệt!”
“Chết tiệt!”
Một cơn cuồng phong chợt thổi qua trên bầu trời thành Chân Hoàng, thanh âm phẫn hận nhất thời cùng lúc vang lên ở ba nơi. Yến Tuân, Triệu Triệt cùng Triệu Tung ba người đồng thời lao ra khỏi vị trí đang đứng, tung người lên ngựa phóng như bay về phía doanh trại Kiêu kỵ binh ở thành Đông.
…
“Lý Sách, thái tử Biện Đường?”
Tại vườn mai bên trong phủ Gia Cát, nam tử áo đen như mực khẽ nhíu mày kiếm, trầm giọng nói: “Hắn lại muốn phá rối gì đây?”
Chu Thành cười híp mắt, khom người nói: “Thiếu gia, cũng không phải đùa chơi đâu. Lý thái tử đã mang Tinh Nhi cô nương đi gặp hoàng thượng rồi, dường như rất quyết tâm.”
Gia Cát Nguyệt nhíu chặt mi tâm, đột nhiên đứng phắt dậy, phủ thêm ngoại bào rồi đi ra ngoài.
“A? Thiếu gia, ngài muốn đi làm gì?”
“Đi xem một chút.” Chỉ có tiếng đáp lời rất khẽ từ xa vang lại, Chu Thành cũng không có nghe được câu kế tiếp thì thân ảnh của Gia Cát Nguyệt đã đi xa.
Chốc lát sau bên ngoài vang lên tiếng tuấn mã hí dài phá vỡ sự thanh tịnh trong vườn mai, Chu Thành lắc đầu, khó hiểu thở dài nói: “Thiếu gia rốt cuộc nghĩ thế nào nhỉ?”
…
Trong lúc đám người Yến Tuân ra sức quất roi thúc ngựa chạy tới Kiêu kỵ binh thì xe ngựa của thái tử Biện Đường đã rời khỏi doanh trại, chậm rãi tiến về phía cung Thịnh Kim.
Lý Sách cười như một con hồ ly, đôi mắt vẫn còn xanh tím vì bị đánh cách đây không lâu, khiến vẻ tao nhã tuyệt đại bị giảm đi mấy phần. Sở Kiều ngồi trong góc xe ngựa xa hoa, bị hắn nhìn mà sợ run cả người. Nàng nhíu chặt mi tâm, mặt tựa hồ đã đen thui, tuy trong bụng thầm hận nhưng lại không thể không ra vẻ cung kính chắp tay thi lễ nói: “Thái tử điện hạ, ngày đó Sở Kiều không biết thân phận của điện hạ nên đã mạo phạm. Kính xin ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng trách tội.”
Đuôi mắt Lý Sách nhảy lên, hắn cười hớn hở, không đáp lời của nàng mà hỏi: “Thì ra nàng tên Sở Kiều. Ta gọi nàng là Tiểu Kiều được không? Bằng không thì gọi Kiều Nhi?”
Sở Kiều nhất thời lạnh lẽo sống lưng, da gà rơi đầy đất, cau mày nói: “Sở Kiều thân phận hèn mọn, không đáng được điện hạ nhớ tên.”
Tags: Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không