Lúc Lạc vương làm phản hay lúc huynh muội Chiêm thị tự ý chuyên chính, những nhóm thân thích hoàng tộc này không hề lộ mặt, nhưng nay lại rối rít giương cao khẩu hiệu trừ yêu nữ bảo vệ vua, tập hợp mười tám vạn Nam quân rầm rập chạy về phía Đường Kinh. Quan phủ các quận thành dọc đường đều không mở cửa cho bọn họ vào cũng không dám cho người ra mặt ngăn cản.
Tôn Đệ sớm dự liệu được chuyện này nên trước đó đã điều hai mươi vạn Đông quân do tướng quân Từ Tố dẫn dắt bày rào cản ở Hàm Thủy Quan, để mười vạn Sói binh bảo vệ đế đô, các nẻo đường núi đều có đặt trạm kiểm soát nghiêm ngặt. Đế đô chân chính trở thành khối sắt mưa bắn không thủng, kiếm chém không xuyên, tựa như mãnh hổ đang lẳng lặng nằm chờ kẻ địch muốn xâm phạm lãnh thổ của mình.
Tất cả đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ còn chờ đại điển phong phi ba ngày sau nữa thôi.
Gió thu đìu hiu, để bảo đảm an ninh cho lễ sắc phong cử hành trên đài Phượng Du, mấy ngày nay Đường Kinh đã thực hành lệnh cấm đi lại vào ban đêm. Vì vậy phố đêm trống trải không một bóng người, gió thu thổi lá rụng cuốn quanh gốc ngô đồng rồi bay lên cao, trong đêm tối nhìn tựa như vô số bướm vàng vỗ cánh.
Phủ Tư không*, nam tử mặc y phục thị vệ trong cung quỳ trên mặt đất, cao giọng báo cáo: “Tối qua Sở đại nhân và Mai Hương cô nương to tiếng với nhau, kinh động đến cả tiểu hoàng đế và Tiêu công chúa, sau đó nô tài chính tai nghe Sở đại nhân hứa với hoàng thượng sẽ không rời khỏi Đại Đường.”
*Tam tư xuất phát từ thời hậu Hán (Đông Hán), bao gồm:
– Ðại Tư Mã: Chức quan tổng chỉ huy binh mã.
– Ðại Tư Ðồ: Chức quan coi về lễ giáo học hành.
– Ðại Tư Không: Chức quan coi về việc điều luật, dân chúng.
Tôn Đệ khẽ nhướng mày, cười hỏi: “Chính tai ngươi nghe rõ ràng?”
“Thưa phải, Mai Hương cô nương khóc rất to, tiểu hoàng đế thậm chí rút cả kiếm ra, Sở đại nhân còn đốt luôn thư của Tư mã Đại Hạ nữa.”
“Sáng nay Mai Hương đi lúc nào thế?”
“Trời còn chưa sáng đã gọi người tên Đa Cát đưa đi rồi, Sở đại nhân nói nàng muốn trở về thành Học Phủ.”
Tôn Đệ gật đầu, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: “Đi rồi cũng tốt, ở lại sẽ trở thành chướng ngại.”
Nam tử đứng dậy lấy ra hai thanh vàng đặt trên bàn, lạnh lùng nói: “Trở về làm tốt nhiệm vụ của ngươi, ta sẽ không bạc đãi.”
“Đa tạ Tôn đại nhân!”
Sau khi thị vệ lui ra, Tôn Đệ gọi một người hầu thân cận đến, cân nhắc một lúc mới nói: “Ngươi hãy lập tức dẫn người ra khỏi thành tìm kiếm tung tích thị nữ thiếρ thân của Sở đại nhân, nếu nàng ấy thật sự trở về thành Học Phủ thì âm thầm đi theo hộ tống. Còn nếu nàng ấy đổi đầu đi hướng khác thì ngươi biết phải làm gì rồi đấy.”
Người nọ thấp giọng đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh.” Nói xong lập tức đi ra ngoài, một lát sau liền có tiếng ngựa hí xa dần ở cuối con phố dài.
Tôn Đệ đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, vầng trăng trên trời cong cong tựa như hàng mày của thiếu nữ.
“Mong rằng… mọi chuyện đều thuận lợi.”
…
Hai ngày bình yên trôi qua, ngoại trừ ban đầu có mấy học giả ở Hàn lâm viện và vài ngự sử ở Ngự sử đài lên tiếng phản đối kịch liệt chuyện sắc phong thì văn võ trên triều đều im lặng không nói gì. Mà cũng chẳng phải vì khuất phục uy quyền của Tôn Đệ, bọn họ chỉ là e ngại binh quyền trong tay Sở Kiều. Tôn Đệ còn chưa kịp đích thân bắt giữ mấy lão cựu thần cổ hủ kia thì không ngờ Tú lệ quân đã đi trước một bước tống toàn bộ vào đại lao rồi.
Lúc biết tin Tôn Đệ cũng có hơi lo lắng, những người này tuy cố chấp nhưng dù sao cũng là thần tử thực sự trung thành với Đại Đường. Tú lệ quân coi Sở Kiều như thần, không biết sẽ trị tội bọn họ thế nào.
Hắn từng vì chuyện này tiến cung, hy vọng có thể khuyên nhủ vị thái hoàng phi giám quốc này mấy câu, kết quả lại ngậm bồ hòn trở về. Hắn đoán mấy chuyện mình làm lúc trước có lẽ đã bị Sở Kiều biết rồi nên cũng không dám quá nóng nảy, chỉ đành âm thầm căn dặn người để ý mấy cựu thần kia.
Tối nay nhất định sẽ là một đêm không yên giấc, bởi vì ngày mai chính là đại điển sắc phong của Sở Kiều, cũng là lần đầu tiên từ khi lập quốc Biện Đường tiến hành lễ rước dâu mà hoàng đế không còn sống. Lễ bộ làm việc sáng đêm cố gắng hoàn thiện đài Phượng Du, còn chúng quan lại thì đều biết thân biết phận ngồi yên trong nhà. Không ai đoán được sau ngày mai Đại Đường sẽ như thế nào, không biết cô gái có quan hệ mật thiết với mấy người đứng đầu các quốc gia còn lại này sẽ dẫn đắt tương lai Biện Đường về đâu. Nàng đến cùng là trung thần hay là đạo tặc cướp quyền, nàng muốn giữ nguyên chế độ vốn có hay thành lập chính quyền Đại Đồng như Bắc Yến khi xưa? Chẳng ai biết.
Sau ngày mai, chủ nhân Đại Đường còn có thể mang họ Lý sao?
Tối nay, vô số người đều đang tự hỏi như thế.
…
Quân doanh của Tú lệ quân vô cùng yên tĩnh, các chiến sĩ không hề có chút mảy may dao động đối với sự xôn xao bên ngoài. Ánh trăng trong trẻo bao trùm doanh trại rộng lớn, trường thao luyện vắng vẻ không một bóng người.
Rèm trướng của Hạ Tiêu khẽ động, một người khoác áo choàng đen, đầu đội mũ trùm bước vào.
Hạ Tiêu đang ngồi trước án uống rượu, trên người mặc áo vải nâu, tóc thả không búi, vạt áo mở rộng lộ ra da thịt rắn chắc màu đồng, dáng vẻ tùy tiện phóng khoáng ngày thường khó gặp. Nhìn thấy người đi vào, hắn khẽ cau mày, cũng không lên tiếng.
Người vừa đi vào giở mũ trùm ra để lộ khuôn mặt xinh đẹp, mỉm cười nói: “Ta nhớ đêm khuya uống rượu trong doanh trại là phạm quân quy mà nhỉ.”
Hạ Tiêu không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục uống rượu.
Sở Kiều tiến lên khoanh chân ngồi xuống đối diện với hắn, ngước lên hỏi: “Không mời ta một chén sao?”
Hạ Tiêu tiện tay ném một cái chén không sang, Sở Kiều cũng không giận, thản nhiên rót rượu vào chén, ngửa cổ uống cạn, chất rượu cay nồng tựa lửa nóng xộc vào óc.
Nàng khẽ nhíu mày, nói: “Rượu mạnh thật.”
Thấy Hạ Tiêu vẫn không nói lời nào, nàng vờ hơi nghiêm nghị, hỏi: “Ta không tự mình đến thì huynh sẽ vĩnh viễn không đến gặp ta có phải không?”
Hạ Tiêu nhướng mày, đảo mắt một vòng lên mặt nàng rồi trầm giọng hỏi: “Sao bây giờ người vẫn còn cười được thế?”
“Cớ gì không thể? So với lúc chúng ta phòng thủ Bắc Sóc, tình hình bây giờ chẳng phải tốt hơn nhiều sao?”
Hạ Tiêu nhìn nàng chằm chằm một lúc, cuồi cùng thở dài quay đầu đi, nói: “Phải, tốt hơn nhiều. Đại quyền trong tay, chuẩn bị thượng vị, đúng là tốt hơn rất nhiều.”
Sở Kiều hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt lấp lánh như sao, bực bội hỏi: “Hạ Tiêu, huynh cũng nghĩ ta như thế à?”
Mặc dù đáy lòng hiểu rõ nhưng làm sao cũng không tiêu trừ được chút lửa giận này, Hạ Tiêu quay lại nhìn thẳng vào mắt nàng, thần sắc lạnh như băng, ẩn chứa sự tức giận cũng như đau lòng.
Sở Kiều chồm người qua mặt bàn, nhẹ giọng thì thầm bên tai người đối diện mình.
Mới đầu Hạ Tiêu còn chưa chú tâm, thoáng sau liền lập tức biến sắc, ngẩng phắt đầu lên, khiếρ sợ nhìn cô gái gan to bằng trời trước mặt.
“Hạ Tiêu.” Sở Kiều mỉm cười nhìn hắn, ngữ khí mang theo sự trịnh trọng cùng bĩnh tĩnh hơn hẳn những lần trước đây, “Huynh có chịu giúp ta không?”
Vị tướng quân trẻ tuổi im lặng hồi lâu, cuối cùng khóe miệng dần cong lên, vươn tay ra. Tựa như rất nhiều lần suốt mấy năm qua, hai người đột nhiên đập tay vào nhau, sau đó giơ cao nắm đấm.
…
Trong bóng đêm thanh lãnh, một đội nhân mã đang phi hối hả trên con đường núi hoang vu bên ngoài Đường Kinh. Phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người thúc ngựa chạy về phía họ, nam tử áo tím đi đầu kìm cương ngựa lại.
Người đối diện vốn đang chạy như điên, chợt liếc thấy hắn thì nhất thời biến sắc, đủ loại cảm xúc, kinh ngạc, vui sướng rồi không thể tin, lần lượt lướt qua trên mặt, cuối cùng nhảy *phóc* xuống khỏi lưng ngựa, quỳ xuống trên mặt đất khóc to: “Tứ thiếu gia!”
Tối nay đúng là một đêm không thích hợp để an giấc, khi mà đủ loại mưu tính đang được bày ra chờ đón buổi lễ long trọng ngày mai.
Đêm thật dài.
…
Hừng đông, chân trời đỏ ửng, mặt trời dần nhô lên chiếu sáng thế gian.
Đại điện Quốc Tử.
Nhữ Nam vương tóc bạc phơ run rẩy tuyên đọc di chiếu của tiên hoàng rồi run rẩy quỳ xuống trên thềm ngọc trước đại điện. Sở Kiều mặc cát phục bằng gấm Thái Vân thêu hoa văn loan phượng cưỡi mây, vạt váy kết vàng điểm ngọc thành mười tám con chim phượng, eo mang đai lưng nạm ngọc tím, là hôn lễ với người đã khuất nên cát phục dùng sắc tối làm màu chủ đạo, hoa văn thêu nổi cũng là màu xanh đen, tím than, đỏ thẫm, đen bóng, lam sẫm và nâu đậm, viền áo bằng chỉ bạc, hoa văn loan phượng tường vân tuyền một màu đen, trang sức chủ yếu bằng trân châu đen, đá nguyệt quang và điền ngọc. Nhìn thoáng qua, vẻ trang trọng cùng khí tức lạnh lẽo từ trên người nàng đều khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Từ đại điện Quốc Tử, loan giá bắt đầu lăn bánh qua quảng trường Chương Ngự, đài Bích Thụ Thiên, quảng trường Tường Vi, cổng Quỳnh Hoa, cổng Thái Khanh, cổng Thái An rồi ra khỏi cung Kim Ngô, tiến vào đường cái Thanh Vân chủ yếu dành cho hào môn thế gia trong kinh sinh sống, sau đó vòng qua đường Thiên Khải, thẳng tiến đến đài Phượng Du phía trước thái miếu.
Trên đường đi, dân chúng quỳ đầy hai bên, nhìn thấy loan giá đều hô to ‘thiên tuế’ rồi cúi đầu sát đất. Bụi đất tung lên tựa như cơn gió lốc màu vàng.
Cuối thu cây trụi lá, kinh đô Biện Đường chìm trong sắc cờ đen, bầu trời trong xanh lồng lộng, vầng thái dương tỏa sáng khắp nơi. Quang cảnh tựa một bức tranh sơn thủy mỹ lệ, vẻ phồn hoa thịnh vượng như bụi mờ chất lớp che phủ tàn dư của mấy trận máu tanh đổ xuống trên thành trì này.
Loan giá dừng lại, đài Phượng Du được xây trên ba trăm sáu mươi sáu bậc thang bằng bạch ngọc, cao gần trăm trượng. Đứng trên đài nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ Đường Kinh, kể cả cung Kim Ngô nguy nga tựa như cũng bị nó giẫm dưới chân.
“Sở thị xuất thân danh môn, đức độ lễ nghĩa, tài cao học rộng, khiêm tốn hiền lành, thục huệ thiện lương, nay đặc biệt sắc phong làm hoàng quý phi, toàn quyền phụ chính giám quốc, vĩnh phúc dài lâu.”
Âm thanh tuyên chỉ trang nghiêm quanh quẩn trên không trung, mũ phượng bằng vàng ròng nằm ngay ngắn trên chiếc bàn trước tổ miếu, phượng ấn, bút son, ngọc tỷ lần lượt được đặt bên cạnh. Chúng tượng trưng cho quyền hành mà người cả thiên hạ đang dõi mắt nhìn vào, chỉ cần tiến lên một bước cầm chúng trong tay, thế gian sẽ không còn ai có thể dễ dàng động đến nàng nữa.
Sở Kiều đứng trên đài Phượng Du cao cao, phía dưới là hàng vạn hàng ngàn thân ảnh quỳ san sát với đủ loại ánh mắt đang nhìn nàng, có ghen ghét, có oán độc, có sợ hãi, có e dè, có bàng hoàng, cũng có chút kỳ vọng tha thiết, nhưng hoàn toàn không có chút ấm áp nào. Thềm ngọc dưới chân lạnh buốt, trên đầu mặt trời sáng rực nhưng nàng vẫn thấy toàn thân như chìm trong băng hàn.
Lễ bộ thượng thư quỳ gối trước mặt nàng, tay bưng khay đựng ấn tín hoàng kim. Đầu lão cựu thần thất tuần cúi thật thấp, đầu gối khẽ run run vì tuổi già.
Một cơn gió lớn thổi qua, chân trời chợt xuất hiện hùng ưng kết thành đàn bay xẹt ngang. Sở Kiều ngẩng đầu lên, trước mắt nàng là cổng thành sừng sững, tường sắt đỏ thắm, thành lâu cao νút, tòa thành trì có tuổi đời hơn ngàn năm này như đang chăm chú nhìn nàng, chờ đợi một khoảnh khắc mang tính lịch sử.
Chỉ cần đưa tay ra, nàng chỉ cần đưa tay ra nhận lấy thì một phần tư thiên hạ này sẽ nằm trong tay nàng.
Trong một khắc, nàng như chợt nhìn thấy đôi mắt kia, trong trẻo lạnh lùng nhưng cũng cực nóng, cùng nét chữ rồng phượng viết: Hết thảy đều phải đợi ta!
Hết . thảy . đều . phải . đợi . ta!
Kèn hiệu sắc phong đột nhiên đồng loạt vang lên, hùng tráng như có ngàn vạn đàn thú cùng lúc rống to.
…
Hướng bắc bên ngoài Đường Kinh, một con chiến mã đứng ở đầu cầu, cỏ thu khô vàng bị gió thổi tung lên không trung, mặt trời buổi sớm rải vàng lên khắp bình nguyên rộng lớn.
Nam tử mặc y phục tím toàn thân, ngọc quan búi tóc, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt thăm thẳm như hồ sâu, trầm tĩnh không chút gợn sóng.
Gió chợt nổi lớn hơn, chiếc chuông gió be bé đeo trên cổ nam tử khẽ lay động, một giọng nữ uyển chuyển vang lên: “Nhớ kỹ, ta đang chờ đấy.”
Ta đang chờ… ta đang chờ…
Nắng sớm xuyên qua tầng mây mở ra vô số con đường ánh sáng từ trên cao, vạn vật như được đổi mới, đẹp đến ngây ngất.
…
Cổng thành phía nam Đường Kinh đột vang lên một tiếng *ầm* thật lớn, chấn động đến tận chỗ thái miếu.
Chân trời phía nam bốc lên bụi mù dữ dội, che khuất cả nắng sớm vừa rọi xuống, có tiếng binh lính hoảng hốt kêu to: “Tĩnh An vương tập kich kinh thành! Đại tướng quân Từ Tố phản bội theo địch! Quân của Tĩnh An vương đã chuẩn bị vào thành! Đại tướng quân Từ Tố phản bội theo địch rồi!”
Trong nháy mắt, toàn thành lập tức náo loạn, mặt ai cũng xám ngoét. Tôn Đệ đứng dưới đài, sắc mặt biến trắng bệch.
Lễ bộ thượng thư ngã ngồi ra trên đất, phượng ấn trong khay rơi xuống trên thềm bạch ngọc, sắc vàng lấp lánh dưới nắng.
Sở Kiều đi từng bước xuống đài, đến đứng trước mặt Tôn Đệ. Tôn Đệ ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt vừa kinh hãi vừa bàng hoàng không nói nên lời.
“Tôn đại nhân.” Sở Kiều móc ra một tờ giấy, trên giấy liệt kê một dãy dài tên tuổi của các đại quan trong triều, “Đây là danh sách các đại thần trong kinh bí mật liên lạc với Tĩnh An vương chuẩn bị tạo phản trong khoảng thời gian này, phiền ngươi nhanh chóng đi xử lý.”
Sở Kiều vừa dứt lời, vô số đại thần quỳ trước đài lập tức tái mặt. Tôn Đệ sững sờ nhận lấy, nghi hoặc nhìn nàng, dường như đến giờ hắn mới nhìn rõ cô gái trước mặt.
“Ta phải lập tức lĩnh binh ra nghênh chiến với Tĩnh An vương, an nguy của hoàng thượng và dân chúng trong thành xin phó thác cho ngươi.”
“Nhưng trong kinh và mấy vùng lân cận chỉ có khoảng mười lăm vạn quân, còn quân số bên địch…”
Sở Kiều ngắt lời hắn, “Chúng ta còn có Từ đại tướng quân.”
“Từ đại tướng quân không phải đã…”
“Đây cũng chẳng phải lần đầu Từ đại tướng quân diễn màn kịch này.”
Tôn Đệ nhất thời ngây người, sững sờ nhìn Sở Kiều tiện tay xé toạc bộ cát phục tráng lệ trên người, lộ ra khôi giáp màu bạc bên trong, châu ngọc cài trên đầu cũng bị rút ra ném xuống đất. Nàng dùng một dải vải xanh đen cột gọn tóc, phóng lên lưng chiến mã vừa được Hạ Tiêu dắt đến rồi dẫn tướng sĩ Tú lệ quân rầm rập rời đi.
Mười lăm vạn quân thủ thành đã sớm dàn trận đón địch bên ngoài hoàng thành, cô gái mặc giáp bạc, vẻ lạnh lùng băng giá trên mặt được thay bằng anh khí ngất trời, khiến toàn thân nàng rực rỡ sáng chói như phượng hoàng vừa du͙c hỏa trùng sinh. Nàng vung trường kiếm, ngẩng đầu nhìn lên thành, quát to: “Mở cổng thành!”
Khoảnh khắc đó, trời đất như chào đón ánh sáng đầu tiên, chói lóa rực rỡ đến mức khiến người nhìn xúc động phải rơi lệ.
Cổng thành sừng sững chậm rãi mở rộng, hàng vạn vó ngựa hất tung bụi rầm rập chạy về phía chiến trướng cách đó mười dặm.
Thế gian là lò tôi luyện, vạn vật là than trong lò, thời loạn thế sinh minh chủ, và nàng chính là thanh kiếm sắc mà mọi minh chủ đều mơ ước.
Gió không ngừng tạt qua bên tai, Sở Kiều lại một lần nữa nhớ lại lời Lý Sách nói với mình trước khi chết:
Sau khi ta chết, triều đình chắc chắn đại loạn, huynh muội Chiêm thị chỉ là hổ giấy mà thôi, thân thích hoàng thất mới chính là sói dữ thật sự. Tôn Đệ hành sự thường hay quá khích, nếu có dị động thì chớ nghe theo hắn. Cầm ban chỉ ta đưa lúc trước đến Hàm Thủy, Từ Tố nhìn thấy nó sẽ nghe theo hiệu lệnh của nàng, Sói binh của Thiết Do cũng sẽ nghe nàng chỉ huy.
Kiều Kiều, nàng đã sống nửa đời trong ràng buộc rồi, nếu cái chết của ta lại khiến nàng bị quẩn chân thì ta ở dưới cửu tuyền cũng nhắm mắt không yên.
Không được để ta thất vọng đấy…
Khóe mắt cay xè, Sở Kiều mím chặt môi, ra sức quất roi thúc ngựa. Trên bình nguyên ở phía trước, binh lính hai phe đã bắt đầu giao chiến. Từ Tố khoác giáp toàn thân, oai vũ tựa chiến thần, tay cầm đại đao, sau lưng đeo khẩu hiện ‘giết phản tặc, giết gian thần’, tiến lên trước làm gương cho binh sĩ.
Sói binh hét to một tiếng ‘Giết’ đinh tai nhức óc. Trên bình nguyên bao la rộng lớn, trận chiến giành quyền trị vì Đại Đường cuối cùng cũng nổ ra.
…
Ngày 8 tháng 10 năm Vĩnh Quân thứ nhất, Vương vờ đăng vị, dụ Tĩnh An vương, Đoan Khánh vương và Hoa Dương đại công dẫn mười tám vạn binh sĩ chạy đến Hàm Thủy Quan chuẩn bị làm phản. Trên đường đi lần lượt thu được phó tướng Cấm tắc doanh ở Thận Nam là Phương Hoài Hải, thượng tướng Tây quân ở Điền Tây là Điền Nhữ Cổ, phó thống lĩnh Lưu Mộ Bạch ở Tịch Chiếu, tham tướng Chu Cảnh ở Hoài Thành và đại tướng Từ Tố ở Hàm Thủy về dưới trướng, thế như chẻ tre thẳng tiến đến kinh đô. Vương được tin liền cởi cát phục, khoác giáp trụ, mở cổng Nam Xương, dẫn quân nghênh đón địch.
Phương Hoài Hải, Điền Nhữ Cổ, Lưu Mộ Bạch, Chu Cảnh và Từ Tố nhìn thấy chiến kỳ của Vương liền đồng loạt giơ cao cờ chống phản loạn, quay sang tấn công phản quân. Vương lĩnh binh tham chiến, giết chết hơn ba vạn kẻ địch, còn lại đều bắt sống. Tĩnh An vương Chu Doãn chết dưới kiếm của Từ tướng quân, thọ năm mươi bảy tuổi.
Hai ngày sau, Vương đưa trả phượng ấn, dùng lý do thân phận nữ nhi không dám cầm quyền, quỳ trước thái miếu xin tiên hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban. Hôm sau Vĩnh Quân đế đến, cảm kich ơn nghĩa của Vương đối với Lý thị, đặc biệt chuẩn tấu bỏ phẩm vị hoàng quý phi, đổi thành tước vương nhất đẳng, vương vị đời trước truyền cho đời sau, ban tặng sách ngọc, mãng bào nhất phẩm và phong hào Tú Lệ.
—Trích ‘Sử thi Biện Đường · Tú Lệ vương truyền kỳ’, hồi thứ 127 —
…
Sở Kiều mặc y phục trắng ngà, lẳng lặng đứng trước cửa cung. Sắc trời ngả vàng, chim bay về rừng, cả người nàng như được bao trong ánh hoàng hôn, thoạt nhìn vô cùng thong dong, không còn bóng dáng gì của vẻ sắc bén cùng anh khí khi rong ruổi trên chiến trường.
Xe ngựa dành cho Đại tư không vừa ra khỏi cung liền dừng lại. Tôn Đệ chậm rãi xuống xe, nhìn thấy nàng thì có hơi ngắc ngứ, nhất thời không biết nên mở lời thế nào. Hắn đắn đo vấn đề xưng hô một lúc, nhìn nhìn nét cười thản nhiên của nàng, cuối cùng vẫn phải cúi đầu gọi: “Sở đại nhân.”
“Tú lệ quân đều đã ở lại Biện Đường an cư lạc nghiệp, sinh con dưỡng cái, không còn là quân đội riêng của ta nữa. Đã phó thác Tú lệ quân cho Tôn đại nhân thì bản thân ta đã không còn là thống soái của bọn họ, không dám tiếp tục nhận danh xưng ‘đại nhân’.” Sở Kiều mỉm cười nói tiếp: “Cũng đến lúc thả mấy vị đại nhân hôm đó công khai phản đối sắc phong ra rồi. Hoàng thượng đăng vị lúc còn bé, phải biết nhân cơ hội thu mua lòng thần tử, cho nên ta sẽ không thay hoàng thượng viết chiếu thư thả người đâu. Sau khi ta đi, Tôn đại nhân cũng chớ bận việc mà quên mất mấy trung thần còn bị giam trong Thượng lý viện đấy.”
Tôn Đệ đáp: “Thần sẽ ghi nhớ lời dạy của đại nhân.”
“Tôn đại nhân, mấy lời vừa rồi là do Tú Lệ vương của Đại Đường nói với ngươi, còn bây giờ là Sở Kiều ta có mấy lời muốn nói.”
Tôn Đệ thoáng sửng sốt, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đứng đối diện mình thì trên mặt lộ thần sắc khó tả, không tự chủ gật đầu, “Xin lắng nghe.”
“Ngươi cũng biết, đi trên con đường của đế vương, vĩnh viễn không thể mang lòng dạ đàn bà. Vì vậy, ta là hoàng phi hay thân vương của Đại Đường cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đến khuynh hướng chính trị ở Bắc Yến và Đại Hạ. Thời cơ chín muồi thì đại chiến tất xảy ra, tuyệt đối sẽ không vì quan hệ cá nhân mà bị trì hoãn. Tuy các thế lực phản đối ở Biện Đường hiện giờ đều đã bị tiêu diệt, nhưng các ngươi cũng không thể khinh suất. Chiến tranh giữa Đại Hạ và Bắc Yến là chuyện đã định, tương lai thiên hạ đi về đâu, cả ta và ngươi đều không thể phỏng đoán cũng như không thể thay đổi cục diện. Chúng ta chỉ có thể tự mình toàn lực bảo vệ huyết mạch của Lý Sách và cơ nghiệp thiên cổ của Đại Đường mà thôi.”
Tôn Đệ nhìn Sở Kiều, mi tâm khẽ chau, mặt lộ chút áy náy, thấp giọng hỏi: “Sở đại nhân, ta từng tính toán người như thế, vì sao còn giao trọng trách giám quốc vào tay ta?”
Sở Kiều mỉm cười, thản nhiên nói: “Có ba nguyên nhân. Một, kinh thành và ngoại thành có Thiết Do canh giữ, xa hơn có binh mã của tướng quân Từ Tố trông coi, bọn họ đều là thần tử trung thành. Ngươi chỉ là quan văn, nắm quyền phụ chính cũng không có nghĩa là có thể thể điều binh, ngươi lại không có thân phận hoàng thất, muốn tạo phản thì hoàn toàn không danh chính ngôn thuận. Không có binh quyền lẫn hoàng quyền, tất sẽ không thành công.”
Ánh hoàng hôn chiếu xuống tựa như đang phủ bụi hồng lấp lánh lên mặt Sở Kiều, nàng tiếp tục nói: “Hai, Đường Kinh vừa mới trải qua mấy trận đại chiến, người dân cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Lạc vương và Tĩnh An vương lần lượt rơi đài, uy danh hoàng thất hiện đang thịnh vượng, ngươi không được lòng dân thì sẽ không cách nào phát động người dân theo mình binh biến, cả thời cơ và dư luận đều không có.”
“Và nguyên nhân thứ ba…” Sở Kiều cong môi, ánh mắt chợt trở nên ranh mãnh như hồ ly, lấp lánh tựa sao trời, khúc khích cười nói: “Ta tin ngươi.”
Tim đột nhiên lỗi nhịp, Tôn Đệ nhìn Sở Kiều trân trân, tựa như không tin vào lỗ tai mình.
“Ta tin ngươi, Lý Sách cũng tin ngươi. Tuy ngươi hành sự đôi khi quái gở cực đoan, nhưng lại là thần tử trung thành với Lý gia nhất Đại Đường. Lý Sách trước khi chết đã chọn ngươi là ứng viên phụ chính đầu tiên, ta cũng hoàn toàn tán thành.”
Nàng móc từ trong ngực ra hai phong thư giao cho Tôn Đệ, nói: “Đây là thư do Thất hoàng tử Triệu Triệt của Đại Hạ và Thanh Hải vương Gia Cát Nguyệt tự tay viết, bày tỏ nguyện ý kết đồng minh với Biện Đường. Vị thế chính trị của ngươi được thế lực hai bên ủng hộ tuyệt đối, không cần phải cố kỵ kẻ khác làm áp lực với mình. Ta cũng sẽ toàn lực ủng hộ ngươi, tin tưởng ngươi nhất định sẽ có thể nuôi dưỡng hoàng đế trưởng thành nên người.”
Tôn Đệ run run nhận lấy hai phong thư kia mà cảm thấy chúng nặng như núi. Hắn đột nhiên quỳ xuống trước mặt Sở Kiều, trầm giọng nói: “Xin đại nhân yên tâm, Tôn Đệ xin thề tận hiến với Lý gia và Đại Đường, nếu Đại Đường có gì bất trắc, ta nguyện lấy cái chết tạ tội.”
“Tôn đại nhân chớ nói vậy.” Sở Kiều đỡ Tôn Đệ dậy, lẳng lặng nhìn hắn rồi thành khẩn nói: “Bằng hữu của Lý Sách cũng chính là bằng hữu của ta, Lý Sách tin tưởng ngươi, ta cũng sẽ tin tưởng ngươi.”
Hoàng hôn đỏ rực như máu, Tôn Đệ đứng trên tường thành lộng gió nhìn theo Sở Kiều được đám người Hạ Tiêu và Bình An hộ tống rời đi, để lại cái bóng thật dài trên bình nguyên rợp cỏ vàng. Thiếu nữ xinh đẹp vung cao roi, tựa như một chú ưng đứng trước cửa lồng giam, vạt áo bào trắng phần phật trong gió như đôi cánh chim khổng lồ.
Nàng chính là một hùng ưng không ai có thể chặt cánh, trừ chính bản thân nàng thì không người nào có thể buộc nàng ngừng sải cánh bay trên bầu trời cao.
Đến đây thì Tôn Đệ chợt hiểu được vì sao người nọ lại cố chấp nhiều năm đến vậy. Thế gian có người này, quả thật như có mặt trời rọi sáng trời đất.
Hắn ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, bất chợt như lại thấy được người bạn thân thiết mỉm một nụ cười cà rỡn, mặt gian tà đến gần bên tai mình, thì thầm: “Ngươi đoán thử xem da thịt trên người Tam tiểu thư nhà Hồ đại nhân trắng trẻo nõn nà đến cỡ nào?”
Gió thu lồng lộng, lá vàng tung bay, trời thu tiêu điều nhưng cũng là mùa thu hoạch.
…
Trên đầu cầu, Gia Cát Nguyệt một thân cẩm bào ngồi trên lưng ngựa.
Phương Chử trầm giọng báo: “Chủ nhân, Sở cô nương đến.”
Lời vừa dứt, đường chân trời liền xuất hiện một đội nhân mã, thiếu nữ đi đầu mặc y phục tuyền trắng, mỉm cười thúc ngựa chạy đến.
“Tiểu thư!” Mai Hương vốn đang ngồi trên một tảng đá bên cạnh, nhìn thấy Sở Kiều thì lập tức mừng rỡ nhỏm dậy, Đa Cát cũng vui vẻ tiến lên đón. Nhóm người thoáng cái đã chạy đến trước mặt bọn họ, Sở Kiều nhảy xuống khỏi lưng ngựa, Mai Hương nhào đến ôm lấy nàng, vừa khóc vừa nói: “Tiểu thư, em cứ tưởng người lại gạt em, em cứ tưởng người sẽ không tới.”
Đám người Bình An và Thanh Thanh cũng vui vẻ chạy đến tụ họp với Đa Cát, hỏi han đủ chuyện. Bình An tường thuật lại trận đại chiến ngày đó, lời lẽ vô cùng sinh động, dáng vẻ như rất đắc ý. Hạ Tiêu không có gia quyến và cũng không muốn ở lại Biện Đường nên chọn đi theo Sở Kiều. Hắn và mấy người Nguyệt Thất tuy chưa từng gặp nhau nhưng đã sớm nghe thấy đại danh của đối phương, nên chỉ chốc lát đã trở nên thân quen.
Chỉ có Gia Cát Nguyệt vẫn xanh mặt đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn Sở Kiều và Mai Hương nắm tay nắm chân, răng nghiến đến sắp nát vụn.
Rốt cuộc nhận ra ánh mắt dữ tợn của ai đó đã lâu không gặp, Sở Kiều mới tươi cười đi về phía hắn. Gia Cát Nguyệt vừa mới động thì nàng đã lập tức biết điều giơ cao hai tay, hét to: “Đầu hàng! Đây là lần cuối cùng! Ta bảo đảm!”
Gia Cát Nguyệt muốn giáo huấn người nào đó một chút, nhưng giơ tay một hồi vẫn không biết xuống tay vào đâu, nhìn bộ dáng rụt đầu rụt cổ mắt nhắm tịt của nàng thì lại hơi mất tự nhiên, chỉ có thể cả giận nói: “Làm gì vậy, sao không đỡ?”
Sở Kiều mở mắt ra, chu môi ra vẻ đáng thương, “Thì đang nhận lỗi chứ sao nữa.”
“Còn biết mình sai?” Gia Cát Nguyệt lườm một cái, mặc kệ ánh mắt hóng chuyện của đám thuộc hạ xung quanh, đưa tay nhéo nhéo hai má Sở Kiều, trầm giọng hỏi: “Dám không trả lời thư của ta, gan to ra rồi phải không?”
“Ta có rảnh đâu!” Sở Kiều đau khổ biện minh cho bản thân.
“Không rảnh trả lời thư mà có thời gian đốt thư của ta?”
Sở Kiều ngước mặt lên, tiếp tục biện hộ: “Nếu không làm ra bộ dạng khổ sở âu sầu như vậy, sao có thể khiến Tôn Đệ tin là thật. Hắn không tin thì đám người Tĩnh An vương sẽ càng không tin.”
“Cho nên ngay cả Mai Hương nàng cũng gạt?” Gia Cát Nguyệt nhìn Sở Kiều chằm chằm, tiếp tục truy tới cùng: “Nàng khẳng định mình lúc đó thật sự không có ý định kia? Khẳng định không phải ngay phút cuối phát hiện lương tâm hổ thẹn mới đổi ý?”
“Sao có thể chứ?” Sở Kiều uất ức kêu to: “Ta là người không có lập trường kiên định như vậy sao?” Nói xong liền quay sang xung quanh tìm kiếm sự ủng hộ, nhưng lại phát hiện toàn bộ người phe mình đều rất thức thời quay lưng với nàng, còn liên tục gật đầu như đang muốn nói: Chính xác không sai!
Sở Kiều trắng mắt liếc bọn họ một cái rồi vội vàng hướng về vị đại gia tương lai sẽ cho nàng cơm ăn áo mặc, phân trần: “Chớ tin bọn họ, ý chí cách mạng của ta năm đó đứng đầu toàn quân đấy.”
Gia Cát Nguyệt lườm nàng, hừ mũi nói: “Coi như nàng thức thời, bằng không ta liền kéo binh đánh sập hang ổ của Lý Sách để xem nàng còn có thể làm hoàng phi của ai nữa.”
Khoác lác hay lắm, làm được thì hẵng nói.
Sở Kiều nhủ thầm trong bụng như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn biết điều nói: “Đã bảo là không có rồi mà. Ta nói thì sẽ giữ lời, tuyệt đối không đổi ý.”
Gia Cát Nguyệt rất không có tiền đồ nhớ lại lời nàng nói hôm đó thì lòng tự tôn của nam nhân liền được xoa dịu.
Trong cỗ xe ngựa đi theo đám Sở Kiều đột nhiên vang ra một tiếng *Oa!* thật lớn khiến nhóm người Gia Cát Nguyệt sửng sốt. Sở Kiều vội vàng chạy tới vén rèm xe lên, nhũ mẫu ôm một đứa bé khoảng bốn năm tháng tuổi bước ra. Đứa bé kia dĩ nhiên vừa mới tỉnh dậy, bắt đầu công tác thường ngày phải làm là: Khóc.
Sở Kiều nhanh chóng đón lấy đứa bé từ tay nhũ mẫu vào lòng, dỗ dành vô cùng chuyên nghiệp.
“Cái gì đây?” Sắc mặt Gia Cát Nguyệt lập tức trở nên âm trầm, lạnh lùng hỏi.
Sở Kiều ngạc nhiên nhìn hắn một cái rồi trả lời với giọng đương nhiên: “Con nít.”
“Ta biết.” Ngữ khí của Gia Cát Nguyệt càng lúc càng nghe không thuận, hỏi như sắp bùng nổ: “Là con ai?”
Chợt nhớ ra vẫn chưa giải thích với mọi người, Sở Kiều liền nói: “Đây là con thứ ba của Lý Sách, tên thằng bé là Lý Thanh Vinh, nhưng sau này chắc phải đổi tên khác rồi. Mẹ thằng bé là Chiêm Tử Minh, trước khi Lý Sách qua đời có gửi gắm bé cho ta, nói rằng sau này sợ bé sẽ bị người trong cung hãm hại, bảo ta dẫn thằng bé xuất cung.”
“Con trai của Lý Sách?” Gia Cát Nguyệt chau mày tiến lên xem xét, đứa bé môi hồng răng trắng, tròng mắt đen láy, đang cau có níu chặt vạt áo của Sở Kiều, quả nhiên rất giống vị cố nhân đã qua đời kia.
Nhìn thằng bé xong, hắn chợt cũng thấy hơi bùi ngùi, vừa định lên tiếng nói chuyện thì đứa bé kia đột nhiên liếc thấy hắn, đảo đôi con ngươi bé xíu một vòng rồi cuối cùng buông ra một tiếng khóc kinh thiên động địa đến quỷ thần cũng phải khiếρ vía, tay chân khua loạn xạ, dáng vẻ vô cùng khó chịu.
“Sao thế này? Sao lại khóc dữ vậy?” Sở Kiều bối rối hỏi.
Mai Hương cũng chạy lại, hỏi nhũ mẫu đứng cạnh: “Hay tại bé đói bụng?”
Nhũ mẫu vội vàng lắc đầu, nói chỉ mới vừa cho bé bú xong cách đây không lâu. Mai Hương sờ sờ tã bé, vẫn còn khô ráo.
Sở Kiều như đột nhiên có thần giao cách cảm, quay lại nói với Gia Cát Nguyệt: “Hình như thằng bé ghét chàng.”
Gia Cát Nguyệt giận xanh mặt, tức tối nói: “Tại sao lại ghét ta?”
“Chàng thử đi ra xa một chút xem.”
Người nào đó vô cùng không thể tiếp nhận sự thật, nhíu mày kiếm, nói: “Tại sao? Ta có đụng chạm gì nó đâu?”
“Người có nhân duyên không tốt thường bị trẻ con ghét, không chừng chàng chính là vậy.”
“Đúng đó tỷ phu, mau đứng xa ra một chút, hình như Vinh Nhi thấy tỷ phu đáng sợ nên mới khóc.” Thanh Thanh ở một bên thêm dầu vào lửa.
“Sao có thể chứ?” Nguyệt Thất yếu ớt phản bác, một lòng bênh vực chủ tử nhà mình, “Thiếu gia nhìn cũng rất bình dị dễ gần mà…” Chỉ tiếc bản thân cũng thấy thiếu sức thuyết phục nên càng nói giọng càng nhỏ dần.
Cuối cùng Gia Cát Nguyệt vẫn bị mọi người đuổi ra xa. Quả nhiên hắn vừa khuất dạng thì Lý Thanh Vinh đang khóc rống liền ngưng bặt, tuy vẫn còn thút thít nhưng mặt đã tươi tắn hơn nhiều. Một chốc sau tiếng khóc đã bị thay bằng tiếng cười khanh khách. Thì ra là thằng bé được Nguyệt Thất ôm với tay nắm chuôi kiếm phía sau không được liền phẫn hận ra sức ngậm vai hắn.
Gia Cát Nguyệt ngồi trên một tảng đá ở xa nhìn đám người, oán thầm trong bụng: Tiểu tử chết bầm, cùng một giuộc với cha ngươi.
Một lát sau, Sở Kiều vui vẻ chạy đến ngồi xuống cạnh hắn.
Phía bên kia, đám người Nguyệt Thất đầu đội trời chân đạp đất nhưng lại luống cuống tay chân vì một đứa con nít. Lát sau đã nghe Mai Hương chỉ vào Phương Chử còn đang ngơ ngơ, kêu lên: “Thằng bé té bây giờ, đặt tay ở đây này, trời ơi, ta bảo ngươi đỡ ở chỗ này, ngươi lại đỡ đi đâu vậy!”
Sở Kiều ôm tay Gia Cát Nguyệt, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, thở ra một hơi thật dài rồi nói: “Cuối cùng cũng kết thúc.”
“Mệt không?”
“Vẫn ổn.” Sở Kiều nhắm mắt lại, nắng chiều rọi xuống khiến mặt nàng thêm hồng nhuận, “Có điều sợ chàng lo lắng nên luôn một mực đốc thúc bản thân phải nhanh lên.”
Gia Cát Nguyệt vẫn còn oán giận nên tiếp tục truy hỏi: “Tại sao không đọc thư của ta?”
“Ta cũng không biết mình có thể thành công hay không?” Nàng dịu dàng ngẩng đầu lên nhìn Gia Cát Nguyệt, cười nói: “Lúc đó bản thân ta cũng không có lòng tin, sợ sẽ thất bại, sợ sẽ chết, sợ xem thư của chàng rồi sẽ không còn dũng khí tiếp tục nữa.”
Nụ cười trên mặt Sở Kiều tươi tắn như hoa, nàng trước giờ rất ít khi cười thoải mái như vậy, không vướng mắc, không khắc khoải, “Chàng là chỗ mềm trong tim ta, sẽ làm ta không thể tiếp tục kiên cường.”
Gia Cát Nguyệt nhìn nàng, sắc mặt dần trở nên nhu hòa. Hắn vươn tay ra ôm eo nàng, nhẹ giọng nói: “Ở bên cạnh ta nàng không cần phải kiên cường.” Dứt lời thì cúi xuống hôn lên môi nàng.
“Ối! Ngượng chết đi được!” Thanh Thanh hét lên chói tai.
Trời đất mênh mông, thu cuối mùa nhuộm vàng khắp nơi. Gió từ đằng xa thổi đến, chiếc chuông nhỏ lay động, phát ra tiếng nói dịu dàng: Nhớ kỹ, ta đang chờ đấy.
Ta đang chờ chàng, ta đang chờ chàng, vĩnh viễn sẽ chờ chàng…
“Gia Cát Nguyệt, sao chàng không vào thành vậy? Lúc sắc phong ta mặc cát phục đẹp cực kỳ đấy!”
“Chờ đi, tương lai sẽ cho nàng bộ khác còn đẹp hơn.”
“Nói phải giữ lời đó.”
“Nhất định.”
“Được!”
Tags: Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không