Nhóm Yến vệ lần lượt ngã xuống dưới hàng loạt mũi tên nhọn, Yến Thập Thất đầu vai nhuốm máu đang ra sức gạt một mũi tên đi lạc, quay đầu lại lớn tiếng kêu lên: “Bảo vệ thiếu chủ phá vòng vây!”
Nhóm Yến vệ đồng thanh đáp lời, vung đao đem Yến Tuân che ở chính giữa, một người lớn tiếng quát: “Thập Thất, chúng ta gặp lại ở cầu Hoàng Tuyền!”
Một tiếng *ầm* vang dội, máy ném đá được mang lên, từng khối đá lớn rít gió lao đến, trong chốc lát đã đập nát vòng bảo vệ các Yến vệ lập nên, máu các chiến sĩ Bắc Yến nhuộm đỏ tuyết, thân thể bọn họ bị đá nghiến nát, ngã xuống trên mặt đất.
“Ngươi định đi đâu?” Yến Tuân kéo bé gái đang định liều chết xông ra ngoài.
Cô bé trên tay chỉ cầm một chiếc nỏ, vóc người nhỏ bé, thoạt nhìn đơn độc không có tính công kich, thiếu niên khẩn trương kéo cô bé lại bên người, tức giận kêu lên: “Ngươi không muốn sống nữa à?”
“Buông ra!” Cô bé giãy giụa, hai mắt lo lắng quét qua đám người đối diện, cố gắng thoát ra khỏi tay Yến Tuân.
Yến Tuân giận dữ, vung kiếm đánh bay một mũi tên nhọn, mày kiếm nhướng cao, trầm giọng nói: “Ngươi muốn đi chịu chết hả? Ta tuyệt không để ngươi đi.”
“Bây giờ xông ra thì còn có một đường sống.” Sở Kiều quay đầu lại, trên mặt có chút tức giận, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ ở lại với ngươi rồi cùng nhau chờ chết sao?”
Thiếu niên sửng sốt, dù nguy hiểm ngay ở trước mắt nhưng vẫn nhịn không được khẽ run lên, hắn gật đầu, đôi mắt trong ánh lửa lộ chút âm trầm, cất giọng trầm thấp, thậm chí còn có chút giận dỗi của trẻ con, “Ngươi yên tâm, cho dù hôm nay ta phải bỏ mình cũng sẽ không liên lụy ngươi.”
Sở Kiều nhăn trán, biết hắn hiểu sai ý nên có chút bực, nhưng cũng không muốn giải thích mà chỉ xoay đầu lại khẽ hừ một tiếng.
“Thập Tam, Thập Thất!” Yến Tuân nói: “Thừa dịp hỗn loạn, các ngươi hộ tống đứa trẻ này xông ra, nhất định phải mang nàng đến nơi an toàn, rõ chưa?”
“Thiếu chủ!” Yến Thập Tam cau mày, phản bác: “Sứ mệnh của thuộc hạ là bảo vệ người!”
“Sứ mệnh của các ngươi chính là nghe theo phân phó của ta!”
Sở Kiều cau mày nhìn bọn họ một cái, thấy Yến Tuân đang nói chuyện với thuộc hạ nên tay có chút lơi lỏng, nàng lập tức giằng ra khỏi tay hắn, thân thể nhỏ bé trên lưng ngựa, nhanh như chớp chạy ra khỏi vòng bảo vệ.
“Ngươi!” Yến Tuân kinh hãi, quát một tiếng chói tai.
Hai bên địch ta đều dồn ánh mắt vào trên người đứa trẻ nhỏ bé này. Sở Kiều linh hoạt điều khiển ngựa, lấy khí thế như mãnh hổ vừa ra khỏi chuồng, chạy ngang hai viên Yến vệ, thuận tay đoạt hai thanh chiến đao trên tay họ. Vó ngựa dưới chân liên tục chuyển động, trong bóng đêm lập lòe ánh đuốc, những mũi tên không ngừng bắn đến kia nhất thời không hề thương tổn được nàng.
“Mau! Che chở nàng!” Yến Tuân nhanh chóng cầm cung bắn thủng đầu một tên cung thủ, cung kỹ siêu quần, cực kỳ chuẩn xác.
