Nhất thời, ngoại trừ ánh lửa rực rỡ kia, tất cả sự vật bên cạnh đều trở nên mơ hồ không rõ.
Quan Thất cho rằng Mễ Thương Khung đang ở phía sau đèn lồng, cho nên y dùng một tay chụp đến.
Nhưng lại chụp hụt, không trúng người.
Người đang ở sau lưng y.
Một tiếng “xoẹt” vang lên, kẻ địch đã ra tay, ra tay từ sau lưng.
Chiến tranh không ngại dối lừa.
Mễ Thương Khung dùng “khí” ngự đèn lồng mà đi, khoảng cách giữa hắn và ngọn lửa vàng ít nhất đến mười một thước.
Do đó Quan Thất vươn người chắn ngang, ngược lại đưa lưng ra cho hắn.
Hắn đang chờ điều này, hắn đang chờ khoảnh khắc này, hắn đã vất vả tạo nên cơ hội này.
Hiện giờ cơ hội đã tới, hắn quyết không bỏ qua.
Hắn vừa xuất thủ liền cầm đả cẩu bổng đâm nhanh ra, đâm vào xương cột sống thứ bảy trên lưng Quan Thất.
Hắn biết Quan Thất có một chút si, một người si, xương cột sống thứ năm và thứ bảy nhất định có vấn đề.
Hắn liền đâm vào nơi đó.
Vẽ rồng cần điểm mắt, bắt giặc phải bắt vua. Hôm nay hắn muốn giết chết một người, cần phải tấn công vào vết thương chí mạng, chỗ hiểm và điểm yếu của đối phương.
Một côn này của hắn đâm đến, phát ra một tiếng “xoẹt”, cũng không phải rất đặc biệt. Nhưng lúc này đầu trượng mới hất lên, lỗ mũi bên phải của hắn đã chảy xuống một vệt máu mũi.
Một chiêu này, hắn đã vận tụ nguyên khí và nội kình rất lớn.
Mặc dù dáng dấp của hắn còn cao lớn hơn Quan Thất, một trượng này vốn nên đâm ngang, nhưng thế trượng của hắn lại rất đặc biệt, trầm xuống dưới eo, sau đó từ phía dưới đâm vào Quan Thất.
Góc độ xuất kích này rõ ràng rất kỳ dị, quan trọng hơn là mỗi chiêu xuất kích, hắn đều giữ nguyên một đặc điểm, đó là tất cả đều hướng lên trời.
Một chiêu này của hắn chỉ tấn công, rất hung hiểm.
Lúc mọi người đều cho rằng hắn đang lùi, thực ra là hắn lấy lùi làm tiến, mạo hiểm tấn công.
Đối với loại kiêu hùng phi thường, nhất đại chiến thần như Quan Thất, hắn đã không lùi được.
Lùi lại sẽ không có chỗ chết, cho nên hắn ngược lại tấn công, tấn công bất ngờ.
Một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, đã thành công.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại nghe rợn cả người, chỉ một mình Mễ Thương Khung trong lòng biết rõ, một người kinh hãi.
Đó là vì một côn của hắn thật sự đâm trúng mục tiêu.
Không trúng còn tốt, một khi đâm trúng, lại khiến Mễ Thương Khung trong lòng kinh hãi, hồn bay phách lạc.
Hắn rõ ràng đã đâm trúng Quan Thất, một bổng đâm vào xương cột sống thứ bảy của đối phương.
Thế nhưng khớp xương cột sống của Quan Thất lại giống như đột nhiên “nứt” ra.
Người của y không “nứt ra”, thứ “nứt ra” chỉ là lưng của y, nói chính xác là khớp xương cột sống của y.
Khớp xương cột sống thứ sáu và thứ bảy đột nhiên nứt ra, sau đó khép lại, kẹp lấy đầu trượng.
Trời ạ!
Xương cột sống không phải là “vũ khí”, Mễ Thương Khung thật sự không hiểu làm sao khớp xương cột sống của một người có thể tách ra, sau đó nhanh chóng khép vào, mang theo vũ khí đoạt mệnh của hắn.
Nhưng lúc này hắn đã không kịp suy nghĩ.
Hắn đã bị dọa đến mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ còn lại ứng biến.
Hắn còn có thể ứng biến.
Bị dọa như vậy, năng lực ứng biến của hắn chẳng những không mất đi, ngược lại càng gấp, càng kỳ, càng nhanh.
