Nam nhân chậm rãi híp mắt, tay phải không tự chủ nắm lại. Ráng chiều đỏ như máu chiếu lên mặt tuyết, lộ rõ ngón giữa, ngón áp út cùng ngón út của hắn bị khuyết một nửa, dùng chỉ sáo* hoàng kim bọc lại, thêm mấy phần quỷ dị.
*Chỉ sáo – vật bọc đầu ngón tay
“Đánh cho ta.” Giọng nói trầm thấp của nam nhân quanh quẩn trong gió.
Đám hạ nhân ở hai bên lập tức bừng tỉnh, một gã đại hán vạm vỡ hùng hổ vung tay lên chuẩn bị giáng xuống mặt thiếu nữ, nhưng cái tát đó lại dễ dàng bị nàng đỡ được.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi trầm giọng hỏi: “Ngụy công tử, ngươi tùy ý sai khiến gia đinh đánh người như vậy, cũng nên cho ta một lý do chứ?”
“Lý do?” Ngụy Thư Du hừ lạnh một tiếng, khóe miệng hiện ra một nụ cười âm lãnh, “Lý do chính là một nô lệ thấp hèn như ngươi mà cũng dám có gan dị nghị với lời của ta.”
“Ngụy công tử, nếu như trí nhớ của ngươi không tệ, hẳn sẽ nhớ được tại hội săn tháng trước, bệ hạ đã thưởng cho ta được khoát khỏi nô tịch, trở thành giáo đầu dạy bắn cung cho Kiêu kỵ binh. Ta và ngươi hiện giờ đều là quan trong triều, cùng làm việc cho Đại Hạ. Ta nể trọng ngươi là công tử của Ngụy phiệt nên mới hành lễ với ngươi, bằng không thì với thân phận hiện giờ, ngươi không có tư cách nhận sự quỳ lạy của ta. Chưa kể đến ngươi còn mới vừa bị bãi miễn chức vị, một thường dân mà cũng dám lớn lối như vậy trong cung Thịnh Kim sao?” Thiếu nữ mang vẻ mặt sắc lạnh như băng, đẩy tay gã đại hán ra, vỗ vỗ lên hai đầu gối rồi đứng dậy, “Ta còn có việc, thứ cho không thể phụng bồi.”
“Thật to gan!” Ngụy Thư Du hừ lạnh, trầm giọng nói: “Bản thân ta thực muốn nhìn xem, nếu hôm nay ta giết một giáo đầu kiêu của kỵ binh, sẽ có ai dám đứng ra giải oan cho ngươi.”
“Động thủ!”
Ngụy Thư Du vừa dứt lời thì bốn gã hộ vệ sau lưng hắn lập tức ào lên. Không đợi Sở Kiều động thủ, một gã đã nhanh chóng rút trường đao bên hông nhắm đỉnh đầu nàng chém xuống.
Sở Kiều quả thực không ngờ Ngụy Thư Du bây giờ còn có thể lớn gan như vậy, không nói đến việc hắn công khai cho hạ nhân giắt đao bên người, còn dám ra tay hành hung người ngay trong cung. Song, thời gian không đợi người, tình huống trước mắt đã không cho phép nàng suy nghĩ nhiều.
Không hề có chiêu thức hoa mỹ nào, chỉ nghe tiếng xương gãy răng rắc vang lên. Trong nháy mắt, tên hộ vệ kia chợt ngã lăn ra trên mặt đất kêu la thảm thiết, xương tay đã gãy lìa.
Sở Kiều cúi xuống cầm lấy trường đao của gã hộ vệ kia, sau lưng như có mắt, nàng uyển chuyển xoay người, tung người lên đá một cước vào ngực gã hộ vệ đang định đánh lén mình. Cú đá cực mạnh phát ra một tiếng *bốp* vang dội, gã hộ vệ kia chỉ kịp kêu thảm một tiếng, miệng liền phun ra một búng máu tươi, hai chân lảo đảo lui về phía sau.
Tựa như là cùng một lúc, Sở Kiều nhanh nhảu bắt được cổ tay của một gã khác, tay còn lại vung trường đao lên, chuẩn xác chém xuống. Hai tiếng *răng rắc* liên tiếp vang lên, hai gã hộ vệ còn lại đồng loạt ngã ra trên mặt đất.
Tất cả cơ hồ như đều xảy ra trong chỉ một giây đồng hồ, bốn gã hộ vệ thân thủ thượng thừa đã bại trận, toàn bộ đều là một chiêu giải quyết gọn, không cho bọn họ khả năng tiếp tục công kich.
Một cơn gió mạnh thổi qua, thiếu nữ đứng giữa đám nam nhân nằm la liệt trên đất, sắc mặt bình tĩnh, thân thủ gọn gàng, một thân áo lông trắng càng lộ ra vẻ siêu phàm thoát tục như tuyết trắng của nàng.
Sở Kiều lạnh lùng nhìn vẻ mặt phẫn hận của Ngụy Thư Du, hờ hững nói: “Tránh ra.”
Ngụy Thư Du tái xanh mặt, nhiều năm qua mối hận bị chặt ngón tay không ngừng giày vò tâm trí giống như một con rắn độc khiến hắn mất đi tỉnh táo thường ngày.
“Giết ả cho ta!” Tiếng rống ra lệnh nghe như tiếng oan hồn từ chốn địa ngục.
Một cơn gió mạnh thổi qua Huyền Môn, dội lên tường thành hai bên cuốn tuyết cuồn cuộn bay cao. Hơn mười gã hộ vệ áo xanh lập tức tiến lên, khuỵu một chân quỳ ở trước người Ngụy Thư Du, đồng loạt từ trong áo khoác móc ra cung tên, động tác nhanh như làm ảo thuật.
Sở Kiều nhíu mày, thận trọng lui lại nửa bước. Ngụy Thư Du tiến cung còn mang theo cung tên, đây minh chứng cho điều gì? Là Triệu Tề thắng thế nên thế lực Ngụy phiệt càng mạnh, hay Ngụy Thư Du có quyền lợi đặc thù nên được phép mang vũ khí vào cung?
Thiếu nữ còn chưa nghĩ xong thì một màn tên đã ầm ầm lao đến, khoảng cách gần khiến uy lực tên bắn vô cùng mạnh, khí thế sấm sét xuyên qua gió lạnh tiến thẳng về phía nàng.
Sở Kiều nhanh chóng đá mạnh vào một gã đại hán đang nằm trên đất, hất thi thể hắn ném vào đám người bắn tên, làm rối loạn trận hình của bọn họ. Cùng lúc đó, nàng cũng nhân cơ hội lao đến nhanh như một tia chớp, hai tay dùng lực bổ xuống, động tác vừa mạnh vừa dứt khoát. Có tiếng xương cổ tay gãy gọn vang lên, tay của thiếu nữ chuyển sang chế trụ đầu một gã, vặn eo lộn người lên không trung đá vào ngực một gã khác. Lúc thân hình nàng đáp xuống trên mặt đất, trong tay còn nắm một mớ tóc đen.
Toàn bộ đám người choáng váng, thiếu nữ tấn công ở cự ly gần khiến cung tên của chúng hoàn toàn không có cơ hội phát huy. Thủ đoạn lãnh khốc vô tình của nàng như một loại ác mộng liên tiếp bổ xuống đối phương. Đám hộ vệ đông người nhưng lại không nhanh hơn hai tay nàng. Một lát sau, đám đại hán đã vặn vẹo nằm đầy trên mặt đất, không một ai đụng được đến góc áo nàng.
Đến lúc này, tất cả mới hiểu rõ cái gì gọi là một người giữ quan ải, vạn người không thể qua, tuy rằng người trước mặt bọn họ chỉ là một thiếu nữ nhỏ tuổi, vóc dáng vô cùng nhỏ bé.
Trong nháy mắt, Sở Kiều đã đánh thẳng đến trước mặt Ngụy Thư Du. Trong mắt lần đầu tiên hiện ra một tia kinh hoàng khó nén, Ngụy Thư Du cuống quít rút bảo kiếm bên hông ra. Nhưng một giây sau, Sở Kiều đã đá bay hai gã hộ vệ trước mặt Ngụy Thư Du, bàn tay chộp về phía yết hầu hắn.
Giờ phút này, hai tay Sở Kiều so với đao kiếm còn kinh khủng hơn. Chứng kiến sự lợi hại của nàng, hai gã thuộc hạ khác bộc lộ lòng trung thành, lao ra đỡ cho chủ. Không ngờ, trong nháy mắt đó thiếu nữ chợt xoay người nhảy lên không trung, tung cước đá vào cổ một gã, lực đạo mạnh đến nỗi gã bị đá bay ra ngoài, lăn ra nằm la liệt cùng với đám người khác.
Thừa dịp đó, hai gã hộ vệ bên cạnh Ngụy Thư Du nhanh chóng lùi về phía sau, lúc Sở Kiều xoay người lại thì bọn họ đã cách nàng khoảng một thước. Cho dù tốc độ nàng có nhanh như thế nào thì tay cũng không thể dài đến như vậy.
Đằng xa chợt truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thì ra tiếng động vừa rồi đã kinh động đến cấm vệ trong cung. Vốn mang khí thế hừng hực muốn nhổ cỏ tận gốc nhưng Ngụy Thư Du giờ lại cảm thấy xấu hổ mừng thầm. Cùng lúc đó, trước mắt hắn hiện ra một thân ảnh màu xanh bay múa trên không trung, cần cổ chợt lạnh, nhìn lại mới nhận ra cổ đã bị một lưỡi kiếm bóng loáng gác ngang
Cuồng phong gào thét, bão tuyết tán loạn.
Toàn thân thiếu nữ được bao trong áo lông trắng tinh khôi, tóc đen bay múa trong gió, hai mắt đen như mực, nàng cúi đầu lạnh lùng liếc nhìn thiếu chủ Ngụy phiệt đang trợn mắt há hốc mồm, trong mắt nàng đầy khinh miệt không chút che giấu.
“Dừng tay!” Tống Khuyết tham tướng mang theo một đám người chạy đến, trầm giọng nói: “Bên trong hoàng cung ai dám càn rỡ như thế, tất cả dừng tay!”
Sở Kiều lạnh lùng nhìn khuôn mặt tái xanh của Ngụy Thư Du, sắc mặt bình tĩnh, trong mắt lộ ra một tia chế giễu. Nàng hừ lạnh một tiếng, thu kiếm lại, ngẩng đầu đứng yên tại chỗ.
“Tống tham tướng.” Ngụy Thư Du cố gắng bình ổn nhịp thở, trầm giọng hỏi: “Ả có thân phận gì, vì sao lại có thể mang theo binh khí vào cung?”
Tống Khuyết thấy Ngụy Thư Du không biện giải vì sao động võ trong cung mà lại nhắc đến chuyện vũ khí thì không khỏi nhíu mày. Song, hắn tuy cố chấp nhưng cũng không phải đồ ngu, hắn chỉ muốn yên phận sống ở đế đô mà thôi. Hắn cũng biết đắc tội môn phiệt thế gia sau này sẽ khó sinh tồn.
Tống Khuyết cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, quay đầu nhìn về phía Sở Kiều, hỏi: “Sở cô nương, xin giải thích vì sao lại mang theo vũ khí vào cung?”
Sở Kiều nhướng mày, đưa mắt nhìn sang bảo kiếm trong tay Ngụy Thư Du cùng đám cung tên đầy trên đất, ý tứ không nói cũng hiểu là ‘Bọn họ cũng mang theo binh khí vào cung đấy thôi.’
Tống Khuyết đỏ mặt, còn chưa kịp mở miệng thì Ngụy Thư Du đã lạnh lùng quát lên: “Ngươi có thân phận gì mà cũng dám so sánh với ta. Ngươi chẳng những mang vũ khí vào cung còn dám lời qua tiếng lại với bổn công tử, ta thật muốn xem hôm nay còn có ai dám giải vây cho ngươi. Tống tham tướng, ngươi định xử lý chuyện này như thế nào?”
Tống Khuyết cau mày, cũng không dám đắc tội vị thiếu chủ Ngụy phiệt tính tình đại biến sau khi bị cắt ngón tay này, vừa định mở miệng thì phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng, “Kiếm do ta nhờ nàng cầm hộ.”
Tất cả sửng sốt, đồng loạt quay đầu lại. Một chiến mã lông đen tuyền, thân to lớn chậm rãi tiến đến gần. Gia Cát Nguyệt khoác áo lông chồn tía, sắc mặt âm trầm đang thúc ngựa đi tới. Khi tới trước mặt mọi người, hắn cũng không xuống ngựa, chỉ từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ, vươn tay ra, trầm giọng nói: “Còn muốn để ta đợi bao lâu nữa? Đưa đây.”
Sở Kiều không nói một lời, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lãnh đạm của Gia Cát Nguyệt. Gió lạnh thổi qua chỗ ánh mắt hai người tương giao, tựa như vừa đẩy khiến quỹ đạo thời gian xoay chuyển, tất cả hoài nghi, những lần dò xét, toàn bộ hận thù vượt ra khỏi mọi quỹ đạo, mãi mãi còn đó không thể tiêu biến. Tựa như rất lâu nhưng lại chỉ trong một cái chớp mắt, Sở Kiều từ tốn đưa bảo kiếm ra, giống như rất nhiều năm trước, nàng đưa tay nhận chiếc đèn lồng từ tay hắn trong hội đèn lồng tiết Thanh Minh.
“Tống tham tướng, vừa rồi bảo ngươi đi gọi nàng chính là vì chuyện này, ta có một thanh kiếm để trong Oanh Ca viện của Yến thế tử, chẳng qua tìm nha hoàn này lấy kiếm mà thôi.”
Tống Khuyết cung kính gật đầu, “Thì ra là như thế, thuộc hạ nhiều chuyện rồi.”
Gia Cát Nguyệt đưa mắt nhìn một lượt lên đám đại hán nằm ngổn ngang trên mặt đất, mặt không đổi sắc chậm rãi nói: “Gọi ngươi đi lấy kiếm, ngươi lại ở đây tỷ thí võ nghệ với thủ hạ của Ngụy công tử, quả là vô pháp vô thiên. Yến thế tử quản giáo hạ nhân như vậy sao?”
Tỷ thí võ nghệ?
Ngụy Thư Du lập tức biến sắc, tức giận định mở miệng phản bác thì Gia Cát Nguyệt đã xoay lại, bình thản nhìn hắn, trầm giọng nói: “Ngụy công tử, giờ ta mang người đi trước, ồn ào lần này là lỗi của ta, ngày khác sẽ bái môn tạ lỗi sau.” Dứt lời liền xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chuyện này không liên quan tới Gia Cát Tứ thiếu gia nhưng ngươi lại cố ý buộc lên người, rốt cuộc là vì sao?” Ngụy Thư Du hừ một tiếng, sắc mặt tối tăm, ngữ khí lạnh lùng.
Gia Cát Nguyệt quay đầu lại, khẽ chau đầu mày, “Ý Ngụy công tử là ta có dụng ý, muốn xen vào chuyện của người khác?”
“Mới vừa được thăng làm đái đao tham lĩnh* mà đã gấp rút cho hộ vệ nhà mình mang cung tên đi lại trong cung, Ngụy công tử, động tác lần này của ngươi không khỏi cũng quá nhanh rồi.”
*Đái đao tham lĩnh = võ tướng mang đao, nói chung là lính phòng ngự, được phép mang vũ khí trong cung.
Ngụy Thư Du giận tím mặt nhưng còn chưa nói ra lời thì Gia Cát Nguyệt đã tiếp tục, “Chuyện hôm nay truyền ra ngoài cũng không có lợi đối với ngươi. Ngụy công tử, ngươi xuất thân hào môn chắc cũng rõ ràng lợi hại trong chuyện này, biết nên phân trái phải ra sao. Bị phát hiện làm ra chuyện khinh suất lỗ mãng như vậy, đối với Ngụy phiệt cũng không phải là chuyện hay.”
Hai mắt Ngụy Thư Du đỏ bừng, hai môi tái xanh, không nói được nửa chữ.
Hắn làm sao lại không rõ hơn thiệt trong chuyện này, chỉ là ngoài mặt vẫn cố cứng cỏi mà thôi. Bảy năm, mỗi lần gặp mặt đều như có lửa đốt trong lòng, không cách nào nhịn được mà thôi.
“Chúng ta đi.” Gia Cát Nguyệt từ tốn nói rồi thúc ngựa rời đi.
Tống Khuyết ở đằng sau trầm giọng cung tiễn, Sở Kiều liếc nhìn Ngụy Thư Du đang muốn bộc phát một cái, sau đó cũng đi theo Gia Cát Nguyệt.
Bão tuyết bay tán loạn nơi chân trời, mặt trời đã ngả về phía Tây, màn đêm dần buông xuống. Dọc theo hai mái hiên dài phía dưới Huyền Môn có tuyết đọng không ngừng bay tứ tung, Sở Kiều đi theo sau Gia Cát Nguyệt, bóng hai người dần biến mất trong màn tuyết mịt mù.
Ngụy Thư Du nghiến răng, đột nhiên gầm lên đá một cước vào bụng một gã thuộc hạ rồi giận dữ bỏ đi.
Bích Hồ phủ đầy tuyết, cảnh vật hai bên bờ như trong một bức tranh, xa xa có cầu đá chạm trổ tinh xảo bắc ngang mặt hồ thông đến một tiểu đình bát giác tọa lạc ở giữa hồ.
Trong đình là hai thân ảnh, nam một thân áo choàng lông chồn tía, dung mạo vô cùng tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, ẩn hiện khí tức tà mị. Nữ chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, người mặc áo khoác bằng lông chồn tuyết, đứng giữa trời đầy tuyết càng thêm vẻ siêu phàm thoát tục. Hai người này chính là Gia Cát Nguyệt cùng Sở Kiều vừa mới rời khỏi Huyền Môn.
“Không phải muốn cứu ngươi, chẳng qua bội kiếm của ngươi là do ta đưa, hơn nữa là ta nhìn Ngụy Thư Du không vừa mắt mà thôi. Không cần phải cảm kich.”
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lùng, “Ta cũng không có ý định cảm kich ngươi.”
Gia Cát Nguyệt cười một tiếng, “Vẫn cố chấp thẳng thắn như vậy, đã bảy năm rồi, nhưng xem ra Yến Tuân cũng không dạy ngươi cái gì gọi là khéo đưa đẩy.”
Vừa dứt lời, Gia Cát Nguyệt chợt nhíu mày, thân thể đột nhiên lui nhanh về phía sau. Cùng một lúc, thiếu nữ vốn đứng yên tại chỗ đã nhanh như chớp xông lên, bước chân linh hoạt một cách quỷ dị, dùng chiêu sở trưởng đâm thẳng về phía trước. Gia Cát Nguyệt vung cánh tay ngăn cản, bàn tay chụp xuống cổ tay thiếu nữ.
Sở Kiều uyển chuyển lùi về, lấy đà tung mình ra khỏi đình, hai chân giẫm trên mặt hồ đóng băng, tuyết trắng dưới chân trong nháy mắt tung bay trên không trung. Trường kiếm bén nhọn chớp động quang hoa, đường kiếm như du long uốn lượn, chiêu thức kết hợp linh hoạt, thổi tung tuyết đọng bay đầy trời, quấn quít khiêu vũ trong gió. Trong tay không có sẵn binh khí, Gia Cát Nguyệt liền thuận tay bẻ một nhành mai nở đầy hoa bên đình, thản nhiên tiếp chiêu.
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy trong khoảng trời mênh mông đầy gió tuyết, bên trên mặt Bích Hồ đóng băng, hai thân ảnh mạnh mẽ giao đấu không ngừng, chiêu thức hung ác nhưng nhìn lại nhẹ nhàng như đang múa. Một cơn gió mạnh quét ngang, trời đất mịt mù bông tuyết, kéo theo từng đợt cánh mai bay lả tả theo tuyết, trắng đỏ tương giao vờn nhau trong không trung.
Vạt áo lông tuyết hồ của Sở Kiều tung bay trong gió, trường kiếm uyển chuyển như du long uốn mình, nhất thời đánh ngang sức với Gia Cát Nguyệt.
Ngay lúc đó, chẳng rõ vì sao dưới chân Sở Kiều đột nhiên trơn trượt, điểm tựa chân không vững, trường kiếm trong nháy mắt bị Gia Cát Nguyệt đánh văng ra khỏi tay. Sở Kiều cả kinh, một tay chống trên mặt đất vừa định đứng dậy thì mặt hồ đột nhiên vang lên tiếng răng rắc giòn tan, mặt băng nứt rạn, nước hồ rét lạnh tràn ra. Thiếu nữ sửng sốt hô nhỏ một tiếng, muốn trốn nhưng đã không kịp, thân thể chao đảo ngã xuống.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Gia Cát Nguyệt thoáng sầm mặt, trong nháy mắt động thân lao đến kéo tay Sở Kiều, dùng sức giật trở lại.
“Ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy!”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một thanh chủy thủ rét lạnh kề lên sát cổ Gia Cát Nguyệt, ánh mắt thiếu nữ lộ vẻ tàn nhẫn, khóe miệng cong lên nở một nụ cười lạnh, “Trước kia từng bị ta lừa, bảy năm rồi mà vẫn không có tiến bộ sao?”
Gia Cát Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, khinh thường bĩu môi, “Ngươi luôn tự tin như vậy sao?”
Tựa hồ như cùng một lúc, chủy thủ sắc bén trong tay Gia Cát Nguyệt cũng đang chống ở chỗ hiểm trên lưng Sở Kiều, chỉ cần dùng lực sẽ lập tức đâm vào người nàng.
Đối chọi cùng lúc, thế lực ngang nhau, bất phân thắng bại!
Một cơn gió lạnh đột nhiên nổi lên, cuốn theo bông tuyết phả vào mặt hai người. Khoảng cách giữa bọn họ rất hẹp, hô hấp hòa quyện, da thịt kề cận, từ xa nhìn lại còn tưởng rằng hai người đang thân mật ôm nhau, chỉ có hoa mai cùng gió tuyết mới cảm nhận được khí tức căng thẳng đến cỡ nào.
“Gia Cát Nguyệt, ta và ngươi thù sâu như biển, vĩnh viễn không có ngày hóa giải. Hôm nay ta không giết ngươi là bởi vì không muốn liên lụy Yến Tuân. Đầu ngươi chỉ tạm thời để lại trên cổ, chỉ cần ta còn sống ngày nào thì nó vẫn không hoàn toàn thuộc về ngươi.”
Giá Cát Nguyệt khịt mũi giễu cợt, “Chỉ bằng ngươi?”
“Chỉ bằng ta!” Sở Kiều lạnh giọng gằn từng chữ, “Con cháu Kinh gia sẽ không chết vô ích.”
“Được.” Gia Cát Nguyệt buông chủy thủ lui về phía sau, nhặt trường kiếm trên mặt đất lên, lạnh lùng nói: “Ta sẽ chờ, chờ ngươi có năng lực quay lại lấy thanh kiếm này về.”
Gió bắc thổi kịch liệt, Sở Kiều đứng tại chỗ nhìn bóng lưng dần xa của Gia Cát Nguyệt, bàn tay thả bên người chậm rãi nắm chặt lại.
Lúc nãy đều là diễn trò mà thôi. Ngày trở về đã gần ở trước mắt, nàng làm sao có thời gian đôi co với Gia Cát Nguyệt? Bảy năm trước Gia Cát Nguyệt không hề vạch trần thân phận của nàng mà để Tiểu Bát chịu thay tội ám sát Gia Cát lão thái gia cho nàng, bị lăng trì mà chết. Hiện tại hắn đã trở về, hắn nhất định sẽ chờ nàng đến báo thù mà hành động. Nhưng chỉ cần hắn không chủ động tố giác thân phận của nàng thì nàng vẫn có thể tranh thủ thời gian quý báu cho Yến Tuân. Bất kể hắn có tin hay không thì cũng đáng cho nàng mạo hiểm thử một lần.
Hàn mai giận dữ bay múa trong gió, trong ánh tà dương đỏ như máu, thân ảnh mảnh khảnh của thiếu nữ đứng trên mặt hồ trống trải lộ ra vẻ tiêu điều nhưng lại vô cùng kiên cường. Gia Cát Nguyệt không hề quay đầu lại, hắn cau mày, trong con ngươi thâm thúy lóe lên một tia sáng kịch liệt.
…
Rời khỏi mai viên, thiếu gia Gia Cát gia chậm rãi ngẩng mặt lên, mặc cho tuyết rơi đầy mặt, lẩm bẩm: “Không thể tiếp tục kéo dài nữa.”
Thời gian không còn nhiều, hắn không thể lại bị động chờ người khác tìm đến tận cửa, cũng không thể cho người khác thời gian cùng cơ hội phát triển mạnh thêm.
“Tinh Nhi, ngươi cho rằng Gia Cát Nguyệt ta vẫn là Tứ thiếu gia của bảy năm trước sao?”
Bảy năm tôi luyện chật vật cầu sinh giữa lòng người xảo trá, chứng kiến cảnh phân tranh đẫm máu giữa người trong tộc, hắn còn có thể dễ tin người như năm đó sao?
“Thiếu gia.” Chu Thành tiến đến trình lên một phong thư được dán kín.
Gia Cát Nguyệt mở ra đọc xong liền châm lửa đốt trụi thư, sau đó trầm giọng hỏi: “Y nói thế nào?”
“Y nói nguyện ý kết làm đồng minh với thiếu gia, chỉ cần chuyện thành thì tuyệt sẽ không bạc đãi Gia Cát gia.”
“Ồ.” Gia Cát Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Sói con nhãi nhép còn ngồi trong hang mà đã ảo tưởng muốn bay lên trời, ta tình nguyện nâng đỡ Triệu Triệt chứ cũng không muốn y được như ý nguyện.”
“Song chúng ta có thể lợi dụng y ly gián Triệu Triệt và Mục Hợp thị.”
Gia Cát Nguyệt nhướng mày, “Phụ thân nói như thế?”
Chu Thành gật đầu, “Dạ.”
“Được thôi…” Thả tro giấy xuống đất, Gia Cát Nguyệt thì thầm: “Triệu Dương, Thập Tứ hoàng tử.”
“Thiếu gia.” Chu Thành lên tiếng gọi Gia Cát Nguyệt đã chuẩn bị xoay người rời đi, nhỏ giọng nói: “Tinh Nhi cô nương…”
“Phái người trông chừng, nếu có động thái gì bất thường…” Nói tới đây, Gia Cát Nguyệt dừng lại một thoáng, “Thì cứ theo kế hoạch mà làm.” Dứt lời liền cất bước đi về phía trước.
Chu Thành ngây ra tại chỗ. Theo kế hoạch? Kế hoạch gì, giết chết sao?
Ngay lúc đó, Gia Cát Nguyệt đột nhiên dừng bước, quay đầu lại trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, phải lưu lại người sống.”
Chu Thành bị ý nghĩ của mình làm sợ hết hồn, lập tức quỳ xuống dập đầu trên mặt đất, lớn tiếng hô ‘Nô tài tuân lệnh.’ Cuồng phong không ngừng thổi, lúc hắn ngẩng đầu lên thì người trước mắt đã biến mất không thấy đâu.
…
Sở Kiều đứng một hồi rồi lặng lẽ rời khỏi mai viên. Tại bờ khác của Bích Hồ, một gốc mai cổ thụ khẽ động, A Tinh cùng Yến Tuân chậm rãi đi ra.
“A Tinh, thời điểm ngươi dẫn dụ Gia Cát Nguyệt đến Huyền Môn có bị hắn phát hiện không?”
“Không có.” A Tinh trầm giọng kiên định đáp: “Thuộc hạ rất cẩn thận.”
Yến Tuân gật đầu, chậm rãi nói: “Vậy thì tốt.”
“Thế tử.” A Tinh cau mày nghi ngờ hỏi: “Vì sao người lại có thể khẳng định Gia Cát Nguyệt sẽ giải vây giúp cô nương?”
“Ha ha.” Yến Tuân khẽ cười một tiếng, “Ta nghĩ, chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái về chuyện này, tại sao hắn phải giúp A Sở?”
Sau đó Yến Tuân lại trầm giọng nói ra những lời mà A Tinh không cách nào hiểu được, “Dưới gầm trời này, có lẽ chỉ có một mình ta hiểu tại sao hắn phải làm như vậy. A Tinh, sau này phải chuẩn bị tinh thần rồi. Sự can dự của Gia Cát gia sẽ khiến thế cục càng thêm phức tạp, gia tăng gấp đôi số người gác đêm, phát hiện người thì lập tức giết không tha.”
A Tinh sửng sốt, “Giết? Thế tử, như vậy có được không?”
“Ngươi yên tâm, tuyệt đối được, bởi vì cho dù có chết người thì bọn họ cũng không dám để lộ ra ngoài. Hồ nước sâu này càng hỗn loạn thì càng có lợi cho chúng ta.”
Yến Tuân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bao la, lẩm bẩm: “Đến lúc động thủ rồi.”
Tags: Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không