Đại Hạ tư tưởng phóng khoáng không như hai nước Tống, Đường. Dõi mắt nhìn lại thì thấy không thiếu thân ảnh nữ tử vận y phục cưỡi ngựa, thúc ngựa chạy như bay, cho nên Sở Kiều đi theo bên người Yến Tuân cũng không có ai lấy làm lạ.
“A Sở.” Yến Tuân quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng vì lạnh của Sở Kiều, hỏi: “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Sở Kiều ngẩng đầu lên đáp: “Đã lâu không dậy sớm như thế, không khí thật trong lành.”
Yến Tuân cười cười, đang định lên tiếng thì chợt nhìn thấy một đội nhân mã đang chạy đến gần. Mục Hợp Tây Phong mặc trường bào lông chồn tía, dáng vẻ tuấn lãng xuất chúng, trên đường đã hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn theo.
“Yến thế tử, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Yến Tuân quay đầu lại, hai mắt khẽ nheo, trên dưới đánh giá Mục Hợp Tây Phong một cái rồi cười nhạt, nói: “Mục Hợp công tử hàng năm lãnh binh bên ngoài, chúng ta quả nhiên đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy.” Mục Hợp Tây Phong khẽ cười một tiếng, “Bắc Yến gần đây lại xuất hiện tộc thiểu số làm loạn, Yến thế tử vận số tốt, có thể ở lại đế đô tránh bị quấy rầy, ta thì không được vậy, trời sinh số phải lao lực.”
Yến Tuân vẫn giữ nụ cười trên mặt, gật đầu nói: “Có thể lao lực vì hưng thịnh của Đại Hạ, công lao của Mục Hợp công tử dân chúng trong thiên hạ đều hay.”
Mục Hợp Tây Phong ha ha cười một tiếng, “Cảm ơn lời khen.”
Dứt lời hắn liền xoay người thúc ngựa đi, lúc đi ngang qua Sở Kiều thì dừng lại nhìn nhiều hơn một cái, nở nụ cười quỷ dị, “Vị cô nương này thoạt nhìn thật quen mắt.”
Sở Kiều cung kính trả lễ, “E Mục Hợp thiếu gia đã nhận lầm người, Sở Kiều phúc mỏng, trước giờ không có phúc khí diện kiến thiếu gia.”
“Nhân tài kiệt xuất trong thế gian, Sở Kiều, tên rất hay*.” Mục Hợp Tây Phong cười nói xong liền xoay người nhanh chóng thúc ngựa rời đi.
*Tên của Sở Kiều (楚乔) trong tiếng Trung đồng âm với cụm từ chỉ nhân tài kiệt xuất trong thế gian.
Ngay lúc đó, tiếng trống dồn dập đột nhiên vang lên, bảy tiếng dài bảy tiếng ngắn, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm. Từ xa Hạ hoàng và Mục Hợp Na Vân được một đám thị vệ vây quanh, chậm rãi đi lên đài cao. Hơn vạn cấm vệ binh chia làm hai bên ngăn cách Hoàng đế với người bên ngoài, màn trướng màu hoàng kim dày cộm khiến không ai có thể nhìn rõ mặt Hạ hoàng, chỉ có thể cảm giác được lãnh ý nhàn nhạt từ sau màn trướng.
Toàn trường nghiêm nghị quỳ rạp xuống trên mặt đất, đoan chính dập đầu, đồng loạt hô to vạn tuế.
Đội ngũ đi săn kéo dài gần ba mươi dặm, cùng nhau hô hào khiến thanh thế thực kinh người. Buổi săn mà người dân Đại Hạ mong chờ rốt cuộc cũng được mở màn.
Xa xa nhìn lại, bờ sông Xích Thủy trùng điệp bóng người, Sở Kiều đứng bên cạnh Yến Tuân, nhìn doanh trướng của cấm vệ quân kéo dài hơn mười dặm, hai mắt không khỏi híp lại.
Uy thế của quân binh Đại Hạ quả nhiên không giống bình thường. Tuy hôm nay chỉ là một buổi đi săn thường lệ của hoàng gia, nhưng lại được bố trí cấm quân đông đảo như sắp lâm chiến. Có thể thấy, nếu thật sự chuẩn bị ra trận giết địch sẽ còn thêm quy mô hùng hồn đến cỡ nào.
Lấy cờ trướng của Hạ hoàng làm trung tâm, đoàn người lần lượt ào ạt xung phong lao lên bình nguyên. Cấm vệ quân, Lục doanh quân, Kiêu kỵ binh, kỵ quân đế đô dàn hàng vây chặt bốn phương tám hướng, bày bố trận địa bảo vệ xung quanh chủ trướng.
Bốn hướng Đông Tây Nam Bắc được bao quanh bởi quân binh xếp thành lớp, vòng ngoài che chắn vòng trong, cách ba mươi bước liền có binh sĩ truyền tin, mỗi trăm bước đều sắp đặt trăm lính phòng thủ. Bốn góc doanh địa có hơn ngàn binh sĩ canh gác, phòng thủ có thể nói là một giọt nước cũng không lọt.
Một cơn gió mạnh thổi qua, chiến mã hí dài, chiến kỳ phấp phới trên cao, Yến Tuân dõi mắt nhìn lại, mặt không đổi sắc, trầm giọng chậm rãi nói: “A Sở, trở về nghỉ ngơi một chút đi.”
Sở Kiều quay sang nhìn Yến Tuân, bất chợt hiểu ra. Nàng gật đầu, thấp giọng nói: “Huynh cẩn thận một chút.”
Yến Tuân xoay đầu lại, cười nhạt, “Cơ hội khó cầu ngàn năm chỉ một. A Sở, chờ tin tốt của ta.”
Đến xế chiều, bên trong doanh trướng của Yến Tuân cũng bị vây trong không khí khẩn trương. Sở Kiều trấn giữ trong đại doanh, nàng mặc trường bào đen như mực nên thoáng nhìn qua còn tưởng chính là Yến Tuân đang ngồi trong đại trướng.
Thiếu nữ hạ một điểm cuối cùng lên địa đồ, ngẩng đầu lên trầm giọng nói: “Nhất thiết phải cẩn thận, không được để lại dấu chân ngựa.”
Tất cả đồng loạt gật đầu, “Sở cô nương yên tâm!”
Xế chiều ngày đó, hậu duệ xuất sắc nhất của Mục Hợp thị là Mục Hợp Tây Phong mất tích trong cánh rừng phía Tây Bắc. Mục Hợp thị xuất động số lượng lớn binh lực tìm kiếm nhưng cũng không dò ra nửa điểm tung tích. Mục Hợp Tây Phong là cháu của Mục Hợp Na Vân, cho nên quốc mẫu Đại Hạ cũng muốn cho Kiêu kỵ binh xuất binh tìm người, nhưng lại bị người hiện tại nắm giữ Kiêu kỵ binh là Triệu Triệt thẳng thừng từ chối. Mẫu tử hai người tan rã trong không vui, song giờ khắc đó Triệu Triệt không hề biết, trong tương lai hành động này sẽ mang đến bao nhiêu mối họa cho hắn.
Ngoại trừ Mục Hợp thị thì các đại thế gia cùng những hoàng thân quốc thích còn lại đều đắm chìm trong không khí tưng bừng của buổi đi săn, thậm chí còn âm thầm hả hê, không ai có nửa điểm đồng cảm. Mục Hợp Tây Phong hàng năm trấn giữ biên cương, ương ngạnh kiêu ngạo thành thói, lại âm lãnh tàn nhẫn nên sớm đã không được nhiều người ưa. Hơn nữa tất cả bọn họ đều cho rằng hắn chẳng qua chỉ bị lạc trong rừng mà thôi, dù sao cũng không có ai đi mưu hại quý tộc của đế quốc ngay giữa vòng vây canh chừng nghiêm ngặt như vậy.
Dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của bọn họ.
Trong lúc đó, tại một sơn động bí mật sâu trong rừng, Yến Tuân nhìn Mục Hợp Tây Phong toàn thân đầy máu, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, chậm rãi trầm giọng nói: “Mục Hợp công tử, ngài có khỏe không?”
Mục Hợp Tây Phong ngẩng phắt lên, hai mắt sắc bén lộ vẻ hung tàn như sói hoang, dữ tợn nhìn Yến Tuân, lạnh giọng nói gằn từng chữ: “Yến Tuân, những gì ngươi ban tặng hôm nay, ngày khác ta nhất định sẽ trả đủ số. Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời.”
Yến Tuân mỉm cười, nụ cười mang theo chút giễu cợt.
Mục Hợp Tây Phong nghiến răng nghiến lợi, cất giọng khàn khàn như vịt đực, trong mắt thoáng hơi điên cuồng, “Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Tỷ tỷ của ngươi đã bị ta chơi, tương lai nữ nhân của ngươi cũng sẽ bị ta đặt dưới thân.”
“Bắc Yến đã diệt vong, một nhà các ngươi cũng đã bị chém đầu như con chó, chỉ còn lại đồ tạp chủng hèn yếu vô năng là ngươi, đồ tham sống sợ chết. Ngươi dám giết ta sao? Ngươi không có gan đó, chỉ cần ta chết, buổi săn sẽ bị gián đoạn, tất cả mọi người sẽ lập tức bắt tay điều tra, Mục Hợp thị sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi sẽ sống không hết mấy tháng cuối cùng này. Chẳng phải ngươi rất thích tiểu nữ nô kia sao, đến lúc đó, ngươi cũng chỉ có thể mang theo nàng ta đi âm tào địa phủ đoàn tụ với người nhà ngươi mà thôi, chỉ có thể…”
Lời ác độc còn chưa nói hết thì con ngươi của Mục Hợp Tây Phong đột nhiên giãn ra, một dòng máu đỏ rỉ xuống, chảy dọc theo cần cổ tái nhợt của hắn.
Yến Tuân khinh bỉ liếc nhìn Mục Hợp Tây Phong, nhàn nhạt nói: “Đã biến thành tù nhân mà còn dõng dạc hùng hồn như thế, đồ bị thịt!”
Thi thể Mục Hợp Tây Phong ngã *thịch* ra trên đất, Yến Tuân dùng y phục hắn lau vết máu trên chủy thủ rồi nói với thị vệ bên cạnh: “A Tinh, kéo đi quăng cho hổ ăn, nhớ để lại chút đầu mối dẫn dụ người Mục Hợp thị đến.”
“Cô nương đã lên kế hoạch hãm hại Triệu Triệt cùng Ngụy Thư Du, bây giờ có thực hiện không ạ?”
Yến Tuân gật đầu, bước ra khỏi sơn động, nhảy lên lưng ngựa rồi nói: “Cứ làm theo lời nàng.” Dứt lời liền xoay người thúc ngựa đi về phía doanh địa.
…
“Cô nương.” Hạ nhân đi vào doanh trướng bẩm báo: “Thế tử đã trở lại.”
Sở Kiều gật đầu, “Chuyện sau đó đã xử lý ổn thỏa chưa?”
“Tất cả đều dựa theo phân phó của cô nương, tuyệt không có sơ hở.”
“Vậy thì tốt.” Sở Kiều gật đầu, nói: “Các ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.”
Rèm doanh trướng đột ngột được vén lên, Yến Tuân đầu đầy tuyết trắng đi vào, Sở Kiều tiến lên phủi tuyết đọng trên mũ trùm của hắn, vừa phủi vừa hỏi: “Tất cả đều thuận lợi chứ?”
“Hoàn hảo.” Yến Tuân cởi ngoại bào ra rồi ngồi xuống trước chậu than hơ ấm, “E sớm ngày mai sẽ có đại loạn.”
“Vậy thì sao chứ.” Sở Kiều lắc đầu, “Trên đời này có một loại người khi chết sẽ ai buồn đi xác định là kẻ nào đã hạ thủ. Bởi vì hắn thật sự đã làm quá nhiều điều ác, người hắn đắc tội cũng không ít. Không nói đến chuyện ngoài mặt thế đơn lực bạc, chúng ta ở kinh thành bảy năm cũng không hề gây chuyện, vậy hôm nay cần gì phải mạo hiểm ngay dưới sự phòng hộ nghiêm mật như thế? Triệu Triệt và Ngụy Thư Du đều vừa trở lại kinh, khách quan mà nói, dựa vào ân oán giữa hắn và Triệu Triệt, cộng thêm cừu hận giữa Ngụy phiệt cùng Mục Hợp thị, nếu còn nói là chúng ta ra tay thì không khỏi hơi quá miễn cưỡng rồi.”
Yến Tuân nghiêng đầu, khẽ cười một tiếng rồi hỏi: “Tối qua hắn hiếρ đáp muội à?”
Sở Kiều sửng sốt, lắc đầu cười nói: “Không có, làm gì có chuyện ta để người khác ức hiếρ mình.”
Yến Tuân gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Ngoài cửa sổ bão tuyết bay tán loạn, Yến Tuân lấy ra một tờ giấy đã ố vàng, chậm rãi gạch đi tên của Mục Hợp Tây Phong.
Nợ máu của Bắc Yến đã bớt đi một người.
Tags: Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không