Đây là kinh nghiệm giang hồ.
Mễ Thương Khung kịp thời hất đầu trượng lên, ấn vào trong tủy xương.
Lần này, khớp xương thứ sáu và thứ bảy của Quan Thất lập tức buông lỏng, cũng không kẹp được đầu trượng của Mễ Hữu Kiều.
Mễ Thương Khung kịp thời cũng lập tức thu trượng.
Hắn không lùi.
Lúc này mà lùi, đối phương nhất định sẽ phản kích.
Hắn đã thất thủ, nếu lúc này đối phương thùa thắng truy kích, nhất định khó mà chống đỡ.
Hắn lại tấn công, đâm một trượng từ dưới lên trên.
Lần này gió trượng sắc bén nặng nề, giống như một hàng ma xử do đồng nguyên chất chế tạo, nặng hơn trăm cân, phát ra kình phong ác liệt. Hắn dùng một trượng đâm vào huyệt Ngọc chẩm sau gáy Quan Thất.
Hắn cũng không tin nơi đó cũng có thể kẹp được trượng của hắn.
Nhưng trượng của hắn lại bị kẹp.
Có điều lần này không phải là khớp xương của Quan Thất, đương nhiên cũng không phải gáy của Quan Thất, mà là tay của y.
Tay không.
Tay không vào dao sắc.
Quan Thất dùng một tay bắt lấy trượng của hắn, muốn đoạt lấy trượng của Mễ Thương Khung.
Y luôn luôn nói cầm là cầm, muốn đoạt là đoạt.
Y luôn luôn tự cao, cũng thật sự là người tài cao gan lớn.
Mễ Thương Khung dùng “Triều Thiên Nhất Côn” xưng bá võ lâm, chấn động kinh sư, nhưng Quan Thất lại có bản lĩnh đoạt đi.
Trong phút chốc này, quần hùng cùng nhau tìm đến, trông thấy Quan Thất chỉ giơ tay đã khiến cho đèn lồng tự cháy, ngăn cản đường đi của Mễ Thương Khung. Trong nháy mắt lại thấy Mễ Thương Khung lấy lại tiên cơ, một trượng đâm vào lưng Quan Thất. Sau đó lại thấy Mễ Thương Khung không biết vì sao một trượng uổng công, khi tiếp tục tấn công thì lại bị Quan Thất chụp lấy bổng trong tay.
Lúc mọi người đang nhìn đến hoa mắt, kinh nghi bất định, lại thấy Mễ Thương Khung quát lên một tiếng, râu xám không gió tự chuyển động, giống như chỉ đưa tay ra đã đoạt lại cây trượng kia.
Trong nháy mắt này, bổng dài đã đổi tay, biến hóa cực nhanh, rất nhiều hung hiểm.
Vật trong tay Quan Thất, sao có thể để người khác lấy về? Thực ra y cũng có nỗi khổ tự mình biết.
Lúc y chụp lấy cây bổng kia, lập tức phát hiện ba chuyện, đó là ba cảm nhận đặc biệt.
Thứ nhất là nặng.
Cây trượng này nặng đến bất ngờ, nặng đến kinh người.
Thứ hai là nóng.
Y cầm ở trong tay, giống như cần một cây côn sắt sắp nóng chảy.
Thứ ba là chấn động.
Thân bổng kia truyền đến một loại rung động đặc biệt, khiến cho bàn tay bình thường của y không thể nắm được, hơn nữa còn có một loại cảm nhận khiến người ta thân tâm hư không, thần linh tan vỡ.
Đó là “hung”, một loại “tứ đại giai hung”.
Ngay cả Quan Thất hung như vậy, ác như vậy, nhất thời cũng có cảm giác không chịu nổi.
Do đó thứ nằm trong tay y giống như “một củ khoai lang phỏng tay”.
Y giành lấy cây trượng, trong nháy mắt lại cảm giác được “kỳ môn binh khí” này không có duyên với mình, đối kháng với mình, là thứ không thuộc về mình. Nếu không phải y có nội lực hơn người, nhất định sẽ bị kỳ binh dị khí này phản chấn nội thương. “Binh khí” này tuy đã rời khỏi chủ nhân của nó, nhưng lực sát thương vẫn còn, hơn nữa uy lực cực lớn.
Trong lúc y đang kinh ngạc, Mễ Thương Khung lập tức phản kích, đoạt lại cây bổng hình dáng kỳ dị này.
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt