Uyển Ước chấn động, đảo mắt, nhìn thấy Đường Cẩn Tư đem chén trà trong tay ném xuống đất. Chỉ thấy trên khuôn mặt hắn lạnh lẽo băng sương, không thấy có ôn hòa nhu ấm quen thuộc.
“Đã cầm đồ rồi, đừng có lại mất mặt xấu hổ.”
Đường Cẩn Tư thanh âm cảnh cáo lạnh lùng như băng, đến tai đám cường đạo kia lại như khiêu khích bén nhọn.
Bọn họ tức giận mắng vài tiếng, lập tức buông Uyển Ước cùng Bảo Nhi ra, như cuồng phong đánh về phía Đường Cẩn Tư.
Uyển Ước hoảng loạn không thôi, xúc động đưa tay cố gắng ngăn trở những người kia, nhưng mà đối phương đã cầm lấy đao kiếm đem Đường Cẩn Tư vây lại.
Trong đám người làm, có mấy thủ hạ thật nhanh nhảy ra, bảo vệ Đường Cẩn Tư an toàn.
Một cái nháy mắt, nhân mã hai bên mở ra, binh khí giao kich, phát ra tiếng vang khanh khanh chói tai.
Uyển Ước cùng Bảo Nhi bị đao quang kiếm ảnh* ngăn cản, đặt mình bên ngoài chỗ đánh nhau toán loạn, thấy không rõ tình huống Đường Cẩn Tư.
*Đao quang kiếm ảnh: Ánh sáng của đao, hình ảnh của kiếm. Câu này ý như là mưa bom bão đạn ý. Gươm kiếm dày đặc.
Uyển Ước tâm loạn như ma, muốn tránh đi hoà mình người, đi đến bên cạnh Đường Cẩn Tư. Gặp phải nguy hiểm, bất chấp cùng hắn giận dỗi, một lòng chỉ nghĩ canh giữ bên hắn.
“Tiểu thư, đừng đi qua nha!” Bảo Nhi liên tục không ngừng giữ chặt Uyển Ước.
Uyển Ước căn bản không có biện pháp đến gần Đường Cẩn Tư, chỉ có thể cố gắng trợn to đôi mắt, xuyên thấu qua khe hở chiến đấu cảu hai bên tìm kiếm thân ảnh Đường Cẩn Tư.
Mới vừa trông thấy mặt của hắn, thình lình một đạo thân ảnh trong cuộc đấu té ra ngoài, ngã xuống tại dưới chân Uyển Ước.
Bảo Nhi kinh hô, Uyển Ước lập tức mang nàng lui về phía sau, không ngờ các nàng vừa lui liền kinh động người nọ.
Đối phương lập tức nhảy người lên, nắm chặt đại đao trong tay, nhắm ngay mặt Uyển Ước, quát lên:“Không cho phép trốn!”
“Đừng đụng các nàng!” Đường Cẩn Tư thanh âm mang theo lo nghĩ chạy tới.
Nam tử tráng niên ép buộc Uyển Ước nhìn ra Đường Cẩn Tư khẩn trương, liền lên tiếng uy hiếρ,“ Ngươi bảo người dừng tay, nếu không ta liền giết hai nữ nhân này!”
Lúc đó, người của hai bên đều ngừng tay.
Uyển Ước bất động, quên cả hô hấp, chứng kiến Đường Cẩn Tư dùng tốc độ bất khả tư nghị xuyên qua đám người, hướng nàng vọt tới.
Nàng vừa không bị khống chế lập tức dùng mực lớn, đẩy ra nam nhân ép buộc nàng, hướng Đường Cẩn Tư chạy đến.
Đường Cẩn Tư kinh ngạc nhìn nàng một cái, vừa nhìn về phía cường đạo bên cạnh nàng. Đối phương không bắt được Uyển Ước trở về, tâm quýnh lên, lập tức giơ đao nhắm ngay bả vai nhỏ bé yếu ớt của nàng, hung hăng chặt xuống …
“Uyển Ước!” Đường Cẩn Tư phi thân tiến đến, đem Uyển Ước ôm vào trong ngực, thay nàng ngăn lại một đao.
“Cẩn Tư?” Uyển Ước ngây dại, bị hắn ôm lấy, mặt dán lên ngực hắn ấm áp. Chưa nghe thấy tim đập của hắn, bên tai lại đã tràn ngập lấy tiếng đánh nhau kịch liệt.
Bọn thu hạ thừa dịp cường đạo thất thần, vây quanh tới đây, hai bên lại lần nữa giao thủ.
“Đừng sợ……” Tiếng Đường Cẩn Tư nói nhỏ tại đỉnh đầu Uyển Ước vang lên.
Nàng ngẩng đầu lên, rời đi ôm ấp của hắn, muốn nhìn sắc mặt hắn có hay không ôn hòa như tiếng nói?
Đúng lúc, khi nàng ngẩng đầu chớp mắt, hắn lại như khung xương mất chỗ dựa, bỗng dưng tại trước mắt nàng ngã xuống.
“Cẩn Tư …” Uyển Ước kinh hãi đến cực điểm, ngồi chồm hổm trên mặt đất, vội vàng kêu gọi trượng phu không phản ứng chút nào.
Hắn nằm nghiêng không nhúc nhích, phảng phất đã chìm vào giấc ngủ.
Uyển Ước tâm hồn tan ra.
Thương tâm hắn gây ra cho nàng tại thời khắc này tất cả đều hóa thành hư ảo. Nàng không tiếng động cầu khẩn lấy trời cao để cho hắn bình an vô sự, nàng nguyện ý tiếp tục để hắn làm cho thương tâm, chỉ cần hắn mạnh khỏe không việc gì.
