Đến khi lên đường và tới nơi thì cũng hơn mịa nó mười giờ, kiểu này chắc tụi nó cũng chặt gần xong rồi, chịu khó ăn chửi tí rồi cột lên xe chở về cho nó khỏe. Chào ông bà già thằng Sáng xong thì mình mò ra cuối vườn. Mới đầu tưởng đâu chỉ có mấy thanh niên cơ bắp ai dè nguyên cả một ben con gái cùng mấy thằng không nhiệm vụ cũng ở đó, cả nam cả nữ gần hai chục mạng.
Không biết công việc thế nào mà thấy các anh chị làm muối rồi hái xoài rượt đuổi dành ăn ồn ào hết sức.
– Giờ mới tới đó hả T? – Hải lé phát hiện ra mình đưa tay vẫy vẫy…
– Sorry tao bận tí việc nên tới trể! Chưa gì tụi mày đã chặt xong rồi à?
– Không sao, nãy giờ đợi mày nên đã làm đâu! Vô ăn xoài đi, xoài ngọt lắm. – Sơn núi trấn an.
– Cái đệch!
Mình là mình ghét nhất mấy người làm biếng, nhìn tụi nó ham chơi mà quên cả nhiệm vụ thế này thiệt bực không chịu được.
– Thôi thôi, tranh thủ làm lẹ đi trưa nay tao còn phải về có việc gấp nữa!
Lời nói của mình có vẻ không có trọng lượng, mấy ông thần cứ rề rà hết cái này đến cái kia mất cả buổi trời vẫn chưa chịu làm.
Tre nhà thằng Sáng công nhận tốt dễ sợ, cây nào cũng cao mười mấy mét, thân thì to như bắp vế. Mà mấy cây to thì lúc nào cũng nằm tuốt bên trong, các bác nhìn một lùm tre um tùm mà muốn chặt một cây nằm sâu bên trong thì biết nó khó thế nào rồi đấy. Đã vậy chặt xong cũng không dám cắt mà cứ thế lôi nó ra ngoài nên nặng và mệt kinh khủng, hết vướng đầu này tới tướng đầu kia.
Mấy thằng lợn đi theo đã không được tích sự gì còn lôi bài ra chém ăn tiền, làm bên này đứa nào đứa nấy to như con trâu mà cứ chặt được một hai cây lại giải lao uống nước, mon men xin đánh ké một hai cây đỡ ghiền. Mẹ kiếp, cứ kiểu này thì nồi cháo gà ở nhà bị tụi nó đớp sạch mất. Biết là có cố cũng không kịp nên cuối cùng mình rủ ba thằng nữa lập một sòng riêng, thôi thì mất cái này bù cái kia vậy.
…
Hai tuần học trôi qua nhanh chóng, cứ sáng đến lớp, chiều tập trung nhà thầy. Một số lo làm cổng trại còn một số thì tập các tiết mục văn nghệ. Thầy thì dĩ nhiên phải lên trường nên lũ đầu trâu mặt ngựa ở nhà tha hồ quậy phá. Hết mua đậu về nấu chè rồi mua bột về làm bánh, cả lớp gần bốn chục mạng mà làm cái cổng trại bé tí gần tuần chưa xong.
Chiều thứ bảy mình về nhà mà lòng sung sướng vô bờ. Chuyện giận hờn với em Th nay đã hết, cố gắng tắm rửa cơm nước cho thiệt lẹ đặng xuống nhà rủ thằng Tr đi chơi. Tuần trước thằng bạn già phải cùng gia đình về quê ngoại ở Phan Thiết ăn đám cưới nên không lên Long Khánh được được, nay phải tranh thủ. Thiệt sự mà nói thì cả tuần đi học vất vả, tối thứ bảy về nhà anh em gặp gỡ giao lưu chút đỉnh cũng là chuyện thường, thế nên gia đình cũng không quá khắt khe cho lắm, mấy ổng bả chỉ tưởng hai đứa lòng vòng uống café trong xã chứ không nghĩ dám đi chơi xa như vậy, ông già thằng Tr mà biết thì đừng có mơ mà đụng vô xe ổng.
Nhà thằng Tr ăn cơm khá trể, lần nào lên cũng ngồi lan can trước nhà chơi để đợi. Một lúc sau thì nó cũng đi ra, mình hiểu ý nên cứ thế ngồi nói linh tinh, hỏi han chuyện học hành này nọ. Mục đích là để ông già nó chủ quan, tưởng hai thằng hôm nay ở nhà mà lộ sơ hở. Trong lúc nó đang ngồi xỉa răng canh đồng hồ thì đột nhiên ông già nó từ bên hông nhà vọt xe lên chạy ra cổng, sau đó thì phóng đi đâu mất.
Đen như chó mực rồi, thằng Tr chạy luôn vô nhà hỏi bà già:
– Ủa ba đi đâu zậy mẹ?
– Đi đâu thì hỏi ổng chứ sao tao biết được mà hỏi!
Vậy là trớt quớt, hổng lẽ lấy con Cub chở đá nhà mình, con này đi rẫy thì khỏe đừng hỏi, có điều mang đi tán gái thì coi bộ hơi bị lấn cấn, không biết phải lên đồ như thế nào cho nó hợp.
Vô cùng chán nản, đã lỡ hẹn tụi nó rồi, giờ đang ức đi chơi trong người mà gặp cảnh này thật là bực hội hết sức. Bàn tính một lúc thì hai thằng quyết định là… cái gì đến sẽ đến, miễn cưỡng không hạnh phúc, tạm thời xuống nhà thờ làm ly café cho tỉnh táo rồi tính sau, lâu lâu ghé về thăm chừng coi thế nào, cò gì thì lên muộn một chút cũng được.
Sau khi gọi điện thông báo cho tụi nó là xong việc bọn tui lên ngay, bị con H mè nheo một trận, thì hai thằng lóc cóc đi bộ xuống nhà thờ. Cứ vậy ngồi đợi, thỉnh thoảng Tr lụ khụ tóm thằng đệ gần đó bắt chạy về nhà xem ông già nó đã về chưa.
Mãi cũng nhận được tin hỷ, vội vã chạy về nhà xin xe và đóng hết ga hết số. Cuối cùng đến nơi thì cũng gần mịa nó mười giờ, chẳng hiểu còn lên làm cái quái gì giờ này.
Vội gì vội cũng không quên dừng xe trước đầu hẻm cởi áo, cất nón, vuốt lại tóc tai cho bén cạnh rồi mới chạy vào. Công nhận, không gì khổ bằng đi tán gái.
– Tới rồi đó hả, có chuyện gì thì để hôm khác lên cũng được, đi khuya thế này nguy hiểm quá!
Con H độ lượng bước ra mở cổng, C cũng đang ngồi trong nhà.
– Hehe, bọn tui toàn đi giờ này cho nó mát không hà!
Để thằng Tr dắt xe, mình đi trước vô nhà…
– Đợi lâu không C?
– Không, canh mấy ông lên đây chắc chừng 30 phút nên giờ tui cũng vừa mới qua!
– Vậy à!
– Ủa mẹ đâu rồi H?
– Mẹ với bé Th đang coi tivi nhà dưới!
Hai thằng lọc cọc đi xuống chào, mà con nhỏ này kỷ thiệt, nghe hai anh tới không biết chạy lên chào hỏi còn bày đặt giả điên ngồi dưới mới ghê. Hôm bữa mới chở đi bệnh viện đây mà giờ quên ơn mau thiệt.
– Dạ tụi con chào cô!
– Oh chào T với Tr, hôm nay hai đứa lên muộn thế?
– Dạ tại mắc chút công chuyện nên lên hơi trễ.
– Uhm, mấy đứa coi đi đâu thì tranh thủ đi đi chứ để khuya, không còn chỗ nào mở cửa đâu!
– Dạ!
Công nhận mẹ của H tâm lý dễ sợ, chưa kịp xin đã gợi ý cho luôn rồi. Mình liếc đểu con chằn lửa, ẻm đang mặt cái váy tro, áo thun trắng ngồi xếp bằng bê tô cơm, mắt sáng rỡ, ngoác miệng nhìn tụi mình cười như cá trê, cái mặt háo hức như tù binh 20 năm nghe tin được phóng thích. Mỗi khi sắp có chuyện gì vui là ẻm đều có cái vẻ mặt và điệu bộ đó, nhìn yêu không chịu được.
– Giờ đi đâu H?
Tụi mình quay lên thì thấy C với H đang bàn tán:
– Không biết, giờ này chắc mấy quán café cũng sắp đóng cửa hết rồi!
– Thì ra tượng đài ngồi chơi, chủ yếu là vui vẻ là được rồi! – Mình gợi ý.
– Tượng đài hả? Oh, vậy cũng được!
Không biết tụi nó thế nào chứ đối với mình thì lên cái thị xã này đi chỗ nào cũng được. Ở đây nơi nào cũng sáng sủa, sạch sẽ, có ngồi vỉa hè cũng thấy sang. Mà cái chính là gặp được tụi nó đã rất vui rồi, đi đâu không quan trọng.
– Ra tượng đài chơi nhóc!
Sẵn tiện mình quay xuống rủ bé Th, ẻm nghe mình nói thì lật đật bê tô cơm chạy lên, đứng ngay chỗ giao nhau giữa phòng khách và nhà dưới, nhìn có vẻ đang xin xỏ cái gì.
Mọi người bắt đầu ra dắt xe, mình tưởng ẻm đi ra luôn nên cũng không để ý, đến khi quay lại thấy ẻm vẫn đứng đó, mình ngạc nhiên:
– Sao thế? Không thích đi hả?
– Không phải! Tại… tại bà H… hổng cho em đi!
Là sao? Mình ngớ người, không hiểu vấn đề.
– Ai hổng cho mày đi, đi thì nhanh nhanh lên còn đứng ra đó!
Bà H cũng giật mình quát một câu rồi quay ra xe của C.
– Híhí, đợi em tí!
Ẻm sung sướng bê tô cơm chạy xuống nhà, chắc là đi thay đồ.
Bé Th nói vậy là ý gì nhỉ, không cho đi là sao? Hay là…
…
Cả đám ra tới nơi thì công viên cũng bắt đầu vắng vẻ, lúc đi tụi nó có mua ít trái cây nên việc đầu tiên sau khi tìm chỗ ngồi là mang ra chia nhau đớp. Chẳng nhớ khi ăn tụi nó nói tới chuyện gì mà một lúc sau đứa nào cũng phải đọc profile của mình. Nào là thích và ghét điều gì, màu gì, nhạc gì, món gì… rồi mẫu bạn trai, bạn gái, ước mơ sau này. V. V. Và… tất tần tật các thứ tào lao trên đời. Không hiểu là ý tưởng của đứa dở người nào nhưng cũng thấy… hay hay và thú vị ra phết.
Tụi nó chém gió cả đống mà chỉ nhớ mỗi câu trả lời của bé Th khi được hỏi là ghét điều gì nhất.
– Em là em ghét nhất là ai nói mấy câu: “Thôi mình hổng đi được đâu…” hay “Thôi! Chắc mình phải về rồi…”
Mới đầu nghe xong mình chả hiểu con mịa gì, có gì liên quan ở đây? Nhưng sau vài giây cười cười ra vẻ tán đồng thì mình cũng hiểu ra điều ẻm muốn nói. Đúng là dân chơi bời có khác, đầu óc chỉ nghĩ có bấy nhiêu. Mình thì mình cũng ghét mấy đứa như vậy nhưng đưa nó vào câu trả lời cho câu hỏi ghét điều gì nhất thì hình như hơi khập khiển, không biết là nó có đang dằn mặt đứa nào hay không. Dù sao thì cá tính như thế này anh cũng thích, mười điểm cho kưng.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất của buổi tối hôm ấy chính là trò rượt bắt. Sau một hồi hỏi qua hỏi lại, có vẻ mọi người đã bắt đầu cảm thấy mình dần trở nên ngớ ngẩn nên để thay đổi không khí, mình hay bé Th gì đó bày trò để chơi cho vui.
Tất cả cũng oẳn tù tì và Tr là người thua cuộc, đồng nghĩa với việc bị chăn. Quy tắc là người bị chăn phải đuổi và chạm bằng được vào một trong những người chăn còn lại, có một khu vực an toàn, nếu tất cả người chăn đều nhảy vào đó để trốn thì người cuối cùng sẽ trở thành kẻ bị chăn và thế cho tên đầu đất đang rượt đuồi điên loạn kia. Đứa nào yếu sinh lý thì cứ chui vô chỗ an toàn mà trốn, nhưng muốn ra ngoài tung tăng thì phải được một đứa bên ngoài chạm vào để cứu. Đại loại là như vậy.
Khu an toàn được mặc định là lối đi từ dưới đất lên trên chân tượng đài được xây bằng khoảng hai chục bậc thang và rộng khoảng sáu mét. Vừa xuất action, Tr lù khù đã lao hùng hục vào con mụ H đầu tiên, ai chứ riêng bà này thì trời tính không bằng bả tính. Con nhỏ đứng sẵn bên cạnh lối đi và đợi thằng Tr cắm đầu tới là nhảy cái chóc vào chỗ an toàn, nghoe ngẩy cái mông qua lại rồi hếch mặt lên ra vẻ ta đây giỏi lắm. Mình thì thằng Tr rượt không lại nên quay sang con Th gần đó. Địa hình hiểm trở mà con Th nó lại nhanh như quỷ, luồn lách hết chỗ này đến chỗ kia rồi lại la hét chí chóe. Cuối cùng cũng bất lực nốt nên cực chẳng đã, thằng khỉ đột đành đuổi theo con C. Bà C thì quá ngây ngô, chạy chưa được vài bước chân đã bị Tr xách gọn cổ áo tha về…
Cái trò này vui thì có vui thật nhưng nếu chơi hết mình thì chỉ có thiệt cho bà C với bà H. Hai mụ này chậm chạp và ù lì kinh khủng, cứ một đứa chui vô chỗ an toàn đứng rồi thì đứa còn lại có mà loay hoay cả đời cũng chẳng bắt được đứa nào. Thế nên mình đành phải giả vờ trược chân hay cố tình chui vào ngỏ cụt cho mấy mẻ tóm, được thể cứ tưởng mình ngon nên bà nào cũng há mồm cưới phớ lớ. Mình bị chăn thì cứ dồn cho hai mụ vô hết chỗ an toàn đặng khỏi nghĩ lung tung rồi nhắm thẳng con chằn lửa mà đuổi cho bỏ ghét, con này láo quá mà không ai bắt được nó. Công nhận con nhỏ đã nhanh lại còn lanh, ẻm lạng lách đãnh võng bạt mạng, nhảy qua cả ghế đá, vườn bông… không từ một chỗ nào. Bị mình đuổi sát nút, ẻm lại chạy đến chỗ hồ nước và lượn vòng quanh. Cái hồ này đường kính tầm mười mét, có vòi phun ở giữa, cứ thế này mà đuổi thì có đến sáng cũng chẳng bắt được. Ẻm phát hiện góc lag quá ngon lành nên cứ lòng vòng gần đó, không dám đi đâu xa. Đằng kia thì thằng khỉ đột đã cứu mịa hai con mụ già ra ngoài. Không còn cách nào khác, đành phải quay lại rượt thằng Tr…
Mặc dù mặt mũi ông nào bà nấy đều già như trái cà nhưng tâm hồn bên trong thì lại rất hồn nhiên và vô cùng nhí nhảnh. Hết la hét rồi lại rượt đuổi, công viên bây giờ cứ như là dành riêng cho năm đứa vậy. Cuộc chơi cứ thế kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, đến khi có mấy xe của dân phòng tới đuổi thì mời ngừng lại.
Ngó đồng hồ thì cũng đã gần mười hai giờ, đang vui mà mất hứng quá chừng. Tính đợi mấy lão đi khỏi rồi tí nữa lại chơi tiếp, trong lúc ngồi nghĩ thì chẳng hiểu vô tình thế nào ba đứa kia lại ngồi một chỗ lấy nhãn ra đớp, mình với bé Th thì ngồi riêng một góc bên này. Hai đứa đạp chân lên ghế rồi ngồi hẳn lên trên thành, không khí đột nhiên lắng xuống, từ hôm cãi nhau đến giờ đã gần cả tháng, cũng chưa ai chủ động đứng ra làm hòa, giờ tự nhiên lại ngồi riêng cạnh nhau thế này, mình cứ thấy sao sao.
Đã lúng túng, không biết nói gì rồi mà ẻm lại cứ im lặng, thỉnh thoảng lau mấy giọt mồ hôi đang nhễ nhại trên trán.
– Hai đứa kia, qua ăn nhãn nè! – Thằng khỉ đột gọi.
Mình trợn mắt ra hiệu thế là cu cậu im re. Ẻm cũng nhìn thằng Tr cười cười, không nói gì.
Hít một hơi cho khí xuống tận đan điền, mình bắt chuyện:
– Hôm bữa sốt sao rồi? Nằm viện lâu không?
– Hihi, sáng ra là người ta cho về rồi. A, nhắc mới nhớ, bữa đó kẻ nào dám khiêu chiến với ta hả? – Ẻm bặm môi, liếc xéo mình.
– Có đâu, anh lo cho em gần chết, khiêu chiến gì?
– Đừng có xạo xạo, vậy chứ ai dám bóp mủi ta? Còn bày đặt rủ đánh nhau nữa?
– Thì… anh chứ ai?
Bụp… bụp… ẻm đấm luôn lên vai mình mấy cái.
– Ui da!
– Còn “anh chứ ai” nữa hả? Gan quá ha!
– Hehe, coi thử em còn thở không ấy mà. Êy, mà cái anh chàng ngồi với em lúc đó là ai vậy? – Mình sực nhớ nên sẳn hỏi luôn.
– Là anh Hiếu, kế bên nhà em đó!
– Nhìn có vẻ thân thiết nhỉ?
– Uhm, nhà bên đó với nhà em thân với nhau từ hồi còn nhỏ, mấy ảnh hay qua giúp đỡ nhà em lắm!
– Là cái thẳng tóc vàng hôm bữa nôn trước nhà nữa đó hả?
– Uhm, anh đó là em anh Hiếu!
– Ra là vậy.
Giờ thì mình đã hiểu mối quan hệ với mấy thằng này.
– Mà nhóc nè?
– Dạ?
– Vụ hôm bữa cho anh xin lỗi, dù sao cũng hơi lớn tiếng với em!
– Vụ nào anh? – Ẻm nheo mắt nhìn xuống đất, cố nhớ chuyện gì.
– Thì chuyện đứa nào lấy nick của em để chat với anh đó, tại nó cũng nói hơi khó nghe nên anh mới bực mình như zậy!
– À… Em nói thật là chuyện đó em không biết gì cả, em đã hỏi hết mấy đứa bạn. Chỉ có con Đào là trước nó lập nick cho em nhưng nó cũng kêu là không có chat với ai. Rồi lúc đó anh nói vậy cứ như là do em làm gì có lỗi ấy. – Ẻm ra vẻ giận dỗi…
Sax, đã cố xuống nước làm hòa mà con nhỏ vẫn còn ngang, muốn nổi khùng gì đâu. Hổng lẽ giờ phải phân tích lại từ đầu rồi nói cho ra nhẽ. Mình là mình đúng rõ ràng, cái tính con này lạ thiệt, dễ điên hết sức. Khả năng là con mụ Đào gì đó phá rồi!
– Uhm, Em đọc lại nick đi, có gì về anh kiểm tra lại…
– Dạ là tinhyeumauxanhlk***
– Tinhyeumauxanhlk*** à?
– Dạ, mà em cũng bỏ cái nick đó luôn rồi, anh đừng nhắn vô đó chi cho mắc công. – Ẻm hậm hực.
– Anh biết rồi, thôi không nói chuyện đó nữa!
Chết mịa, thế éo nào hôm bữa mình nghe có shift gạch ở giửa nhỉ? Tinhyeumauxanh – ***, đậu móa, quả này chửi oan cho ẻm rồi. Mà sao trùng hợp vđ, khác có cái gạch mà cũng có người xài, hèn gì gặp con mẹ nào chửi bới ỏm tỏi, hung hăng không kém gì ẻm.
– À, còn cái anh hôm bữa tới nhà rủ em đi chơi là ai vậy, nhìn có vẻ hơi lớn tuổi? – Mình đánh trống lãng, lỡ rồi thì nhiểu chuyện cho trót, về nhà đỡ tò mò.
– Ảnh làm chung chổ với em đó! Tới rủ đi karaoke, em tính không đi mà ảnh nói mọi người có mặt hết rồi, không từ chối được nên thôi đi luôn.
– Chung chổ làm là sao em?
– Thì ban ngày em đi làm thêm ở hồ bơi ABC (lâu quá không nhớ tên), mấy ảnh cũng làm chung trong đó.
– Hồ bơi hả? Em làm gì trong đó?
Rồi ẻm giải thích lung tung là lên màu khăn giấy hay thiệp gì đó, mình nghe không rõ mà cũng chẳng biết về cái nghề đó nên không dám hỏi vô sâu. Đại loại là nhờ biết làm cái đó mà ẻm tự tay làm được cho mình tấm thiệp sinh nhật đẹp như vậy. Không hiểu là làm gì, nhưng mà không liên quan tới hồ bơi, chỉ là chung một chủ.
– Sao không lo học mà lại đi làm mấy cái đó?
– Thì em học ban đêm mà, cả ngày ở không cũng chán nên xin mẹ đi làm thêm cho vui.
Công nhận cũng nể ẻm thiệt, cứ tưởng tiểu thư đài các gì ai dè cũng chịu khó đi làm thuê như ai, mới tí tuổi đầu mà giỏi quá. Thế này thì hơn hẳn mình rồi, ngoài ăn chơi với gái gú ra thì chằng làm được con mịa gì cho đời.
– Thôi lại ăn nhãn, nhanh không tụi nó đớp hết!
Mình cũng im re, đánh trống lảng. Con nhỏ nghe ăn hớn hở ra mặt, lăng xăng chạy tới trước. Canh ngang tầm đấm luôn một phát lên vai ẻm, vừa để trêu vừa đánh lạc hướng tụi kia.
– Tên mỏ nhọn này, muốn chết hả?
Con nhỏ đang hí hửng chạy tới cái ăn bất ngờ bị thọt quả nên nổi điên quay lại rượt mình, làm chạy gần chết. Cuối cùng đành đứng dòm từ xa, cứ lại gần là ẻm nhớm giò hăm he đòi rượt, nhất quyết không cho ăn. Thế là đành ngồi một mình bên này.
Nói chung không khí lại trở nên vui vẻ, thằng heo Tr thỉnh thoảng quăng chùm nhãn qua cho mình như quăng xương cho chóa. Éo muốn ăn mà nghĩ lại thôi ăn cho vui cũng được, mắc công lại nói mình giận lẫy trẻ con.
Ngó đồng hồ cũng hơn mười hai giờ, trời càng về khuya càng mát mẻ và yên tỉnh, cảm giác thật là dễ chịu và sảng khoái. Năm đứa đang trò chuyện rôm rã thì bất ngờ mấy lão dân phòng lúc nãy quay lại, lấy lý do đêm hôm khuya khoắt, mất an ninh trật tự gì đó. Thiệt là bực bội hết sức, hiếm khi mới có dịp vui vẻ thế này. Mình đứng ra nằng nỉ ngồi thêm 30 phút mà mấy lão nhất quyết không là không, cứ xách gậy đứng ì ra đấy đợi tụi mình về mới chịu đi.
…
Bỏ tụi nó xuống trước cổng, trong nhà thấy tắt đèn tối thui cũng hơi ớn ớn, hôm nay đi chơi quá dữ. Chia tay C, hai thằng lại lên đường trở về nhà. Đi ngang cái ủy ban hôm nào bị tóm, mình ngó vô tìm coi cái anh công an dễ thương hôm nào đang làm gì thì thấy có mấy lão đang lui hui vác gậy dắt xe đi ra. Hai thằng hoảng hồn, kéo hết ga lên chạy gần chết, không dám quay đầu lại.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện