Thân thể nhỏ bé chưa trưởng thành của Kinh Nguyệt Nhi sẽ không chịu nổi tổn thương khi ngã khỏi lưng ngựa dưới tốc độ này, nàng phải tìm biện pháp khác. Ngay lúc đó, phía sau Sở Kiều đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập đuổi theo, trong thoáng chốc hai con ngựa đã chạy song song với nhau.
“Cầu xin thì ta sẽ cứu ngươi!”
Giọng nói của thiếu niên bị gió lạnh thổi tan thành từng mảnh nhỏ, đứt quãng truyền vào trong tai Sở Kiều. Nàng quay khuôn mặt nhỏ trắng như bạch ngọc sang hướng phát ra tiếng nói, hung hăng trợn mắt nhìn thiếu niên đang có chút hả hê kia một cái, ánh mắt nàng vẫn vô cùng kiên định, không có nửa điểm kinh hoàng.
“Nếu không thì nói cho ta biết dấu tay kia của ngươi có ý nghĩa gì cũng được!”
Gió đêm thê lương, trăng lạnh như đao, con ngựa nhỏ chạy trên lớp tuyết sâu gần đến gối người trưởng thành, tốc độ tuy giảm dần nhưng vẫn không hề có khuynh hướng muốn dừng lại. Sở Kiều tận dụng thời cơ buông lỏng hai tay, khẽ chống chân trên lưng ngựa, nhất thời lấy đà nhảy sang phía người thiếu niên bên cạnh.
*Phịch* một tiếng, thân thể cô bé nhào lên trên người thiếu niên, thiếu niên kêu lên một tiếng, vội vàng kìm cương thắng ngựa lại nhưng đã trễ, trong thoáng chốc cả hai rơi khỏi lưng con ngựa đen, lăn lông lốc trên mặt tuyết mềm xốp. Con ngựa đen không hề hay biết, vẫn liều mạng đuổi theo sau con ngựa nhỏ, nhanh chóng hòa vào trong bóng đêm, không còn thấy bóng dáng.
“Tật Phong!” Thiếu niên gấp gáp kêu to, hai hàng lông mày nhướng cao, vội vàng phủi tuyết đọng trên người, lảo đảo đuổi theo nhưng cũng chỉ hoài công vô ích.
“Con ngựa này của ngươi nên đem về chém đi là hơn, bị người ta động tay động chân không biết còn chưa kể, hôm nay ngay cả chủ nhân rơi khỏi lưng cũng u mê không hay, giữ lại có ích gì chứ?” Sở Kiều bò dậy từ trên mặt đất, vỗ vỗ tuyết đọng trên người rồi đánh giá trên dưới bản thân một phen, không có bị thương, rất tốt.
Yến Tuân quay đầu lại, hung hăng nhìn Sở Kiều chằm chằm, tức giận nói: “Tật Phong là ngựa quý phụ vương ta mang đến từ trường săn tận Bắc Yến, nó đi theo ta chưa đến nửa tháng, chưa quen chủ thì có gì kỳ quái? Ngươi lại to gan làm cho nó chạy mất, có biết tội gì không?”
Sở Kiều hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói: “Ta cũng đâu có kêu ngươi chạy theo, là do ngươi cùng ngựa của ngươi tự mình chạy đến, liên can gì đến ta?”
“Thật to gan, dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta?”
Sở Kiều nhíu mày, khinh miệt nhìn nhìn vị thế tử tuổi còn nhỏ nhưng khẩu khí thật lớn này của Bắc Yến, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người đi về phía hoàng thành.
Yến Tuân sửng sốt, không ngờ nàng cứ như vậy rời đi nên vội vàng chạy mấy bước đuổi theo, nói: “Ngươi đi đâu?”
Sở Kiều nheo đuôi mắt, “Đương nhiên là đi về, chẳng lẽ còn định qua đêm ở đây sao?”
Tuyết đọng rất dày, chỗ mỏng nhất cũng qua gối Sở Kiều, chỗ sâu nhất thì cơ hồ chôn cả nửa người nàng. Yến Tuân đi bên cạnh Sở Kiều, thấy nàng đi lại khó khăn thì cảm giác bực bội vì mất ngựa cũng nhất thời tan biến, liền cười híp mắt đi theo. Ai ngờ vừa mới đi được mấy bước, vui quá hóa buồn, dưới chân hắn đột nhiên bị hẫng, còn chưa kịp kêu lên thì cả người đã rơi xuống.
Mới vừa nghe tiếng vỡ vụn, Sở Kiều đã phát giác có chuyện không hay, tựa hồ như cùng một lúc, nàng theo bản năng vươn tay ra nắm lấy tay Yến Tuân. Chỉ tiếc làm sao thân thể nhỏ bé này của Kinh Nguyệt Nhi có thể chịu được trọng lượng của Yến Tuân, chỉ nghe *oành* một tiếng, hai người cùng nhau rơi vào trong một cái hố tuyết thật to.
“Ưm… Ê, ngươi sao rồi?” Yến Tuân ló đầu ra khỏi đống tuyết, dùng sức bò ra ngoài, nhìn thấy một cánh tay nhỏ thò ra khỏi đống tuyết thì liền lập tức nắm Sở Kiều kéo ra như nhổ củ cải, lắc lắc cái đầu của nàng, hét lớn: “Đừng nói là chết rồi chứ?”
“Buông ra.” Cô bé buồn bực nhướng mày, khẽ động chân, cảm giác đau đớn ập đến khiến nàng nhất thời càng nhíu mày chặt hơn.
Thế tử Bắc Yến có chút sốt ruột: “Ngươi bị thương?”
“Còn chưa chết.” Sở Kiều ngẩng đầu nhìn lên, thấy khoảng cách cũng không phải là rất cao thì quay sang nói với Yến Tuân: “Ngươi có thể leo lên không?”
Yến Tuân ước chừng độ cao một chút, ngay sau đó lắc đầu nói: “Nếu là ở đất bằng còn có thể nhảy tới, ở đây thì không được, tuyết ở đây rất xốp, càng nhảy thì sẽ lún càng sâu.”
“Qua đêm ở đây sẽ bị chết rét.” Sở Kiều lẩm bẩm, sau đó đứng dậy nói: “Ngươi giẫm lên vai ta leo lên trước, sau đó đi tìm người đến cứu ta.”
Yến Tuân lắc đầu, nói: “Hay là để ta đẩy ngươi lên trước, sau đó ngươi mau đi tìm người đến cứu.”
Sở Kiều sửng sốt, nhìn Yến Tuân từ trên xuống dưới một cái, ngay sau đó gật đầu, nói: “Được.”
Mất sức chín trâu hai hổ, đến khi Sở Kiều nhìn thấy được mặt trăng trên trời thì cảm thấy như vừa trải qua một trận sinh tử, nàng nằm sát xuống trên mặt tuyết, từ trên cao nhìn xuống Yến Tuân còn bị vùi trong hố tuyết, lớn tiếng nói: “Chờ ta, ta đi gọi người.”
Yến Tuân cười híp mắt, khoát khoát tay: “Đi nhanh về nhanh.”
Mắt cá chân rất đau nhưng Sở Kiều vẫn nhịn đau bước đi, đi được vài bước, trong đầu đột nhiên dâng lên một ý nghĩ khiến nàng không tự chủ dừng bước, hai mắt khẽ nheo lại, cảm thấy sống lưng lạnh như băng.
Nếu như… nàng cứ như vậy rời đi, nơi này hẻo lánh lạnh lẽo như vậy, Yến Tuân tối nay khẳng định sẽ không thể qua khỏi. Như vậy… có tính là đã báo được thù rồi không? Nhớ lại ngày đầu tiên đến thế giới này, bị vây trong bãi săn giàn giụa máu tươi kia, vô số tên nhọn cùng những thi thể bé nhỏ kia, tim Sở Kiều đập càng kịch liệt. Ngày đó phần lớn số tên giết người đều là từ hai huynh đệ Triệu gia, còn tên của Yến thế tử đều đa số cắm ở trên người đám sói hoang, sau đó hắn còn bị các huynh đệ Gia Cát gia cười nhạo lòng dạ đàn bà. Hắn tín nhiệm nàng như vậy, còn cười híp mắt bảo nàng đi nhanh về nhanh…
Cô bé mặt tái nhợt đứng giữa cánh đồng bát ngát, bên trong đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ hoang mang kich động.
*Phịch* một tiếng, một nhánh cây khô nhất thời bị ném xuống hố tuyết, suýt tí nữa đã nện trúng vào đầu Yến Tuân. Sở Kiều còn chưa lộ đầu ra thì đã nghe Yến Tuân tức giận gầm thét: “Ngươi muốn giết người à?”
Sở Kiều không kiên nhẫn liếc mắt đáp: “Nếu muốn giết ngươi thì ta đã không cần phí nhiều sức như vậy, mau leo lên!”
Yến Tuân nhanh nhẹn bò lên, hai mắt đánh giá Sở Kiều trên dưới một lượt rồi cong môi cười nói: “Ta còn tưởng ác nhân nhà ngươi sẽ bỏ mặc ta trong hố tuyết, nghênh ngang rời đi chứ.”
Sở Kiều lạnh lùng liếc hắn, “Ta chỉ tự trách bản thân không đủ quyết tâm.”
Yến Tuân ha ha cười một tiếng, chạy đến bên cạnh nàng, khom người nói: “Lên đây, để cảm ơn ngươi không có quyết tâm bỏ mặc ta để báo thù, ta sẽ cõng ngươi về.”
Sở Kiều nghi ngờ nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Chuyện hạ thấp thân phận như vậy ngươi cũng chịu làm sao?”
“Tâm tình bổn thế tử đang rất tốt.”
Sở Kiều không nói thêm gì nữa, đang lúc Yến Tuân còn cho rằng nàng không muốn thì trên lưng hắn đột nhiên nặng xuống, lập tức cảm nhận được một thân thể bé nhỏ mềm mại.
Tuyết quang phản xạ trên khoảng đất trống đầy sương khiến không gian sáng rỡ, Yến Tuân lần đầu tiên trong đời cõng người khác nên động tác có chút không tự nhiên, tay chân luống cuống không biết giữ chân nàng như thế nào, không an phận sờ soạng lung tung.
Sở Kiều liền lập tức vỗ lên cổ hắn một cái: “Đàng hoàng chút, ta muốn ngã rồi.”
Yến Tuân sửng sốt, quả nhiên biết điều trở lại, cõng Sở Kiều chậm rãi đi trên cánh đồng tuyết bát ngát.
“Ê, ngươi có biết chúng ta đã đi bao xa rồi không?”
Cô bé bình tĩnh trả lời: “Chạy không tới một nén nhang thời gian, trở về ước chừng phải một canh giờ.”
Yến Tuân gật đầu, “Ngươi tên Tinh Nhi?”
“Làm sao ngươi biết?”
“Lần trước ở chỗ vách đá nghe được nha hoàn bị ngươi hãm hại nói.”
Tối nay tâm tình Yến thế tử dường như rất tốt, hắn thấy Sở Kiều không đáp lời thì tiếp tục hỏi: “Ngươi vốn tên là gì? Họ gì?”
Sở Kiều khẽ hừ một tiếng: “Sao ta phải nói cho ngươi biết?”
“Không nói thì thôi.” Yến Tuân cũng hừ một tiếng, đáp: “Ta thèm vào, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi sẽ khóc lóc cầu xin ta lắng nghe.”
“Vậy ngươi cứ kiên nhẫn chờ đến ngày đó đi.”
Yên Tuân cau mày, “Ngươi còn nhỏ mà sao khẩu khí lại già dặn như vậy?”
Cô bé trên lưng khinh thường bĩu môi: “Các ngươi không lớn mà sao hành sự lại tàn nhẫn như vậy?”
Yến Tuân ngạc nhiên, ngay sau đó cười nói: “Ông trời ơi, ngươi đúng là thù dai.”
Giọng bé gái có chút thê lương, tiếng nói trở nên lạnh lẽo, lãnh đạm nói: “Ngươi không thấy hận, đó là bởi vì không có ai nhắm tên vào người ngươi.”
Gió lớn thổi vù vù, Yến Tuân đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, hé môi muốn phản bác nhưng lời cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng. Trong giờ phút này, qua lời của cô bé trước mặt, dường như những nhân sinh quan về tôn ti cao thấp mà hắn thờ phụng nhiều năm đã trở nên có cái gì đó không đúng. Có một số việc được tất cả mọi người cho là đúng thì tự nhiên ngươi cũng sẽ cho là đúng, cho dù có đôi khi trong lòng ngươi cũng không thật sự nghĩ như vậy. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên trên mặt tuyết trắng, khiến cho thân ảnh hai đứa trẻ càng thêm vẻ đơn côi lạc lõng.
Ngay lúc đó, từ phía xa đột nhiên truyền đến tiếng chân dồn dập, Yến Tuân bừng tỉnh, nói: “Người của ta tới.”
Cô bé nằm trên lưng hắn khẽ nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe, nghe được tiếng chân hỗn độn cùng tiếng quân lính gấp gáp truy đuổi, lại có đông đảo tiếng bước chân tháo chạy, mặt tuyết phía trước bị náo động, văng tung tóe.
Nàng khẽ nheo mắt, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng chậm rãi nói: “Xem ra, cũng không phải là người của ngươi.”
Tags: Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không