– H ơi!
– Ai đấy?
– Tui T đây!
Cánh cửa nhanh chóng mở ra.
– Trời ơi! Ông trốn đi đâu mà bây giờ mới xuất hiện hả?
– Trốn gì mà trốn, tại cũng kẹt dữ quá chứ bộ!
Mình vừa cười vừa bước vô phòng, căn phòng nhỏ nhắn màu xanh, có cái gác nho nhỏ.
– Tưởng ông bị bắt cóc luôn rồi, tui ở bên đây buồn muốn chết, chẳng có bạn bè gì!
– Hehe, tui thì khá gì hơn, cũng tối ngày lủi thủi một mình hà!
– Ủa ông Tr đâu rồi? Không đi chung với ông hả?
– Nó ở Phú Nhuận ấy, cả tháng nay tui cũng không liên lạc!
– Oh. Sao? Dạo này thế nào? Có gì zui hông kể tui nghe với? – Ẻm rót ly nước rồi ngồi xếp bằng trước mặt mình.
– Cũng không có gì đặc biệt, tui trọ tận bên quận tám, sáng đi học, tối đi làm, việc cực như chó…
Cứ vậy, hai đứa ngồi tám quên trời quên đất, hết hỏi han cái này rồi tới cái nọ. Đến khi ngó mắt nhìn đồng hồ đã gần 12h.
– Chết cha! Ông ở nhà chơi, để tui chạy đi chợ cái!
– Có mì tôm gì ăn tạm đi, chợ búa chi cho mắc công!
– Thôi, cứ ở đó đi, chợ gần đây à. Tui mua nấu cho bữa tối nữa!
Nói rồi ẻm dắt con xe đạp điện ra, từ từ đi mất.
Rảnh rồi chẳng biết làm gì, lại lục lọi kiếm xem có gì nghịch được không. Ngoài mấy cuốn sách và ba đồ tào lao thiên đế của bọn con gái thì chẳng có gì chơi được. Đột nhiên phát hiện thấy một con Samsung nắp gặp để trên bàn, nhìn cũng dễ thương phét. Mình bật ra, nghĩ tới nghĩ lui một hồi cuối cùng bấm số nhà con H.
– Alo!
– Hehe, phẻ hơm?
– Dạ khỏe, ai đấy ạ?
– Sax, đại ca của ngươi mà dám không nhận ra à?
– A! Xeko. Hihi, sao tự nhiên gọi cho em thế? – Chậc, ngọt ngào nghe phê vãi.
– Tại mới nhặt được cái điện thoại của bà H, để không phí quá nên gọi cho em chơi.
– Ủa, anh đang ở bên chỗ chị H hả?
– Uh, bả đi chợ rồi!
– Huhu, ganh tị quá à, mấy người ở trên đó sướng thiệt, bỏ tui một mình ở dưới này buồn hỉu buồn hiu!
– Điêu nó vừa thôi cô nương, cô mà buồn, ở dưới đó không ai canh chừng lại tha hồ quậy phá!
– Xí, làm như người ta ham chơi lắm không bằng ấy. Mà ít bữa nữa được nghỉ em phải xin mẹ lên đó chơi mới được.
– Hehe, được đó, hay Noel lên đi!
– Noel hả?
– Uhm, Noel bọn anh định làm cái kỷ niệm 1 năm, chắc là sẽ hoàng tá tràng lắm.
– Nghe được à nha, mà bữa đó thứ mấy?
– Không biết, ráng xin mẹ đi, có gì đi với chị C, C vẫn ở Long Khánh đó.
– Oh, để em coi thử!
– Uhm, thôi làm gì làm đi, nghe tút… tút rồi.
– Haha, coi chừng bả về cạo đầu ông đó.
– Cũng dám lắm, thế nhé, bái bai.
Tính chém thêm một lúc nữa mà nghe thấy tín hiệu không ổn nên thôi. Kiểm tra thời gian thì sơ sơ gần 15 phút, tài khoản còn 290d. Sax, kiểu này ăn hành rồi, thôi xóa cuộc gọi rồi nhặt ở đâu để lại ở đó, coi như ta đây không biết gì.
Ngồi một lúc nữa thì bà H cũng về với một đống rau củ quả thịt thà các loại. Hai đứa bày ra, chiến đấu đến gần 2h thì mới bắt đầu dọn ra ăn.
– Hai tuần nữa Noel rồi, bà có ý tưởng gì không? – Lâu lâu được bữa thịnh soạn, mình vừa hỏi vừa đớp liên tục.
– Cũng chưa biết nữa, ông thì sao? – Con cũng mụ hốc cả mặt xuống mâm.
– Trước mắt là gọi điện rủ hai đứa kia cái đã, kiểu gì hôm đó cũng phải tụ tập đông đủ, được thì đi đâu xa xa tí, nếu ở trong thành phố thì kiếm chỗ nào o – vờ – nai.
– Dữ! Ừhm, để lát tui gọi.
…
Cơm nước no nê, ngủ nghĩ đến 3h giờ thì mình về, hẹn vài ngày nữa qua chơi. Cuộc sống lại tất bật, chẳng có gì đặc biệt.
…
Một tuần trước Noel thì mình nhận được tin nhắn của ẻm rằng sẽ lên nhưng nếu mọi người không ngại thì ẻm sẽ đi với một người bạn. Chẳng biết là bạn bè thế nào mà lại rủ đi vào cái ngày riêng tư ấy nhưng mình vẫn trả lời là không vấn đề gì. Quên nói là ẻm đã tạo nick mới và thỉnh thoảng thì hai đứa vẫn nhắn tin chát chít qua lại. Dù sao miễn có ẻm là vui rồi.
…
Sài Gòn những đêm cuối năm mới lạnh làm sao. Đường xá bắt đầu vắng vẻ, từng con gió khô rát, lạnh ngắt hốc vào mặt làm nước mủi chảy tèm lem dù mới chỉ vài phút trước mình vẫn còn nhễ nhại mồ hôi khi bước ra khỏi quán. Mai là Noel rồi, chỉ vài tiếng nữa thôi là tất cả mọi người lại sum họp. Ý nghĩ sắp được gặp lại em, sắp được cùng em trêu đùa, cải lộn chí chóe khiến mình cảm thấy hưng phấn và ra sức đạp thật nhanh cho mau về nhà. Thỉnh thoảng, tiếng xì – po to dần rồi đột nhiên bốn năm chiếc bất ngờ phóng vút lên trước mặt. Đã thiệt, không biết bao giờ mình mới có được một chiếc như thế nhỉ…
7h45′ tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi ra đầu hẻm đớp dĩa cơm tấm, mình bắt xe bus ra bến xe miền đông đón C như đã hẹn. Hai đứa về tới phòng con H thì thằng Tr đã ở đó. Bốn đứa gặp nhau tay bắt mặt mừng, hỏi han liên tọi. Thằng Tr thì lúc nào cũng rề rà chậm chạp, miệng cười cười, ai hỏi gì thì nói đó. C thì có vẻ mi nhon hơn, nhìn xinh xắn ra phết.
– Hai ông biết tội mình nặng lắm không hả? Trốn đi đâu biệt tăm biệt tích mấy tháng nay làm tụi tui mong muốn chết! – C đây nghiến thằng Tr già.
– Hì hì, trốn đâu mà trốn. Thì giờ gặp lại rồi đây nè!
– Còn nói nữa hả? Không thèm liên lạc hỏi thăm lấy một câu, bạn bè mà đối xử vậy đó! – Nói mới nhớ, mình toàn gọi cho em, còn hai mụ này thì quên cmn mất.
– Thôi thôi! Có gì để tí nữa xử hai ổng, giờ tranh thủ đi đi kẻo trưa rồi.
Nghe con H nói đi mình ngớ người.
– Ủa không đợi bé Th hả H?
– Không, sáng nó gọi điện nói xin lỗi mọi người, nó có việc đột xuất nên đi không được.
– Oh!
“Oh” một cái cho xong chuyện chứ thực sự nghe mà hụt hẫng vãi cả chưởng. Thế quái nào lại có chuyện đột xuất ở đây lúc này cơ chứ. Làm mong ngóng nguyên cả đêm qua không ngủ được, sáng còn mất thêm cả buổi chải chuốt đủ kiểu giờ phán câu xanh rờn thế này đây.
– Không lên mà giờ mới báo, con này tính giỡn mặt với anh à! – Mình lèm bèm đi rót nước uống.
– Tối qua còn gọi điện nói nay lên, kiu ra đón nó. Chắc tại sáng nay có chuyện gì nên mới không đi được đó chứ! – Bà H phân trần.
– Uhm, thôi tranh thủ nào.
Vì vấn đề kinh phí với lại cũng không nghĩ ra được chỗ nào hay ho nên mình với bà H quyết định đi Suối Tiên chơi, dù sao thì lúc bấy giờ nó cũng là một điểm vui chơi khá hot. Buổi tối thì tính tiếp, nhưng chắc chắn là đi đâu đó chứ không về nhà.
Bốn đứa lại ra Cộng Hòa đón xe bus, công nhận sinh viên nghèo cũng khổ thiệt, đi đâu cũng vất vả. Giờ nhìn lại mới thấy vậy chứ hồi đó nào đâu đã nghĩ gì, còn hăm hở và phởn chí lắm ấy chứ.
Xe dừng trước cổng, mình với thằng Tr lăn tăn chạy đi mua vé rồi đưa các nàng vào.
Ôi chao! Bên ngoài nóng nực bụi bặm bao nhiêu thì bên trong nó mới mát mẻ và dễ chịu bấy nhiêu. Không biết người ra trồng từ bao giờ mà cây cối trong này to khủng khiếp, rễ trồi lên cả mặt đất, bám ngược cả lên thân cây như cổ thụ. Những con suối rộng năm sáu mét đan lượn chằng chịt khắp nơi, cứ một đoạn lại có cây cầu. Long, Lân, Quy, Phụng – bốn con quái vật được thiết kế và xây dựng khổng lồ bố trí đều nhau trong khu du lịch, chưa kể các chùa chiền, khu trò chơi, thác nước, tượng đài và hàng trăm tiểu cảnh cảnh nằm rải rác khắp khuôn viên tạo nên một không gian vô cùng khoáng đãng, nên thơ và trong lành.
Vì cái khu du lịch này nó cực kỳ rộng, ai mới đi lần đầu không khéo là lạc khỏi biết đường ra nên việc đầu tiên là kiếm tấm bản đồ, mua vài chai nước rồi ngồi nghiên cứu sơ qua xem đi một vòng thế nào cho hết khu du lịch, tham quan hết các điểm, các trò mà không lẫn lộn lung tung. Hai bà kia ở không không biết làm gì nên lượn tới cái thác nước bên phải nghịch phá, chơi đã đời còn gọi hai thằng mình sang kiếm ông chụp hình làm vài pô.
Theo sự chỉ dẫn của mình, cả đám tiếp tục men theo hướng bên phải. Ở đó có một con Phụng thiệt bự cao vài chục mét, không biết trong bụng nó có gì mà thấy người ta xếp hàng dài mua vé vào chơi. Thế là bốn đứa cũng mua vé mò vào. Được người hướng dẫn đưa lên một chiếc phao nhỏ có bốn ghế ngồi bên trên. Men theo dòng nước, chiếc phao chậm chạp trôi vào dưới cái ánh sáng mờ ảo và tiếng thì thầm rùng rợn từ bên trong phát ra…
Cứ vậy, hết trò này đến trò khác, bốn đứa vừa đùa giỡn vừa tham quan khắp nơi trong khu du lịch: Mười tám tầng địa ngục, suối vàng suối bạc, khu câu cá sấu, bí mật ngôi mộ cổ (tởm nhất là cái trò này), xe đạp trên không. Vv. V. Khi nào đói quá thì ghé khu nhà hàng kiếm đồ ăn đớp, thỉnh thoảng gặp chỗ nào đẹp lại kêu thợ chụp cho vài quả ảnh. Công nhận, lao động vất vả bấy lâu, nay được bữa đi chơi sướng vcđ.
Đi bộ rã cả giò đến chiều tối cũng mới được hai phần ba khuôn viên. Cả đám tạt vô khu chợ đồng quê ngồi nghỉ, chỗ này có mấy cái xích đu, hai ẻm một ghế, mình với Tr già một ghế.
– Không biết ở đây mấy giờ đóng cửa nhỉ? – Mụ H chĩa mỏ qua.
– Chắc tầm 9 – 10h gì đó!
– Ê, mình trốn trong này luôn được hông ta? Rộng vầy sao họ biết được?
– Không biết, nhưng tí tắc đèn tối thui, toàn ma với cỏ, bà dám ở không?
– Sax, có ma nửa hả? Sao ông biết?
– Tui nghe đồn có nhiều người chết trong này lắm, hay tí nữa rình xem thế nào nhé!
– Thôi thôi, ngồi chút nữa rồi ra đi, có gì hay đâu mà rình!
Còn mụ H chưa gì đã sợ xanh mặt làm hai thằng cười nắc nẻ.
– Nè, hai ông nhắm mắt lại đi! – Đột nhiên C lên tiếng rồi cùng với bà H đi qua chỗ ghế của hai thằng mình.
– Cái gì đấy?
– Thì cứ nhắm mắt lại đi!
Không hiểu chuyện gì nhưng mình với thằng Tr vẫn làm theo. Một bàn tay êm ái của đứa nào đó đặt vào lòng bàn tay mình một vật nho nhỏ sau đó gói tay mình lại.
– Rồi đó, mở mắt ra đi! – Vẫn là giọng C.
– Ủa? Cái này là sao?
Mình ngạc nhiên khi thấy trong tay là một chiếc nhẫn, hình như là của C tặng. Còn bên kia ku Tr đang loay hoay với một con chuột nhồi bông nhỏ xíu có gắn bánh xe, chắc là quà của H.
– Quà Noel của tụi tui đó!
– Có cả quá Noel nửa hả?
– Uhm, nhớ giữ cho cẩn thận, mất là chết với bọn tui.
Thật tình là hơi bất ngờ và cũng không hiểu gì lắm. Có vẻ như với những người theo đạo thì ngày này họ hay tặng nhau một món quà thì phải. Thế này thì hai thằng sơ xuất quá rồi, thôi lỡ rồi thì giả điên luôn vậy.
– Hihi, hay quá ta! Cảm ơn hai bạn nhé, bọn tui sẽ giữ kỹ, yên tâm không để mất đâu!
Mình đứng dậy khoác vai hai con bạn thật chặt và kéo đi dạo, ku Tr thì lọ mọ một bên, mắt vẫn không rời khỏi con chuột gắn bánh xe đang cầm trên tay.
Vậy là đã một năm trôi qua kể từ cái đêm gặp gỡ đầy duyên nợ ấy. Khi mỗi người đã lớn hơn một chút, già hơn một chút, tình bạn của bốn người cũng đã khắn khít hơn, gắn bó hơn sau bao nhiêu kỷ niệm đã qua. Không cần nhiều những thứ cao sang và hoa mỹ, từ đáy lòng của mỗi người, chính sự chân thật, trong sáng, lòng hào sản đã nuôi nấng mối lương duyên của bốn chúng ta. Hiển nhiên, rồi cuộc sống sẽ còn nhiều khó khăn, trở ngại, đôi chút gánh nặng cơm áo gạo tiền. Nhưng tự đáy lòng, cho đến khi đang gõ những dòng chữ này, với tất cả tình yêu mến và quý trọng, mình vẫn mong mọi người sẽ luôn nghĩ và dành cho nhau những gì tốt đẹp nhất.
Loay hoay đến khoảng mười giờ thì bảo vệ bất đầu đạp xe đi đuổi người. Bốn đứa bị tụi nó lùa ra cổng. Thật sự cho tới lúc đó mình vẫn chưa biết khái niệm “Hotel” là để dùng cho những lúc như thế này, cứ nghĩ nó là cái gì “xa xôi” lắm. Bọn kia thì cũng gà mờ không kém. Thế là cứ đứng tần ngần trước cổng, chẳng biết đi đâu về đâu.
– Giờ làm sao đây T? – Con H với con C nhìn mình ái ngại.
– Tui cũng không biết nữa. Hay lên kia chơi đi! – Mình chỉ tay lên cái cầu vượt đi bộ trước cổng.
Cả đám khoái chí lọ mọ leo lên. Công nhận trên này khoáng đãng và đẹp thiệt. Tuy không đủ cao nhưng vẩn có thể nhìn bao quát một góc thành phố về đêm. Những ngọn đèn xanh đỏ, những biển hiệu nhấp nháy, dưới chân là những luồn xe cộ chen chúc nối đuôi nhau, thật là thích mắt. Bài học rút ra là khi nào thấy buồn thì nên tìm một chỗ nào đó thật cao, view thật rộng để quan sát, sẽ thoải mái hơn rất nhiều đấy. Như những lần tâm sự, bé Th hay kể những lúc bị mẹ mắng hoặc có chuyện không vui đều trèo lên nóc nhà ngồi. Mình nghe thì gục gục biết thế chứ chẳng có chút cảm nhận gì sất.
Ngắm mãi rồi cũng chán, đứa nào cũng bất đầu cảm thấy uể oải, mỏi mệt. Thế là lại đi xuống. Lúc này đã gần một giờ sáng, cả đám kéo nhau tới một mái hiên ngồi vạ vật. Tr ngồi trong góc, đến H, C rồi tới mình. Mình với thằng Tr ngủ bờ ngủ bụi nhiều rồi nên quen, chỉ tội cho hai cô tiểu thư kia. Cố gắng kiếm chuyện để nói mà chỉ được một lúc rồi mình cũng đuối. Tr với H có vẻ bắt được để tài nào đó ngon cơm nên vẫn còn ra sức chém, C gục thì luôn lên vai mình.
– Ông xài X – men à?
– Hả? À… ờ…
Lúc đầu còn thấy êm êm, cứ để cho ẻm tựa thoải mái. Tầm hai mươi phút thì chao ôi nó mỏi ơi là mỏi, thêm cái kiểu ngồi bó gối không thoải mái nữa, chỉ muốn khóc thét. Ẻm thì hình như đang ngủ quên nên mình cũng không biết cục cựa làm sao. Đột nhiên có chiếc xe tải chạy xẹt qua bóp còi tin tin, đêm vắng lại ngồi sát lề đường nên tiếng còi nghe điếc cả tai. Ẻm giật mình, ngóc đầu lên ngó qua ngó lại. Thế là nhân lúc sơ hở, mình đứng phắt dậy giả vờ đi tới đi lui nhìn cái này cái kia cho đỡ buồn rồi trốn luôn…
Tầm năm giờ, mình giật mình dậy thì thấy đang cuộn người trên một cái ghế salon rách nát nằm chỏng chơ ở bãi đất bên này. Xa xa khoảng năm chục mét thì ba đứa kia vẫn đang vạ vật trước thềm tam cấp của căn nhà đêm qua. Công nhận mình cũng lẹ phết.
– Mấy người không ngủ à?
– Ông nhìn coi có ngủ được hông?
– Hic, tội nghiệp mấy bà quá. Có xe bus rồi, giờ chắc về thôi chứ chơi bời gì nữa nhỉ?
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện