Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Sở Kiều Truyện » Phần 30

Sở Kiều Truyện

Phần 30

Thời điểm Gia Cát Nguyệt, Yến Tuân và Ngụy Thư Diệp ba người đang vung roi thúc ngựa chạy đến phủ đệ của Gia Cát Tịch, bên trong đại sảnh vốn luôn vang vọng tiếng đàn sáo hiện lại đang chìm trong sự vắng lặng chết chóc.

Máu tươi từ mũi thanh chủy thủ sắc bén chậm rãi nhỏ xuống trên tấm thảm nhung bằng lông lạc đà trắng được mang về từ tận Tây Vực, nhanh chóng thẩm thấu rồi lan ra thành những đóa hoa đỏ thẫm. Gió đêm từ cửa sổ thổi vào, mang theo hơi lạnh làm tản đi mùi huân hương trong căn phòng xa hoa lãng phí. Bên dưới ánh nến sáng rực, khuôn mặt già nua của Gia Cát Tịch lộ vẻ kinh hoàng, tay bịt chặt cổ, không thể tin nhìn đứa bé gái cao không đến vai mình. Cát trong chiếc đồng hồ cát chậm rãi chảy xuống, cuối cùng lão nặng nề gục xuống trên mặt đất.

“Ngươi cầu xin ta tha cho ngươi?” Bé gái nói giọng rất nhẹ, nàng cúi đầu dùng khóe mắt liếc về phía lão nhân, dạ dày lại sôi trào khiến nàng cơ hồ như muốn nôn ra.

Hình ảnh đống thi thể của đám người Hiệp Tương trong một đêm kia giống như luồng điện không ngừng kich thích thần kinh của nàng. Cô bé chậm rãi quay đầu sang, thấp giọng nói: “Từng có nhiều người cũng cầu xin ngươi như vậy, xin ngươi tha cho các nàng, tại sao ngươi lại không tha?”

Gia Cát Tịch gục trên mặt đất, trên cổ máu tươi vẫn tuôn ra như suối, lão quý tộc quen sống an nhàn sung sướng rất sợ chết hiện tại đang run rẩy toàn thân, không ngừng vươn cánh tay đầy máu trườn bò về phía trước, tựa như muốn rời xa đứa trẻ giống như ma quỷ này. Máu tươi kéo thành một đường dài trên mặt đất, chói mắt đến kinh người.

“Ngươi đã sống quá lâu, đến lúc phải trả giá rồi. Ông trời không thu ngươi thì ta tới thu.” Một âm thanh giòn tan vang lên, lưỡi chủy thủ không do dự chém ngang cổ Gia Cát Tịch, cắt đứt xương khiến đầu lão lập tức lìa khỏi người, máu phun tung tóe thành vòi, nhuộm mặt đất tím đen.

Sở Kiều cầm cái đầu vẫn chưa nhắm mắt của Gia Cát Tịch, mặt không chút biểu tình ném cái *thịch* xuống đất, quay đầu đi về phía mười tiểu nữ nô đang co cụm trong góc. Bọn nhỏ hoảng sợ nhìn nàng, trong mắt các nàng, đứa bé gái đột nhiên thoát khỏi dây trói, to gan lớn mật giết chết Gia Cát lão gia này quả thực điên cuồng như ác quỷ từ dưới địa ngục, không hề ý thức rằng nếu không có cô bé, giờ phút này bọn họ sẽ không có mấy người còn sống sót.

Kéo một cô bé khoảng hơn mười tuổi tướng mạo thanh tú ra, chỉ thấy nàng đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngay cả nói chuyện cũng không được, Sở Kiều cúi đầu, nhàn nhạt cất giọng trong trẻo hỏi: “Sợ sao?”

Cô bé kia vẫn mở to hai mắt, không ngừng run rẩy, sợ mình sẽ trở thành thi thể không đầu thứ hai, nước mắt nước mũi đồng loạt chảy xuống nhưng cũng không dám phát ra một tiếng.

“Nếu sợ thì kêu lên đi.”

Dù sao cũng là đứa trẻ nhà nghèo, tuy nhỏ tuổi nhưng đã sớm hiểu chuyện, nàng vội vàng lắc đầu, khóc ròng nói: “Sẽ không kêu, ta cái gì cũng không thấy, xin ngươi tha cho ta.”

Sở Kiều không nhịn được khẽ nhíu mày, “Ta nói không rõ sao, kêu to lên.”

“Van xin ngươi.” Đứa trẻ lắp bắp, liên tục khóc lóc cầu khẩn: “Xin tha cho ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa… Á!”

Sở Kiều vung chủy thủ lên, đứa trẻ vốn còn thấp giọng cầu khẩn thấy thế thì nhất thời lớn tiếng la lên, chỉ nghe *phập* một tiếng, thanh chủy thủ sắc bén lướt qua cổ nàng cắm thẳng vào cột giường ở phía sau. Đứa trẻ bị kinh sợ nhưng không mảy may có chút thương tích.

“Lão gia, đã xảy ra chuyện gì… Á! Giết người!” Gãngười hầu nhỏ tuổi canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động, cẩn thận thò đầu vào, chưa nói hết lời thì đã thấy Gia Cát Tịch toàn thân đầy máu nằm trên mặt đất, lập tức hồn phi phách tán, sợ hãi kêu to một tiếng rồi ngã ngồi ra trên mặt đất.

Một lúc sau gã mới chật vật bò dậy, lảo đảo bỏ chạy ra ngoài. Sở Kiều nhẩm tính thời gian, đoán chừng bây giờ hộ vệ cả phủ đều đã nghe thấy động tĩnh, trong nháy mắt phóng chủy thủ trong tay về phía trước khoảng một trăm bước, chủy thủ đâm thẳng vào ót gã sai vặt khiến gã lập tức ngã *oạch* xuống đất, chết không kịp kêu.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Sở Kiều nhanh chóng quay trở lại ngồi lẫn vào nhóm tiểu nô lệ, ngay sau đó có hai mươi tên đại hán hung hăng vọt vào phòng, nhìn thấy Gia Cát Tịch đầu một nơi thân một ngả, mặt bọn chúng liền trở nên xám như tro.

“Xảy ra chuyện gì?” Thị vệ cầm đầu giận dữ lớn tiếng quát hỏi đám tiểu nô lệ trong phòng.

“Giết người!” Đứa trẻ tám tuổi cướp lời những người khác, nước mắt nhất thời đổ ra ào ạt, hoảng loạn kêu lên: “Giết người, hu hu… hắn giết Gia Cát lão gia, còn cắt… thật đáng sợ, hu hu…”

Đứa bé gái mặt đầy nước mắt nước mũi, vừa khóc vừa kể, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến trắng bệch, run rẩy nói không thành câu.

Gã thị vệ đầu lĩnh cả giận quát: “Hắn chạy hướng nào?”

“Đằng kia!” Cô bé chỉ về hướng cửa sổ ở phía Nam, “Hướng đó!”

“Để lại mấy người, còn lại theo ta đuổi bắt thích khách!”

Bọn thị vệ đồng loạt vâng dạ rồi chạy ra khỏi phòng, chỉ để lại ba tên thu dọn thi thể Gia Cát lão thái gia.

Tất cả những đứa trẻ khác đều hoảng sợ nhìn Sở Kiều, chỉ thấy cô bé vừa lừa gạt đám thị vệ rời đi này lại nâng chiếc nỏ nhỏ trong tay lên, mặt không còn nửa điểm sợ hãi run rẩy khi nãy, nàng khẽ cong khóe miệng, nhìn ba tên thị vệ đang xem xét thi thể của Gia Cát lão thái gia, ung dung huýt sáo một tiếng, “Ê! Chớ quên mạng các ngươi!”

Ba gã sợ hãi xoay đầu lại, đang còn kinh ngạc thì ba mũi tên nhanh như sao xẹt đã bắn tới cắm vào đầu bọn chúng. Ba thi thể đồng loạt ngã rầm xuống trên mặt đất, trung thành đi theo Gia Cát lão thái gia đến hoàng tuyền.

“A!” Một tiểu nô lệ nhất thời sợ hãi kêu lên, Sở Kiều nhanh tay lẹ mắt bịt miệng nàng lại, bĩu môi nói: “Lúc bảo các ngươi kêu thì không kêu, giờ lại náo loạn thêm phiền.”

Lũ trẻ đều mặt xám như tro, bật khóc *hu hu* thành tiếng. Sở Kiều thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Mấy lời ta sắp nói tới rất quan trọng, các ngươi phải lắng tai nghe thì mới có thể bảo toàn mạng, có biết chưa?“

Bọn nhỏ lập tức ngừng khóc lóc, mở to hai mắt nhìn Sở Kiều chăm chăm.

“Ta là người của Chu Thuận quản gia, lão già mất nhân tính này đã là tai họa cho đám trẻ con như chúng ta từ lâu. Chu quản gia nhìn không vừa mắt nên mới sai ta tới giết lão, cũng coi như là trừ hại cho dân lành, các ngươi không thể bán đứng Chu quản gia tiết lộ chuyện này ra bên ngoài. Bất kể người phủ Gia Cát dùng biện pháp gì hành hình thì cũng không được nói ra, Chu quản gia sẽ có cách cứu các ngươi, nhớ kỹ chưa?”

Bọn nhỏ vội vàng gật đầu, vẫn còn hơi chút sợ hãi.

Sở Kiều cười nhạt, lưới đã giăng, giờ chỉ còn chờ cá chui vào. Cho dù những đứa trẻ này có thật sự đại nhân đại nghĩa cam chịu phạt cũng quyết không kể ra những lời này của nàng, mà cho dù có nói thì người phủ Gia Cát chưa chắc đã tin, hơn nữa hạ nhân Thanh Sơn viện đều tận mắt nhìn thấy người của Chu Thuận bắt nàng mang đi phủ đệ của Gia Cát Tịch. Chỉ bằng điểm này, Chu Thuận chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi cái chết, chuyện nàng phải đoán bây giờ chẳng qua là xem hắn chết như thế nào mà thôi.

Sở Kiều liếc nhìn độ đầy trong đồng hồ cát, thời gian vừa vặn, vẫn kịp cho nàng âm thầm chạy về tiếp ứng cho Tiểu Bát thoát ra bằng cửa sau.

Hết thảy mọi chuyện vô cùng thuận lợi.

Sở Kiều vừa định đi ra cửa chính thì mắt cá chân đột nhiên bị giữ lại, cúi đầu nhìn thì thấy chính là một gã thị vệ còn chưa chết.

“Bè lũ độc ác, đáng chết!” Hai mắt Sở Kiều nhất thời lóe ánh sáng lạnh, đưa tay rút mũi tên trên trán gã ra, gã co quắp mấy cái rồi không cử động nữa.

Sở Kiều cúi xuống dùng sức gỡ tay gã thị vệ ra nhưng cố mấy lần vẫn không rút chân ra được, khiến nàng nhất thời nảy sinh ác ý, đưa tay rút trường đao bên hông gã thị vệ ra, vung đao chém đứt bàn tay đang nắm cổ chân mình.

“Ngươi đang làm cái gì thế?”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất