Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện ngắn » Quê nội

Quê nội

Quê nội tôi ở một làng nhỏ ven sông. Ngày tôi bé, cái xóm nhỏ ấy vắng vẻ chỉ vài chục mái rạ, nghèo nhất xã với cơ man nào là những gò đống, mả thằng Tây, thằng Tầu có tự bao giờ. Xóm nội tôi có cả một ụ pháo tên lửa, khi tôi sinh ra thì bộ đội đã chuyển đi rồi, nhưng cái ụ nửa chìm nửa nổi, mát lạnh vào mùa hè, ấm áp vào mùa đông với những dòng chữ phân công trực ban còn rõ nét phấn ấy là phần chứng tích quan trọng của một giai đoạn chiến tranh.

Tôi yêu cái bến sông quê nội. Với tôi, cuối dòng sông nơi mắt tôi có thể dõi nhìn là mặt trời lên từ ấy. Mỗi sáng ông tôi thường gọi: Hừng đông rồi con dậy đi thôi…

Nhà nội tôi nghèo, nghèo lắm, nghèo đến độ mà bà cô tôi sau này mỗi lần kể mắt lại rơm rớm, chắc cô tôi nhớ lại cái cảnh tháng ba ngày tám nhà đứt bữa, cả ngày đến tối các cô các chú mới có miếng bánh đa và uống nước lã lót dạ cầm hơi…

Ta vẫn thường nghĩ, càng trẻ tuổi thì ta lại càng nhanh quên những ký ức của một thời đói khổ. Nhưng ,tôi chưa bao giờ quên, những bữa cơm độn đầy khoai khô nhà nội, những buổi chiều thật dài nhà nội hết gao ngày giáp hạt, bầu trời vần vũ những cơn mưa. Chưa bao giờ quên những sáng chờ bà tôi về chợ, đói đến rã rời, một mình tôi vén mái rạ chuồng lợn, nhòm ổ gà, rình con gà mái choãi hai chân cong người rặn đẻ, quả trứng vừa rơi là bàn tay tôi nhẹ nhàng luồn qua chân con gà nhặt lên và vùi ngay vào nồi cám lợn đang sôi sung sục trên bếp củi.

Tôi nhớ những đêm mùa đông lạnh giá, ông nội tôi đi câu cá bống đêm về, vừa đói, vừa rét mà chẳng có gì lót dạ, ông tôi chỉ ngồi hút thuốc lào và uống cốc nước vối ấm xuông.

Nhớ cả nhữngmiếng nệm lót giường , ông tôi kết bằng thân cây sậy cắt ở bờ sông. Trong những đêm mùa đông gió bấc lạnh thấu xương thốc qua mái rạ. Nhưng chui đầu vào chăn thì ấm vô cùng, cảm giác như dưới lưng mình, những thân cây sậy khô còn ủ nguyên mùi nắng tháng mười.

Thời gian luôn làm đúng bổn phận của nó, cào bằng, san phẳng kể cả là những tượng đài. Tôi là kẻ chạy những bước gằn đuổi theo kỷ niệm, ngày bà nội tôi còn sống, tôi luôn cố gắng hết sức có thể để được về gặp Người. Vì tôi biết, tháng năm sẽ không đợi chờ ai, sẽ cướp đi của chúng ta tất cả, kể cả những thương yêu ruột thịt, kể cả những phần ký ức tuyệt đẹp về những miền đất nếu ta không nhanh tay lưu lại trong ký ức.

Tôi nhớ đến khát cháy cái bến sông ngày xưa tôi và các cô trong xóm vẫn chạy ào xuống tắm mỗi chiều hè. Cũng nơi bến sông này, người đầu tiên chạm vào vồng ngực thiếu nữ của tôi không phải là một chàng trai mà là một cô gái… để rồi cả đời này, tôi phải kiếm tìm chính cái phần người vốn thật sự của riêng tôi.

Càng già đi, Chúng ta chẳng có nhiều thời gian để dành riêng cho những người ta yêu quý dù họ là ruột thịt, như ông bà, cha mẹ mình bởi công việc mưu sinh, bởi những mối quan tâm thời hiện đại. Ta lại càng có ít thời gian để nhắc nhớ về họ nếu như họ đã rời bỏ cuộc sống này.

Tôi đi qua bao tháng năm với những nhọc nhằn của đời một con người. Có những lúc cùng cực nhất, tay tôi đã chạm vào cái chết, đã xuống đến tận đáy rồi nhưng gạt bỏ tuyệt vọng và tự đứng được lên. Cuộc sống và tình yêu chưa bao giờ dành cho tôi quá nửa sự chân thành. Nhưng với cuộc đời tôi luôn trao tặng với tất cả sự chân tình và nhiệt tình mà tôi vốn có. Bởi tôi biết đời này, rồi cũng như bến sống quê, như ông bà nội, như bao thế hệ đã và đang mờ dần trong ký ức của thời gian. Chẳng có gì mạnh hơn thời gian, mạnh hơn cuộc sống này, vậy nên hãy trao gửi lòng niềm tin và lòng chân thành của mình vào nơi mạnh nhất. Sống ở, thác về, trao gửi đi để khi về ta thanh thản an nhiên…

— Hết —

Tags: ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất