Sở Kiều không dám nhìn tới sắc mặt của Triệu Triệt. Đối diện bọn họ là đám nữ nhân đang lớn tiếng khóc oa oa như muốn dỡ nóc nhà. Nàng một mực giấu mình sau lưng Triệu Triệt, cẩn thận hồi tưởng lại mọi chuyện, suy nghĩ tiền căn hậu quả từ mọi phía nhưng vẫn không tìm ra được bất cứ chi tiết nhỏ nào để giải vây cho mình. Bây giờ nàng chỉ có thể cầu mong chuyện này sẽ không liên lụy tới Yến Tuân, nàng không thể để Yến Tuân phải vì mình mà đắc tội cái tên bụng dạ khó lường kia.
“Mấy người các ngươi nói đủ chưa?” Một giọng nói âm lãnh vang lên, ngữ điệu rét lạnh mang theo sát khí mãnh liệt.
Đám nữ tử quần áo hoa lệ nhất thời sửng sốt, chỉ thấy Triệu Triệt khoác khôi giáp chỉnh tề, mặt đanh như thép, ánh mắt sắc bén đang nhìn bọn họ, nói gằn từng chữ một: “Nói xong thì cút cho ta!”
“Ngươi…!” Một nữ tử áo vàng nhạt đột nhiên chỉ vào Triệu Triệt kêu lên, nhưng liền bị một nữ tử khác lớn tuổi hơn ngăn lại, “Tiểu Nga, không thể vô lễ với Thất điện hạ.”
“Phất tỷ tỷ!”
“Nếu điện hạ còn bận rộn công vụ, vậy chúng ta xin không quấy rầy. Có điều, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này, chúng ta đã phái người đưa tin về. Về phần vị cô nương này…” Ánh mắt nữ tử nọ chậm rãi chuyển một vòng sang người Sở Kiều, lạnh nhạt nói: “Điện hạ cự tuyệt giao người thì chúng ta cũng đành chịu. Chỉ xin Thất điện hạ tạm giam người giùm chúng ta, ngày khác lại bàn sau, cáo từ.” Dứt lời liền xoay người rời đi, mấy nữ tử khác cũng hừ lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Sở Kiều đứng ở đằng sau nên nhìn không thấy mặt Triệu Triệt, nhưng nàng cũng có thể tưởng tượng ra hắn đang tức giận đến cỡ nào. Đối với Triệu Triệt mà nói, phương pháp giải quyết tốt nhất chính là đem nữ nhân đại nghịch bất đạo là nàng chém tại chỗ chứ không cần chuyển giao cho Hình bộ chờ xử phạt. Nhưng hiện giờ hắn giữ nàng lại, cự tuyệt giao người cho sứ giả Biện Đường, rốt cuộc là vì sao?
Sở Kiều thề, nếu như bây giờ Triệu Triệt có vung quyền đánh nàng, nàng tuyệt đối sẽ không trả đòn.
Sống lưng Triệu Triệt khẽ động, giống như muốn nói cái gì nhưng đang cố nhịn không nói. Mồ hôi chậm rãi rịn ra trên trán Sở Kiều, lòng bàn tay ươn ướt, con ngươi khẽ co rút. Rốt cuộc hắn sẽ làm gì? Liệu có mượn cơ hội này vu cho nàng làm loạn? Hoàng đế vẫn một mực bới lông tìm vết với Yến Tuân, chỉ muốn diệt trừ bọn họ cho thỏa chí. Nàng bây giờ như vậy, có phải sẽ trở thành cái cớ cho ông ta hành động?
Sở Kiều không tự chủ từ từ đưa tay đến chỗ chủy thủ giắt ở đùi.
Triệu Triệt chợt xoay đầu lại, sắc mặt có chút kỳ quái, hai mắt lấp lánh nhìn Sở Kiều chăm chăm. Sau đó, khóe miệt hắn chợt toét ra, rồi…
“Ha ha ha ha ha!” Tiếng cười vang dội nhất thời phát ra, Trình phó tướng cùng mấy tướng lĩnh của Kiêu kỵ binh đột nhiên đi đến, tất cả đều vỗ ngực dậm chân ầm ầm cười to. Triệu Triệt đưa tay khoác vai Sở Kiều, thở dài một hơi rồi nói: “Hay lắm! Làm rất tốt!”
Hả? Tình huống này là sao?
Sở Kiều ngẩn ra, chỉ có thể mở to mắt khó hiểu nhìn mọi người.
“Tiểu tử Lý Sách kia vốn sớm nên bị chỉnh một trận.”
“Thái tử Biện Đường gì chứ, đồ đồng bóng, cả ngày mặc đồ đỏ, lão Đổng ta nhìn mà ngứa mắt.”
“Hắn nhiều tật như vậy, cũng cần có người dẹp bớt nhuệ khí.”
“Tiểu nha đầu làm rất khá. Ai dám đối phó với ngươi, chúng ta là người đầu tiên phản đối!”
Sở Kiều trợn tròn mắt, một hồi lâu vẫn không nói nên lời, lát sau mới cẩn thận ho nhẹ một tiếng, “Điện hạ, chuyện này hình như không thể qua loa như vậy. Mặc dù người không trách tội thuộc hạ, nhưng dù gì người thuộc hạ đánh cũng là thái tử Biện Đường, huống chi hắn tới Đại Hạ là để chúc thọ, chúng ta cũng phải thành tâm thành ý đi tạ lỗi.”
“Ngươi đánh hắn?” Triệu Triệt nhướng mày, quay đầu lại hỏi đám đại hán phía sau: “Ai nhìn thấy? Các ngươi có nhìn thấy không?”
Tất cả đều muôn miệng một lời: “Thuộc hạ không nhìn thấy gì cả.”
Người nào đó nhất thời ngẩn ra, ngơ ngác quay lại nhìn Triệu Triệt.
Triệu Triệt thở dài, lắc đầu nói: “Nhưng ngươi cũng ngốc thật, có muốn đánh thì cũng nên tìm chỗ không có ai hẵng xuống tay chứ.”
“Đúng đó!” Đổng Đại Hồ tiến lên nói: “Điện hạ và chúng ta cũng đã thương lượng xong từ trước, chờ tên đó lên đường, sẽ tìm cơ hội vắng người chụp bao bố đánh cho hắn một trận, nhất định phải làm cho hắn vác cái mặt sưng húp mà vào thành. Chúng ta thật ra đã tới từ lâu, chỉ là vẫn một mực đứng ở xa nhìn ngươi đánh hắn, không có lộ diện mà thôi.”
Sở Kiều nhìn một đám nam nhân hai mắt sáng rực, nhất thời cảm thấy khóc không ra nước mắt.
“Yên tâm đi.” Triệu Triệt vô cùng trượng nghĩa vỗ vỗ vai nàng, “Ta mặc dù nhìn ngươi không thuận mắt, nhưng dù gì ngươi hiện giờ cũng là người của ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
…
Ngày đó băng tuyết bắt đầu tan, mùa xuân ở Đại Hạ lặng lẽ chuyển sang đầu hạ. Đêm xuống, đại doanh một mảnh tĩnh lặng, chỉ có một góc phía Đông có tiếng đàn sáo mơ hồ truyền lại, đặt chung với khung cảnh quân doanh về đêm nhìn vô cùng không hòa hợp. Trình phó tướng nói đây là thói quen của thái tử Biện Đường, không có nhạc sẽ không ngủ được. Hôm nay hắn bị đả kich mạnh như vậy, cho nên tiếng nhạc nghe vô cùng ai oán, thật giống tiếng của oán phụ bị nhốt trong thâm cung.
Sở Kiều ngồi trên đồi tuyết, vuốt vuốt trường kiếm trong tay. Trên cánh đồng mênh mông phía dưới có vô số ngọn đèn, ánh trăng lạnh mông lung như sương khiến doanh trại càng thêm yên tĩnh. Thỉnh thoảng cũng có binh sĩ tuần tra qua lại, nhưng vì đây không phải chiến trường nên không khí cũng thư thái hơn, thiếu vài phần căng thẳng nhưng lại nhiều hơn vẻ thê lương.
Sở Kiều cảm thán, “Cái gọi là ngàn trướng sáng ánh nến, chắc là chỉ thế này.”
Một tiếng *cạch* giòn tan đột nhiên vang lên, Sở Kiều cúi đầu nhìn, chính là âm thanh phát ra từ bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ trong tay. Nàng khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng rút kiếm ra. Bảo kiếm này nhìn vô cùng đặc biệt, dài khoảng bốn thước, lưỡi kiếm trắng xanh có hoa văn đỏ sậm, nhìn thoáng qua còn tưởng là vết máu chưa khô.
“Kiếm tốt!” Một tiếng tán thưởng chợt vang lên ở sau lưng, Sở Kiều quay đầu nhìn lại thì thấy thân ảnh mặc cẩm bào màu đen của Triệu Triệt đang thong thả đi từng bước lên triền dốc, hắn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi: “Tên nó là gì?”
Sở Kiều hơi sững sờ, lắc đầu nói: “Không biết.”
“Kiếm của ngươi mà ngươi lại không biết?”
Nàng lắc đầu, “Kiếm này không phải là của ta.”
Triệu Triệt gật đầu, cũng không hỏi nữa. Hắn nâng bầu rượu cầm trong tay phải lên ngửa đầu uống một hớp rồi tiện tay đưa cho Sở Kiều, khiêu khích hất cằm một cái.
Sở Kiều lắc đầu cười một tiếng, nói: “Không cần khiêu khích, ta không uống rượu. Uống rượu chỉ làm hỏng việc, buồn càng thêm buồn.”
Triệu Triệu nghe vậy thì thoáng sửng sốt, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Trước kia ta cũng nghĩ như ngươi, nhưng về sau lại dần dần không nghĩ giống vậy.”
“Triệu Triệt, hôm này ngươi làm vậy, quả thật có hơi hồ đồ.”
“Vậy sao?” Triệu Triệt khẽ cười một tiếng rồi lại ngửa đầu uống rượu, không đáp lời.
Sở Kiều tiếp tục nói: “Ngươi công khai thất lễ với thái tử Biện Đường ở trước mặt mọi người như vậy, thấy ta đánh hắn mà không lộ diện, sau đó còn ngang nhiên bao che cho ta. Có biết một khi chuyện bị lộ ra sẽ dẫn đến hậu quả thế nào không? Ngươi thật sự tin tưởng người kia sao?”
Triệu Triệt lười nhác nhếch môi cười, “Vậy ta nên làm gì bây giờ? Giao ngươi cho Hình bộ? Chuyện bản thân ta muốn làm, nay có người làm giùm, sao ta còn lấy oán báo ân?”
“Ngươi vốn không phải như vậy.” Thiếu nữ lắc đầu, “Triệu Triệt, ngươi thế này không giống trong tưởng tượng của ta.”
“Vậy ta nên thế nào? Giống người ở trong cung Thịnh Kim kia? Cả ngày ngươi lừa ta gạt, phụ tử không ra phụ tử, thần tử không ra thần tử?”
“Im miệng!” Sở Kiều lớn tiếng nói: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“Ta dĩ nhiên biết.” Ngữ khí Triệu Triệt đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn đưa mắt nhìn về phía xa xăm, cất giọng âm trầm: “Có đôi khi, ta thật sự muốn dùng một mồi lửa đốt sạch tất cả.”
Hắn cúi đầu xuống, chậm rãi nói tiếp: “Ta và các hoàng tử khác lục đục tranh đấu với nhau hơn mười năm, chỉ nghĩ đến việc mưu tính cho bản thân mà thôi. Cho đến khi bị đày đi biên cảnh, đó mới là thời gian nhàn tản chân chính của ta. Đôi khi, ta cảm thấy ở chung với con cháu hàn tộc còn thoải mái hơn ở trong cái cung điện vàng ngọc kia. Trong đó chính là huynh đệ cùng tỷ muội của ta, là phụ mẫu của ta, nhưng bọn họ đối với ta mà nói thì còn hung ác hơn cả dã thú. Sở Kiều, ta hiện tại chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi đến Kiêu kỵ binh, rốt cuộc là để chuẩn bị đường lui cho Yến Tuân, hay là thật sự muốn tận trung với ta?”
Sắc mặt Sở Kiều vô cùng bình tĩnh, nàng nhìn thẳng vào mắt Triệu Triệt, cuối cùng kiên định nói: “Ta chỉ muốn sống, cho tới nay luôn chỉ có vậy.”
Tinh quang trong mắt Triệu Triệt chợt lóe lên rồi liền biến mất, hắn chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói: “Từ nay về sau, ngươi phải toàn tâm toàn ý đi theo ta, sẽ không người nào có thể thương tổn ngươi nữa.”
Thiếu nữ quỳ xuống trên mặt tuyết, “Đa tạ điện hạ!”
Ánh đèn dần trở nên thưa thớt trong màn đêm, khi trở lại doanh trướng thì y phục Sở Kiều cơ hồ đều đã ướt đẫm. Nàng ngâm mình trong thùng tắm đầy nước ấm, tất cả suy nghĩ trong nháy mắt lại sôi trào.
Người trong thành Chân Hoàng ai cũng là cao thủ diễn trò, nàng cũng thế thôi.
Hạ hoàng mượn sức của Tam hoàng tử, Thập Tam hoàng tử cùng thế lực của Ngụy phiệt để diệt trừ cả nhà Mục Hợp thị, đẩy Triệu Triệt vào thế cô lập, hơn nữa còn phái người dùng mọi cách dò xét trông chừng hắn. Đổi lại là bất cứ người nào, ai lại không căm phẫn?
Một hoàng đế anh minh có thể bao dung con mình đùa bỡn làm chuyện xằng bậy, nhưng sẽ tuyệt không bỏ qua cho nghịch thần âm thầm ngậm quả đắng chờ thời cơ trả thù. Một hoàng tử mưu đồ đế vị sẽ có thể chứa chấp thuộc hạ vô năng tức giận luôn biểu hiện ở ngoài mặt, nhưng sẽ không giữ kẻ luôn làm ra vẻ nhẫn nhục cầu sinh, kín kẽ mọi mặt. Không có ai thật sự cho rằng một giáo đầu tiễn thuật vô danh tiểu tốt lại có gan đi đánh thái tử nước láng giềng, kẻ chủ mưu sau lưng là ai, nhìn qua liền có thể hiểu ngay.
Tối nay Sở Kiều ngồi ở nơi đó chính là để chờ Triệu Triệt. Nàng không tin Triệu Triệt chưa từng phái người điều tra mình, lai lịch của một nô lệ nhỏ tuổi lai lịch không rõ như nàng không thể làm khó hắn. Cho nên, nàng mới cầm trường kiếm của Gia Cát Nguyệt lẳng lặng ở đó chờ thời cơ, Phá Nguyệt là bảo kiếm cực phẩm hiếm có do kiếm sư tộc Phong Ngữ đúc thành, Triệu Triệt sao có thể không biết?
Chỉ cần biết được gút mắc giữa nàng và Gia Cát gia, Triệu Triệt sẽ nhận định ban đầu nàng tự mình đi theo Yến Tuân cũng là hành động bất đắc dĩ. Nàng giết chết lão thái gia của Gia Cát gia, không chỗ dựa nên mới phải nương nhờ vị thế tử thất thế kia.
Chỉ cần biết được chuyện đó, Triệu Triệt sẽ theo lẽ thường cho rằng quan hệ chủ tớ giữa nàng và Yến Tuân chẳng qua chỉ là lợi ích có qua có lại. Chỉ khi có ý nghĩ như vậy, hắn mới có thể cố gắng mua chuộc lôi kéo nàng.
Ngươi lừa ta gạt, lừa trên gạt dưới, lúc ngươi mừng thầm vì đã gạt được ta, làm sao biết ta có phải là thuận nước đẩy thuyền hay không. Cuối cùng là ai chết vào tay ai, còn phải từ từ chờ xem.
Lòng người vốn muôn nẻo đường khó lường.
Sở Kiều lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt tựa lưng vào thùng tắm, thì thầm: “Tất cả chỉ mới là khởi đầu mà thôi.”
…
Đại ưng chao cánh bổ nhào xuống một góc hiên ở cửa cung Thịnh Kim, Yến Tuân mở thư ra, “Vỗ về vảy nghịch của Biện Đường, đại cục an ổn, phòng ngừa Ngụy phiệt.”
Mồi lửa được châm lên thiêu rụi lá thư, hiền tế mới của Hạ hoàng – Bắc Yến thế tử – hạ lệnh: “Trong vòng ba ngày, phàm là tấu chương từ Ngụy phiệt, nhất định phải chặn lại.”
A Tinh nghe vậy thì cả kinh, chuyện này vô cùng quan trọng, nếu không cẩn thận sẽ khiến thế lực dày công bồi dưỡng nhiều năm của bọn họ bị sụp đổ, vì vậy không khỏi chất vấn: “Thế tử, làm như vậy có phải quá rút dây động rừng rồi không?”
“Mất đi A Sở sẽ còn tổn thất lớn hơn thế.”
“Thế tử?”
“A Tinh.” Nam tử tuấn tú khẽ nhướng mày, “Ngươi cần nhớ kỹ, sinh tử của A Sở quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác.”
A Tinh bất giác cao giọng: “Quan trọng hơn cả Bắc Yến?”
Yến Tuân cười nhạt, “Không có nàng thì ta còn cần Bắc Yến để làm gì?”
A Tinh kinh hãi, lập tức quỳ rạp xuống trên mặt đất, trầm giọng nói: “Thế tử là bầu trời của Bắc Yến, là thiếu chủ của Đại Đồng Hành, là hy vọng của trăm họ, làm sao có thể vương vấn nữ nhi tình trường chứ?”
Yến Tuân lạnh lùng cười một tiếng, “Lúc ta bị trục xuất khỏi lãnh thổ, Bắc Yến ở đâu? Đại Đồng Hành ở đâu? Trăm họ có ai đến cứu trợ cho ta? Ta nhiều năm gian khổ nhẫn nhục cầu sinh, đầu tiên là để báo thù, hai là để bảo vệ người mình quý trọng. Trăm họ trong thiên hạ đối với ta mà nói thì cũng chỉ là bụi đất ven đường mà thôi.”
A Tinh nhíu chặt mày, tức giận nói: “Đã như vậy, vì sao Thế tử lại để cho cô nương rơi vào tay người khác, vì sao không giấu cô nương che chở dưới vòng tay của mình?”
Nam tử chậm rãi ngẩng đầu lên, kiên định nói: “Bởi vì ta tin tưởng nàng.”
“Ta tin nàng là cánh ưng trên trời cao, tin nàng là đao phong không bao giờ gãy, tin nàng là người duy nhất có thể hiểu được ta. Vì thế nàng tất nhiên sẽ có thể sánh vai đứng cùng ta, cùng chịu mưa gió, cùng nhau chiến đấu. A Tinh, ta hy vọng Đại Đồng Hành các ngươi có thể thần phục nàng giống như thần phục ta, cũng có thể bảo vệ nàng như bảo vệ ta. Bởi vì, có nàng thì ta chính là lãnh đạo của Đại Đồng Hành, lo lắng phúc lợi của trăm họ trong thiên hạ. Nếu không có nàng, ta nhất định sẽ trở thành ma quỷ.”
A Tinh chấn động cả người, không thể tin nhìn Yến Tuân chằm chằm, nhìn nam nhân mà Đại Đồng Hành dốc lòng thần phục nhiều năm qua. Bọn họ luôn cho rằng hắn cũng giống như Bắc Yến vương Yến Thế Thành, yêu dân như con, tôn trọng Đại Đồng Hành. Nhưng hôm nay, đứng giữa ánh nến mờ mờ trong thư phòng, hắn mới đột nhiên ý thức được tất cả những suy nghĩ trước kia đều đã sai rồi.
Ách chủ bài trong ván cờ liều lĩnh của bọn họ, nhất thời trở nên vô cùng mong manh dễ vỡ.
“Không cần kinh hoảng.” Yến Tuân cười nhạt, “Ta dám nói cho ngươi biết, tức cũng không hề e sợ Đại Đồng Hành tan rã. Yến Tuân ta không phải là Yến Thế Thành, hắn không phải con cờ, cũng không phải con rối, ta chỉ chiến đấu theo trái tim của mình.”
A Tinh cúi đầu, giọng nói trở nên hơi lãnh đạm, “Thế tử như vậy sẽ khiến các thuộc hạ khác đau lòng thất vọng.”
“Không có cách nào khác.”
Cửa sổ đột nhiên được đẩy ra, gió lạnh phả lên tóc mai Yến Tuân, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía xa xăm, giọng nói dần trở nên mơ hồ nhưng vẫn vô cùng kiên định, từng chữ một truyền đến trong tai A Tinh, “Ta muốn là một nam nhân trước rồi mới là thiếu chủ của các ngươi.”
Gió lạnh như thép, nghe như có mùi vị của binh khí. Một giờ sau, tất cả lời đối thoại vừa rồi đều được trình lên thư án của Vũ cô nương, Hạ Chấp đứng ở một bên, cau mày nói: “Cô nương, cô gái này là điểm yếu của thế tử, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn.”
Thương Biên cũng trầm giọng nói: “Người mang đại sự sao có thể dây dưa với chữ tình mà không chú tâm cho đại cục?”
“Cô nương, có cần báo lên phía trên không? Hay là tìm cách nắm giữ cô gái này trong tay trước?”
Vũ cô nương lãnh đạm quay đầu lại nhìn Duệ Hi, chậm rãi hỏi: “Ý ngươi là gì? Nắm giữ trong tay hay là giết chết phòng ngừa hậu hoạ?
Duệ Hi sửng sốt, nhất thời cúi đầu nói: “Thuộc hạ không có ý đó.”
Vũ cô nương hừ lạnh một tiếng, từ tốn nói: “Các ngươi có biết cái gì mới được gọi là kẻ mạnh hay không? Binh đao vũ trang mạnh đến mấy cũng chỉ địch được trăm người, tình báo mạnh cũng chỉ thành kẻ địch của người khác, quyền lực mạnh càng khiến mình trở thành mục tiêu của vạn người. Người có nội tâm kiên cường bất khuất mới là kẻ mạnh chân chính, chỉ có tâm trí sắt đá thì mới không e ngại bất kỳ nguy hiểm, mới có thể đi đến đỉnh cao cuối cùng mà không ai đạt được. Chẳng qua như thế nào mới được coi là nội tâm kiên cường đúng nghĩa? Là vô tình vô nghĩa không có ràng buộc? Là lòng tin kiên định không tham lam? Không hẳn, đã là người thì tất có tư tâm, cái gọi là tâm tư thanh thuần chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Người chân chính kiên cường tất sẽ có thứ bản thân muốn bảo vệ.”
Nàng để thư xuống, từ tốn thở ra một hơi, “Cuối cùng không phải lo lắng cho thiếu chủ nữa rồi, hắn đã trưởng thành. Các ngươi sau này cứ theo ý của thiếu chủ mà làm việc, không cần lại hỏi xin chỉ thị của ta.”
“Cô nương?” Thương Biên sửng sốt, vội vàng kêu lên.
“Thật may.” Vũ cô nương nhắm mắt lại, tự trong đáy lòng thở dài, “Nhiều năm sống kiếp tù tội cũng không hoàn toàn làm tiêu tan mọi tín nhiệm trong lòng thiếu chủ. Nếu hôm nay hắn như một con sói bị thương, lòng đầy thù hận, không thể tin tưởng người khác thì tất cả các ngươi, sẽ không một ai có thể sống sót trở lại Bắc Yến. Tiểu cô nương tên là A Sở này đúng là hy vọng cùng bảo bối ông trời tặng cho Đại Đồng Hành chúng ta.”
…
Vốn còn cho rằng vị thái tử Biện Đường kia sẽ không từ bỏ ý đồ dây dưa không chịu lên đường, đám người Triệu Triệt thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng chơi trò giằng co ở chỗ này. Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Lý Sách đã làm rùm beng nói muốn đi đến kinh thành, một giây cũng không muốn ngây ngốc ở lại chốn quân doanh này.
Tuy nói không e sợ, nhưng Sở Kiều cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ sau khi vị thái tử đến được thành Chân Hoàng sẽ tố cáo mình như thế nào, ít nhất bọn họ đã khiến hắn chịu lên đường, nàng cũng được gỡ bớt một tội danh.
Ba ngày sau, xa giá của thái tử Biện Đường rốt cuộc được Kiêu kỵ binh hộ tống tiến vào thành Chân Hoàng. Đã rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên hai nước phái hoàng thân quốc thích qua lại bang giao. Hoàng triều Đại Hạ cực kỳ coi trong chuyện này, Tam hoàng tử Triệu Tề tự mình dẫn toàn bộ quan lại ra trước cổng thành mười dặm để nghênh đón. Dọc đường cờ phiến cùng kèn trống ngợp trời, dân chúng cũng rối rít ra kéo nhau đi ngắm nhìn quân đội giáp khiên chỉnh tề đứng thành hàng.
Song, khi xa giá Biện Đường vừa đến nơi, màn cửa được vén lên, vị thái tử nước láng giềng mặc cẩm bào hoàng kim, khoác áo lông cùng màu bước xuống xe, bước chân vững vàng, đầu ngẩng cao, nếu không phải mặt mũi hắn đang sưng húp thì bộ dáng cũng vô cùng hoàn mỹ. Trong thoáng chốc, sắc mặt của đám người Triệu Triệt và Sở Kiều muốn khó coi bao nhiêu thì có khó coi bấy nhiêu. Ngay cả đám sứ giả Biện Đường cũng mang vẻ mặt khóc tang. Bọn họ trăm triệu lần cũng không ngờ thái tử điện hạ nhà mình dám mang tạo hình này đi ra ngoài gặp người khác.
Đáng thương cho Triệu Tề cùng văn võ bá quan Đại Hạ, không hề chuẩn bị tinh thần trước nên ai cũng kinh hãi, bối rối ra mặt. Nhưng bọn họ không hổ là quan trường lão luyện, phản ứng cũng nhanh hơn người thường, gia chủ Ngụy phiệt – Ngụy Quang – vinh dự làm người đầu tiên hành lễ, cảm thán: “Nghe nói thái tử Lý Sách phong nhã, tuấn lãng bất phàm đã lâu. Hôm nay được nhìn thấy mặt vàng của thái tử, quả nhiên sáng chói sánh ngang với nhật nguyệt.”
Tiếng nói sang sảng như châu rơi, đám quan văn nghe vậy liền lập tức thi nhau ngâm thơ trích văn, trên xướng dưới họa khen ngợi Lý Sách lên tận mây xanh, cơ hồ như đem hắn biến thành đệ nhất mỹ nam tự cổ chí kim không ai bằng. Các võ tướng thì không có nhiều từ ngữ trau chuốt như vậy, nhưng cũng đồng loạt hùa theo, nói mấy từ bọn họ có thể nghĩ ra được như: xinh đẹp, tuấn mỹ, bất phàm gì đó…
Lý Sách cười ha ha, vết thương nơi khóe miệng bị động khiến hắn phải suýt xoa một tiếng, phất tay với tất cả rồi luôn miệng ‘Nói rất hay, nói rất hay’,vô cùng thoải mái tiếp nhận toàn bộ mấy lời khen ngợi kia. Nếu đế hậu Biện Đường có mặt ở đây, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Khuyên can mãi mới làm cho con trai bảo bối của Đường hoàng chịu lên ngựa, chậm rãi đi về phía cổng thành Chân Hoàng trong tiếng kèn lệnh nhộn nhịp. Ai ngờ mới đi được mấy bước, Lý Sách đã lên tiếng dị nghị, “Vì sao tiếng kèn nghe giống như chuẩn bị xuất quân đánh trận vậy?“
Triệu Tề sửng sốt, trong bụng lại một lần nữa thầm thấy may mắn vì không phải tự mình đi đón vị này.Đây là kèn lệnh đón khách quý, xuất chinh có chinh khúc, chiến thắng trở về có khúc thắng lợi, đế vương xuất hành có ngự khúc dành riêng, kèn lệnh đón khách cũng có vài loại dựa vào phẩm cấp của đối phương. Hiện tại bọn họ đã sử dụng khúc nhạc cấp bậc cao nhất dành cho khách quý mà sứ giả Biện Đường vẫn không hài lòng? Nghị luận bàn bạc hơn nửa canh giờ, cuối cùng Đại Hạ không thể không nhượng bộ, ngay sau đó, tiếng kèn liền được thay bằng tiếng đàn sáo mềm mại do các thiếu nữ quần áo là lượt tấu lên, đại quân lại tiếp tục lên đường.
Lý Sách không hề để ý đến vết thương trên mặt mình, vẫn không ngừng vén rèm xe vẫy vẫy tay với dân chúng bên dưới, miệng nở nụ cười chân thành, nhìn vô cùng gần gũi.
Tên này không phải là hồ ly thì chính là đồ ngốc.
Sở Kiều âm thầm thở dài, cưỡi ngựa đi theo Kiêu kỵ binh một đường đưa tiễn Lý Sách vào trong cung Thịnh Kim. Triệu Triệt cùng Trình phó tướng cũng đi theo.
Sau đó Sở Kiều cùng đám binh hộ tống trực tiếp trở về doanh trại, vừa đi tới cửa thì chợt nhìn thấy trên trời có một con hắc ưng đang quanh quẩn. Một gã cung thủ nhìn thấy, rút cung tên bên hông ra, giương cung bắn về phía hắc ưng. Ai ngờ mũi tên còn chưa bắn trúng hắc ưng thì đã bị một mũi tên khác bắn gãy.
Hắc ưng lớn tiếng rít gào một tiếng, chao liệng vài vòng rồi mới vỗ cánh bay đi.
“Sở giáo đầu, tại sao lại bắn gãy tên của ta?”
Sở Kiều đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn viên binh sĩ, hừ lạnh một tiếng rồi thúc ngựa đi vào doanh trại.
Liên tục vất vả mấy ngày mới có thời gian nghỉ ngơi cho nên trừ vệ binh canh gác, tất cả binh sĩ còn lại vừa về tới liền lập tức lên giường đi ngủ.
Sở Kiều thay thường phục, lặng lẽ theo cửa hông đi ra ngoài.
Tiết trời ấm lên khiến tuyết bên hồ Xích Thủy đã dần tan, xa xa nhìn lại chỉ thấy ven hồ có một nam tử dáng cao thẳng như cây ngọc, bạch y trắng như tuyết, vạt áo phất phơ theo gió, tiêu sái không tả xiết.
Sở Kiều tiến đến, cất tiếng cười hỏi: “Huynh đang ở đây tạo dáng cho ai nhìn thế?”
Yến Tuân xoay người lại, ôn hòa cười một tiếng, đánh giá Sở Kiều trên dưới mấy lần rồi hỏi: “Có sợ không?”
“Không hề.” Thiếu nữ cười ranh mãnh, “Từ nhỏ ta đã không biết chữ ‘sợ’ viết thế nào.”
“Thật mạnh miệng.” Yến Tuân bật cười, “Cả hoàng thành đều biết. Muội thành nhân vật nổi tiếng rồi.”
Sở Kiều sửng sốt, “Cả thành đều biết? Vậy mà không ai thượng tấu?”
“Triệt Triệt nói không nhìn thấy muội đánh người, toàn bộ Kiêu kỵ binh cũng thống nhất nói thế. Ngay cả tên thái tử Biện Đường kia cũng không thừa nhận bị muội đánh, một mực nói do mình bị té. Khổ chủ đã không truy cứu thì hoàng thượng còn có thể làm thế nào.”
Sở Kiều che miệng cười nói: “Sớm biết như thế thì ta đã đánh mạnh hơn một chút.”
“A Sở, cuộc sống trong quân có ổn không?”
“Vẫn tốt.” Sở Kiều gật đầu, “Triệu Triệt không tin ta nên đã nhiều lần dò xét. Có điều mọi thứ đều ổn, mọi chuyện vẫn nằm trong lòng bàn tay ta.”
Yến Tuân yên lặng gật đầu, chậm rãi nói: “Ừ, muội chỉ có một mình thì nên cẩn thận chút. Nếu thấy quá khó thì cũng không cần miễn cưỡng.”
“Ta biết rồi, huynh yên tâm đi.”
“Không giữ muội lâu, lệnh bài này có thể điều động người của Đại Đồng Hành. Muội cầm lấy, ở ngoài có khi cần dùng tới.”
Sở Kiều nhận lấy mộc bài, lệnh bài nhìn rất cổ xưa, mặt trước và mặt sau đều có khắc ba chữ ‘Hải Đông Thanh.’
“Ta đi trước.”
“Yến Tuân!”
Nam tử xoay đầu lại, khó hiểu nhìn nàng. Sở Kiều cũng ngạc nhiên vì sự thất thố của mình, xấu hổ cười cười, “Trên đường cẩn thận.”
Yến Tuân mỉm cười, nụ cười ấm áp như gió xuân, vạt áo bồng bềnh trong gió, thúc ngựa rời đi.
Sở Kiều im lặng đứng hồi lâu, đến khi thân ảnh kia biến mất khỏi tầm mắt thì mới chậm rãi đi về phía doanh trại Kiêu kỵ binh.
…
Thở dài một tiếng, Yến Tuân tung mình nhảy xuống ngựa, trầm giọng hỏi người bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì?”
A Tinh vội vàng trả lời: “Ngụy Thư Du cả đêm phái người thu thập tin tức cô nương đánh thái tử Biện Đường, cũng đã mua chuộc được hai binh sĩ Kiêu kỵ binh làm chứng, sắp sửa chạy đến cung Thịnh Kim rồi.”
“Ngụy Thư Du?” Yến Tuân dừng chân, chậm rãi hỏi lại.
“Thế tử, chúng ta nên làm gì bây giờ? Tuy thái tử Biện Đường sợ mất thể diện nên không truy cứu, nhưng một khi chuyện vị vỡ lở ở trước chính điện, cô nương sẽ gặp chuyện không hay.”
Yến Tuân đảo ánh mắt, trầm giọng nói: “Báo cho Dạ tổ, để bọn họ xử lý.”
A Tinh sửng sốt, lẩm bẩm: “Thế tử muốn…”
“Giết Ngụy Thư Du.” Ánh mắt nam tử nhất thời trở nên hung ác như sói hoang, không còn chút nhu hòa ban nãy, âm trầm nói: “Hắn sống đủ lâu rồi.”
Tags: Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không