Trong bản xuất bản chính thức thì Sở Kiều và Gia Cát Nguyệt vẫn chưa xác định quan hệ, Sở Kiều về đến Biện Đường liền đi ngủ, không gặp Lý Sách, ba ngày sau liền rời đi ẩn cư ở một thành nhỏ phía nam Biện Đường. Còn trong bản online thì Sở Kiều sẽ ở lại một thời gian, có một đoạn đối thoại khá thú vị với Lý Sách, biết được Tiểu Bát vẫn còn sống chứ không phải như trong bản xuất bản, chỉ biết được sau khi trở về thành Chân Hoàng.
“Hoàng thượng.” Từ ngoài điện đột nhiên truyền vào một giọng nói vô cùng bình tĩnh, Lý Sách ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thiết Do đang đứng ngoài cửa, bộ giáp trụ trên người hoàn toàn đối lập với đại điện hoa lệ, viên trưởng thị vệ cười một tiếng chào hỏi rồi không hề để ý đến vẻ mặt của chúng nữ nhân xung quanh, quỳ xuống lanh lảnh cất tiếng nói: “Có thư từ Đại Hạ.”
Lý Sách ngáp dài một tiếng rồi đưa tay ra, nói: “Đưa đây.”
“Đây…” Thiết Do do dự, khó xử nói: “Là thư của Sở cô nương, nhưng cô nương đã ngủ rồi ạ.”
Lý Sách bước xuống cầm lấy bức thư, nhướng mày lẩm bẩm: “Do lão Tứ của Gia Cát gia gửi đến?”
Xa xa vọng lại tiếng ca hát du dương, bên hồ gió thổi vi vu mang theo hương sen nhàn nhạt. Thân hình cao gầy của Lý Sách đứng trong gió, mái tóc dài đen như mực nhẹ lay động, bên dưới ánh đèn đêm nhìn tuấn tú dị thường.
Đây cũng không tính là hắn tự nhiên tìm đến cửa làm phiền nhé.
Lý Sách ngẩng đầu lên, trong lòng bất chợt sinh ra chút vui vẻ như trẻ con, đắc ý nói thầm: Ta đây có việc mới đến đó thôi.
“Đi thôi.” Lý Sách cầm lá thư bước ra ngoài.
Thiết Do thoáng sửng sốt, vội vàng hỏi: “Hoàng thượng muốn đi đâu?”
“Mật Hà cư.” Tiếng nói của Lý Sách nhanh chóng hòa trong bóng đêm ngào ngạt hương hoa, Thiết Do nghe vậy liền hối hả dẫn đám thị vệ chạy theo.
Bức rèm châu chợt lay động phát ra tiếng *leng keng* rất khẽ, Thu Tuệ gác đêm giật mình thức dậy, nhìn thấy Lý Sách đang ra dấu chớ lên tiếng thì vội vàng cúi đầu quỳ xuống, không dám nói tiếng nào.
Cũng may tối nay do Thu Tuệ gác đêm chứ không phải là nha hoàn tên Mai Hương được Sở Kiều mang về từ Bắc Yến, bằng không hắn lại phải trèo cửa sổ mà vào rồi.
Trong phòng có đốt than sưởi nên rất ấm, dạ oanh ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại phát ra tiếng hót trong trẻo. Người trên giường khẽ trở mình, hơi nhíu mi tâm rồi chậm rãi mở mắt ra.
Sở Kiều thấy Lý Sách đứng ở cửa đang cười tít mắt cũng không hề kinh ngạc, như đã quen lắm rồi, nàng ngồi dậy nhìn hắn, hỏi: “Không biết gõ cửa à?”
Lý Sách cười cười, tiến đến ngồi xuống bên giường nàng, “Sợ đánh thức nàng chứ sao nữa.”
Sở Kiều liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn tối đen như mực. Nàng chân trần xuống giường, đi đến đốt nến lên rồi lẳng lặng hỏi: “Bên kia tàn tiệc rồi à?”
Lý Sách ung dung duỗi lưng, gác tay gối đầu ngả người nằm xuống trên giường nàng, ngáp một cái, “Ừ, trời lạnh nên không có hứng.”
Sở Kiều rót một chén trà rồi đi tới đá chân Lý Sách, hơi nhíu mày, “Đừng nói là do tâm huyết đột nhiên dâng trào nên ngươi mới chạy tới đây đó nhé? Không phải chính sự thì ta sẽ đá ngươi ra ngoài ngay bây giờ.”
Lý Sách ngồi dậy nhận lấy chén trà, vừa uống vừa lẩm bẩm, “Cuối cùng thì ai mới là chủ, ai là khách vậy?”
“Ngươi rốt cuộc có nói hay không vậy?”
“Rồi rồi rồi!” Lý Sách đưa lá thư ra, không nhịn được hừ một tiếng, “Có lòng tốt đi đưa thư tình mà còn bị dọa đánh, đúng là không có thiên lý mà.”
Sở Kiều vui mừng nhận lấy lá thư, Gia Cát Nguyệt trở về Đại Hạ đã hơn mười ngày nhưng vẫn đều đặn gửi thư cập nhật tin tức cho nàng biết, lần này không biết là tin gì đây.
Nàng vội vàng mở thư ra, nhìn thấy nét chữ xa lạ thì nhất thời ngây người.
Lục tỷ,
Muội rất vui vì chúng ta vẫn còn cơ hội nói chuyện với nhau như thế này. Từ biệt đã mười một năm, không lúc nào muội không nhớ đến tỷ. Biết được tỷ vẫn mạnh khỏe, Tiểu Bát không khỏi mừng rỡ, chỉ hận không thể mọc cánh để bay đến gặp tỷ. Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, bất luận là ở chân trời góc biển nào, muội cũng nhất định tìm gặp tỷ, quỳ bái tạ hơn ân tình năm đó của Lục tỷ.
Hai tỷ muội ta có thể sống sót đến ngày hôm nay quả thật là vạn hạnh, khúc mắc trong chuyện nhiều không đếm xuể, vài dòng thư từ sẽ không thể nào kể đủ, ngày khác có cơ hội gặp mặt muội sẽ kể lại đầu đuôi cho tỷ nghe. Nghe nói Lục tỷ rời khỏi Bắc Yến, trong lòng tiểu muội thật sự rất nhẹ nhõm, tiểu muội hy vọng tỷ tỷ có thể sống thuận theo bản tính của mình, chớ để chung thân lầm lỡ chỉ vì trách nhiệm hay báo ân gì đó. Nam nhân trên thế gian phần lớn đều bạc tình, một lần nhún nhường đã đủ, sao có thể thêm lần nào nữa? Đúng như lời tỷ tỷ nói năm đó, trời đất rộng lớn, làm gì không có chỗ cho hai tỷ muội ta an thân? Tiểu Bát thiếu ân tình của người khác, sau khi trả hết nợ sẽ tìm gặp tỷ tỷ, bảo vệ tỷ tỷ, không để tỷ tỷ bị người khác ức hiếρ.
Tiểu muội biết thư này nhất định sẽ bị hạng người vô sỉ bóc xem, nên muội chỉ có thể nói, mười mấy năm qua muội sống trong sự giày vò phi nhân tính, sống không bằng chết, nhận đủ ngược đãi và lăng nhục, ăn bữa hôm lo bữa mai, cuộc sống không bằng heo chó. Tiểu muội không phải là người thích nói xấu sau lưng người khác, tin rằng tỷ tỷ đã có thời gian dài tiếp xúc, hẳn biết được con người có lòng dạ độc ác, điên không ai bằng, máu lạnh bạc tình, quần là áo lượt, nhân phẩn bại hoại muội muốn nói là ai. Nhưng Lục tỷ không cần phải nóng vội báo thù cho muội, sau khi xong chuyện muội sẽ đến tìm tỷ, đến lúc đó trả thù sau cũng được.
Tỷ tỷ phải bảo trọng thân thể, muội đến rồi thì tỷ không cần lo bị người đời ức hiếρ nữa. Xin hãy nghĩ đến muội mà trân trọng bản thân, nghĩ đến người thân và cha mẹ đã qua đời của chúng ta.
Tỷ tỷ, tỷ phải vui vẻ mà sống, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Tiểu Bát.
Sở Kiều đỏ mắt nhìn chăm chăm lá thư hồi lâu, trong lòng dâng lên một tia chua xót không thể kiềm nén, bất giác nhớ lại thân ảnh của đứa bé gái gầy gò năm đó, nhớ đến ánh mắt kiên định và lời nói lạnh lùng của cô bé nói với vong hồn của đại tỷ hai người: Hiệp Tương tỷ, tỷ mang theo ca ca cùng các tỷ tỷ khác đi chậm một chút chờ nhìn xem, nhìn muội cùng Nguyệt Nhi tỷ báo thù cho mọi người.
Thoáng cái mà đã mười một năm, nàng cho rằng Tiểu Bát đã chết, nàng tận mắt nhìn Tiểu Bát bị ném vào ngục, bị đẩy lên trường hành hình, cũng chính nàng nhân đêm xuống âm thầm đoạt lại từng mảnh thi thể từ trong miệng chó dữ rồi thả vào trong hồ Xích Thủy.
Thì ra Tiểu Bát vẫn còn sống.
Đứa bé gái luôn nói tin tưởng nàng vẫn còn sống.
Sở Kiều lẳng lặng mỉm cười, ánh nến hắt lên mặt nàng tô thêm sự tĩnh mịch cùng sự vui sướng không thể kiềm nén. Sự sung sướng vỡ òa, nàng ngồi trên giường, nắm chặt lá thư đến các đốt ngón tay cũng trắng bệch, gần như muốn bật khóc.
“Kiều Kiều, đừng nói là vui đến phát điên rồi đấy nhé? Gia Cát Tứ không nói trước cho nàng biết sao?”
Sở Kiều thất thần một hồi mới nghe được Lý Sách nói gì, ngay lập tức quay ngoắt lại, lạnh lùng hỏi: “Ngươi làm sao biết trong thư viết gì?”
Lý Sách thoáng sửng sốt, nhưng cũng lập tức cười rộ lên, hơi ngượng ngùng nói: “Bất cẩn nên có lỡ đọc sơ qua.”
Có chuyện bất cẩn đọc thư của người khác sao?
Sở Kiều tức giận nhìn Lý Sách chằm chằm khiến hắn phải nhăn mặt, phân bua: “Làm gì trừng ghê thế, Gia Cát Tứ cũng đọc đấy thôi.”
“Gia Cát Nguyệt?”
“Đúng vậy!”
Sở Kiều vội vàng cầm lấy bức thư nhìn kỹ lại, quả nhiên ở cuối góc giấy có viết thêm hai chữ thật to, nét bút mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết là của ai viết, và khi viết có tâm tình như thế nào.
Sở Kiều nhướng mày đọc: “Đã duyệt.”
“Đúng là quá đáng!” Lý Sách ra vẻ chính nghĩa mắng to: “Đọc lén thư của người khác còn trắng trợn như vậy. Kiều Kiều, tên đó làm như vậy là không chút tôn trọng nàng.”
“Vậy ngươi thì sao?”
Bên dưới hai chữ ‘đã duyệt’ kia còn có một hàng chữ mảnh khảnh, văn vẻ viết rằng: Ngôn từ trong đoạn thứ ba hết sức sâu sắc, người đọc cần cẩn thận suy tư thâm ý, chớ để tiếc nuối chuyện chung thân sau này.
Lý Sách đứng dậy, ngáp một cái rồi cười nói: “À, không còn sớm nữa, trẫm về nghỉ đây, cô nương không cần tiễn.”
Sở Kiều đứng phắt dậy, hung dữ quát: “Lý Sách!”
“Kiều Kiều, người ta chỉ nhất thời không nhịn được, ngứa tay một chút thôi mà!” Lý Sách quay đầu lại, đau khổ nói: “Cùng lắm thì lần sau không đọc thư của nàng nữa.” Nói xong còn ra vẻ như bản thân vừa tổn thất rất nhiều.
Sở Kiều trợn mắt nhìn Lý Sách một hồi thì đột nhiên phì cười, nói: “Được rồi, hôm nay tâm tình ta tốt, không thèm so đo với hai người các ngươi.”
“Có thể không so đo với ta, nhưng nhất định phải rõ ràng với tên kia.” Lý Sách vội vàng đi tới, cười cười thân thiện vỗ vai nàng, “Bằng không tương lai nàng sẽ chịu thiệt đấy.”
Sở Kiều liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Lý Sách, ngươi đúng là bà tám.”
“Bà tám?”
“Đúng, ý bảo ngươi nhiều chuyện hệt như phụ nữ vậy.”
Chẳng ngờ Lý Sách vẫn hết sức thản nhiên, nói mà mặt không hề đổi sắc, “Thân làm hoàng đế, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải dụng ý để tâm một chút.”
Tất cả mọi cảm xúc không vui trong lòng đều tan biến, Sở Kiều thong thả đến ngồi xuống bàn rót trà uống, ban đêm trà đã lạnh nên hơi đắng, nhưng hôm nay uống lại thấy có một mùi vị riêng.
Lý Sách lười nhác ngồi xuống ở đối diện, đặt hai tay lên bàn rồi đột nhiên mở miệng hỏi: “Kiều Kiều, còn nhớ chuyện ta từng hỏi nàng lúc còn ở Đại Hạ không?”
Sở Kiều nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn hắn.
Lý Sách khẽ nheo mắt, cười như một con hồ ly, “Bây giờ đổi thứ tự hỏi lại nhé?”
Ngào cửa đột nhiên vang lên tiếng chim kêu, phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.
“Nếu ta giết Triệu Tung, nàng sẽ làm gì?”
Một tia chua xót chậm rãi dâng lên từ đáy lòng, Sở Kiều nhìn Lý Sách, im lặng không đáp.
“Nếu ta giết Yến Tuân?”
Cửa sổ đột nhiên bị gió thổi bật ra, hơi gió theo đó tràn vào, hắt lên mặt Sở Kiều, lành lạnh.
“Nếu ta giết Gia Cát Nguyệt?” Lúc nói ra câu này, Lý Sách đã nói rất chậm, từng chữ một.
Không khí trong phòng chợt thay đổi, hai tay trở nên lạnh như băng, Sở Kiều im lặng ngồi đó. Nhớ lại mình từng nói gì, nếu Yến Tuân chết nàng sẽ dùng hết sức mình tiêu diệt Biện Đường, sau đó khiến Lý Sách sống không bằng chết.
Còn hiện giờ…
“Ta sẽ tự sát.” Lý Sách khẽ nhướng mày, Sở Kiều ngẩng đầu lên, khóe môi nở một nụ cười mông lung như ánh trăng bên ngoài, “Không có năng lực báo thù, ta chỉ có thể đi theo hắn mà thôi.”
“Nàng vẫn chưa trả lời câu trước.” Lý Sách im lặng hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải nhẫn tâm hỏi dồn: “Còn Yến Tuân?”
Sở Kiều ngẩng đầu lên, chau mày nhìn Lý Sách, tựa như đang trách vì sao hắn lại hỏi nàng vấn đề này.
Lý Sách bình tĩnh nhìn nàng, không hề dao động, cuối cùng, nàng quay đầu đi, trầm giọng nói: “Y sẽ không chết được.”
“Sao có thể khẳng định…”
“Y sẽ không thể chết!” Sở Kiều đột nhiên cao giọng, ngữ khí cũng mạnh hơn mấy phần.
Ánh mắt chợt trở nên xa xăm, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi tiếp lời: “Là ta tự mình lừa dối bản thân thôi, thế tử Bắc Yến năm đó đã chết ở đài Cửu U, người bò dậy khỏi tù ngục bây giờ chính là một Yến Tuân chỉ sống để báo thù. Là ta một mực lừa gạt bản thân nên bây giờ mới rơi vào tình trạng này, không trách được ai khác. Lý Sách, ngươi không nên có ý đồ với Yến Tuân, ngươi không đấu lại y đâu. Tất cả mọi chướng ngại ngáng đường y đều sẽ bị y dọn sạch, bất kể là ai, trước khi đạt được mục đích, y tuyệt đối sẽ không ngã xuống.”
Lý Sách nhìn Sở Kiều, đột nhiên đổi câu hỏi: “Kiều Kiều, nếu Yến Tuân bị Gia Cát Nguyệt giết thì sao?”
“Sẽ không có chuyện đó.” Sở Kiều tự tin nói.
“Sao nàng biết? Giang sơn, đế vị, sự mê hoặc của binh quyền, có nam nhân nào kháng cự được chứ?”
Sở Kiều đưa ánh mắt khổ sở nhìn Lý Sách một lúc rồi quay đầu đi, trầm giọng nói: “Nếu hắn làm vậy, ta sẽ bỏ đi.”
“Vậy nếu Yến Tuân giết chết Gia Cát Nguyệt?”
Sở Kiều đứng dậy, “Ở đâu ra nhiều cái ‘nếu’ như vậy chứ?”
“Nàng không dám đáp sao?”
“Ta sẽ giết y!” Đáp án vừa rời khỏi môi liền khiến Sở Kiều ngây cả người, đứng sững ngay tại chỗ. Nàng chậm rãi cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống hai bên thái dương che khuất mặt, vai khẽ run run, hai tay ôm mặt, nước mắt từ từ chảy ra khỏi kẽ tay.
Mấy hôm nay, đủ loại lo lắng giày vò khiến nàng gần như phát điên. Nàng biết quan hệ giữa Yến Tuân và Nạp Lan Hồng Diệp, nàng biết lần yêu cầu hòa thân này là kế của Yến Tuân, nhưng nàng không biết Gia Cát Nguyệt sẽ đối phó thế nào, mọi chuyện sẽ đi đến đâu? Gần đây Thanh Hải liên tục điều binh, Bắc Yến cũng đã chuẩn bị xong từ trước, nhìn thế cục hiện giờ, là đồ ngốc cũng có thể đoán được chuyện không đơn giản như bề ngoài. Liệu Gia Cát Nguyệt có giống Yến Tuân, quên mất lời hứa với nàng? Mà cho dù là có, nàng có tư cách gì đứng ra phản đối đây?
Nàng một mực đè nén mọi lo lắng xuống tận đáy lòng, cố không nghĩ, cố không lo, nhưng cuối cùng lại để chúng bộc phát khi bị Lý Sách hết lần này đến lần khác hỏi vặn.
Lúc hai người bọn họ đối mặt trên sa trường, nàng phải làm gì đây? Thật sự làm như nàng vừa nói sao? Làm được không?
“Kiều Kiều.” Lý Sách đi đến trước mặt Sở Kiều, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, “Đừng trách ta nhẫn tâm, ta chỉ muốn biết rõ tâm tư nàng, ta không hy vọng nàng có quyết định sai lầm để rồi phải hối hận, không dồn ép nàng như vậy, vĩnh viễn nàng cũng không tháo được khúc mắc trong lòng.”
Lý Sách nở một nụ cười rồi tiếp lời: “Kiều Kiều, ta bảo đảm với nàng, chuyện nàng lo sợ sẽ không xảy ra. Bất kể mọi chuyện đi về đâu, ta nhất định sẽ giúp nàng, không cần biết cuối cùng Gia Cát Tứ có thể buông tay dẫn nàng rời xa chiến trường hay không, ta sẽ không bao giờ để bất kỳ ai ngăn cản hạnh phúc của nàng.”
“Lý Sách.” Sở Kiều ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn Lý Sách, cười khổ, “Ta thật sự rất sợ hãi, lòng tin của ta đã mất, lý tưởng cũng đã chết, ta không còn chỗ để đi, ta nên làm gì bây giờ?”
Đúng vậy, nàng rốt cuộc cũng chỉ là một người phụ nữ, sẽ có lúc sợ hãi, sẽ có lúc đau lòng, sẽ có lúc khổ sở, cũng sẽ có lúc mờ mịt không biết đi hướng nào. Nàng bị kẹp ở giữa, một người từng bầu bạn cùng nhau trải qua sinh tử hơn mười năm, một là người nàng yêu. Bất kỳ ai chết đi cũng là một loại hành hạ đối với nàng, nhưng nàng có làm gì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật là bọn họ không bao giờ có thể cùng tồn tại.
“Kiều Kiều, nàng có tin ta không?”
Sở Kiều gật đầu.
“Vậy nàng có tin Gia Cát Tứ không?”
Sở Kiều thoáng sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu.
“Vậy là được, nàng cứ ở đây chờ, chờ hắn đến đón nàng.”
“Hắn sẽ đến chứ?”
“Nhất định.”
Tác giả: Tiêu Tương Đông Nhi
Tags: Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không