Sở Kiều thúc ngựa mấy cái đã tiếp cận đội ngũ quân địch, thân hình nàng tuy nhỏ bé nhưng tốc độ ra tay lại vô cùng nhanh và chính xác. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết đứa trẻ này không hề học qua võ công, nhưng nàng thắng ở sự can đảm cùng cẩn trọng. Sở Kiều vung đao, nghiêng người nhân lúc đối phương chưa kịp tiến công liền đâm thẳng vào cổ hắn.
Nhóm Yến vệ nhìn thấy đứa trẻ nhỏ bé mà cũng hung mãnh như vậy thì không khỏi đại chấn tinh thần, Yến Thập Thất thấy có cơ hội liền lạnh lùng hét lớn một tiếng: “Theo ta lên!”
“Châu chấu đá xe, không biết sống chết!” Ngụy Thư Du hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng giương cung lắp tên, mũi tên màu bạc bắn ra nhanh như sao băng.
Mũi tên xé gió lao đến, khi cô bé phát hiện thì đã quá muộn, nàng nghiêng đầu nhìn sang thì mũi tên đã ở ngay trước mắt, phập một tiếng, mặt nàng trúng tên, thân thể liền té xuống khỏi lưng ngựa.
“Nha đầu!” Yến Tuân kinh hô một tiếng, quay đầu lại trừng Ngụy Thư Du, hai mắt bốc lửa như muốn đốt người.
Ngụy Thư Du lạnh lùng cười một tiếng, cao giọng nói: “Yến thế tử kháng chỉ bất tuân, chúng tướng nghe lệnh, chỉ cần bắt lại, bất kể sống chết!”
Ngụy quân hét lớn một tiếng, Kiêu kỵ binh thúc ngựa xông lên, thế trận biến thành một cuộc vật lộn. Yến Tuân một cước đá bay một tên đại hán vạm vỡ, tay vung kiếm chém ngang hai tên khác đang lao vào mình.
“Yến Tuân, ngươi muốn tạo phản sao?” Quân của Gia Cát Hoài chỉ đứng ngoài nhìn mà không gia nhập cuộc chiến, hắn cao giọng hỏi.
“Muốn gán tội cho người khác thì còn cần lý do sao? Yến Tuân chưa bao giờ có ý định tạo phản, Ngụy phiệt lại cậy hội trưởng lão hãm hại trung thần, nam tử Bắc Yến chúng ta cũng không phải heo mặc người chém giết.”
“Tiểu tử cuồng vọng.” Ngụy Thư Du hừ lạnh một tiếng, thúc ngựa tiến lên, phất tay nói: “Đã vậy thì đừng trách ta sao không nể tình giao hảo ngày thường.”
Vừa định hạ lệnh tấn công toàn diện, bên tai chợt nghe một tiếng hét vang dội, Ngụy Thư Du sửng sốt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thi thể tên thiếu tướng viện Bắc Kiêu kỵ binh ầm ầm ngã khỏi ngựa, hai mắt mở to như không thể tin, trên trán bị một mũi tên xuyên thủng, môi há ra như muốn nói nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra.
Hắn và thiếu tướng Kiêu kỵ binh đứng ở rìa ngoài, tên căn bản bắn không tới, như vậy mũi tên này từ đâu ra?
Cảm giác nguy hiểm kịch liệt nhất thời xông lên đại não, Ngụy Thư Du chợt quay đầu ngựa tiến lên về phía trước, nhưng ngay lúc đó con chiến mã lại gào lên một tiếng, hai chân trước bị chém khuỵu xuống trên mặt đất, hất Ngụy Thư Du ngã xuống theo. Hắn còn chưa kịp bò dậy thì đã cảm thấy một thanh chủy thủ sắc lạnh kề lên trên cổ mình, tiếng nói rét lạnh của cô bé vang ở bên tai, nhàn nhạt vẻ giễu cợt: “Ngụy đại công tử, kich thích không?”
“Dừng tay cho ta!”
Cuồng phong chợt đổi chiều, bão tuyết quất lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ, cô bé lớn tiếng quát lên: “Bằng không ta giết hắn!”
Tags: Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không