Một bên thủ hạ cùng đám kia cường đạo duy trì đánh nhau liên tục, từ trong miếu kịch chiến đến ngoài miếu. Một hồi lâu, cường đạo không địch lại thủ hạ, thừa dịp mưa dần dần tạnh, từng tên cỡi ngựa thoát đi.
Uyển Ước bất chấp để cho người ta làm sợ hãi, vội vàng gọi thủ hạ về,“Mau, mang thiếu gia vào thành tìm đại phu trước!”
Đường Cẩn Tư xiêm y có điểm dày, lại thân bất động nằm nghiêng. Uyển Ước không nhìn thấy miệng vết thương ở đâu, lại không dám tùy tiện đụng vào hắn, e sợ động miệng vết thương. Nhưng thấy hắn máu chảy như rót, áo xanh thoáng qua đã nhuộm thành màu đỏ tươi, nàng nóng lòng giống như kiến bò trên chảo nóng, hoảng loạn không thôi.
Bọn hạ nhân cũng gấp xoay quanh, hai thủ hạ tiến lên cẩn thận đem Đường Cẩn Tư dìu đứng dậy.
“Uyển Ước……” Vừa mới đứng vững, Đường Cẩn Tư lại mở mắt ra.
Uyển Ước giật mình bưng lấy miệng, kich động đứng sát vào hắn, bàn tay để bên mặt hắn, muốn chạm lại không dám chạm, sợ vừa động hắn sẽ biến mất.
Hắn suy yếu đưa mắt nhìn nàng, ôn nhu trấn an nói:“Ta không sao, đừng sợ.”
“Chàng bị thương.” Uyển Ước nước mắt tràn mi. Vì cái gì hắn muốn trấn an ngược lại nàng? Hắn không biết săn sóc của sẽ làm nàng càng thêm đau lòng sao?
“Nàng không có việc gì là tốt rồi.” Đường Cẩn Tư ôn nhu cười một tiếng.
Uyển Ước không kiềm được khóc ra thành tiếng, không thèm để ý người ngoài trông thấy.
Không kháng cự được lòng tốt của hắn đối với nàng, cho dù người hắn yêu nhất không phải là nàng, chỉ cần hắn nguyện ý cho nàng một chút ôn nhu quan tâm, biết rõ chính mình sẽ bị thương, nàng cũng chỉ biết nhịn không được lao vào ngực hắn giống ngư con thiêu thần lao vào biển lửa.
Đoàn người vội vội vàng vàng chạy vào phố xá sầm uất, nửa đường, vừa vặn gặp phải tuần vệ quen biết Đường Cẩn Tư. Vệ binh kia hiểu được gần đây có đại phu nào, nhanh chóng đem bọn họ mang đến an trí.
Trên đường, Uyển Ước cảm thấy mùi máu trên người Đường Cẩn Tư hình như có điểm cổ quái, hết thảy những chuyện phát sinh lúc ban đêm cũng có phần kì lạ. Nhưng vì sầu lo thương thế của trượng phu, nàng không rảnh nghĩ nhiều.
Trải qua trị liệu của đại phu, Đường Cẩn Tư thương thế không nghiêm trọng lắm, chỉ là suy giảm tới huyết mạch, mất máu quá nhiều, cần tĩnh dưỡng mấy ngày.
“Đêm nay chúng ta làm phiền ở lại phòng khách nhà đại phu đi!” Uyển Ước thủy chung canh giữ ở bên cạnh hắn, so với gã sai vặt của hắn càng ân cần chiếu cố hắn hơn.
Đường Cẩn Tư nằm ở trên giường sạch sẽ, mượn lấy ngọn đèn nhu hòa nhìn nàng bận rộn, một lòng ấm áp, rất muốn gọi nàng dừng tay ở tại bên cạnh cùng hắn nói chuyện phiếm là tốt rồi, lại muốn nhìn nhiều một chút dáng vẻ nàng lo lắng cho hắn.
Trong lúc nhất thời, hắn phát hiện mắt mình có chút ý xấu……
“Còn nàng? Đem ta đặt ở nhà đại phu, nàng lại muốn chạy trốn tới đi đâu?”
Uyển Ước nghe câu hỏi của hắn, mặt lộ vẻ áy náy, cảm thấy là mình hại hắn bị thương. Nhìn hắn suy yếu như vậy, nàng cũng không yên tâm để lại hắn, bỏ mặc mà đi.
“Ta…… Tạm thời không đi.” Nàng lúng túng xoay người, lưng đưa về hắn. Trong phòng ngủ lúc này chỉ có hai người, dừng lại nói chuyện với nhau, nàng liền nghe thấy tim mình để cho hắn làm nhảy loạn lên, bất trị cỡ nào.
“Như vậy, ta phải vì nàng tìm một nơi yên tĩnh cho nàng ở lại. Nếu không, đường đời gian nan, lòng người hiểm ác, nàng không chịu về nhà, ta thực không yên tâm cho cuộc sống bên ngoài của nàng.” Đường Cẩn Tư săn sóc vạch ra kế hoạch.
Uyển Ước không biết làm sao. Tâm tình quan tâm của hắn, nàng khó có thể mở miệng, chỉ có thể nhẹ giọng nỉ non,“Ta nghĩ hiện tại ở bên cạnh chàng chiếu cố chàng, cho đến khi thương thế của chàng khỏi mới thôi.”
Đường Cẩn Tư phát giác thân thể nàng run lên nhè nhẹ tiết lộ ra khẩn trương, còn có tai nàng phiếm hồng cho thấy nàng e lệ.
Nàng thua ái tâm của hắn, cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh hắn.
“Uyển Ước, ta sẽ không mượn cơ hội này bức bách nàng theo ta trở về, nàng không cần miễn cưỡng chính mình.” Tại sau lưng thê tử, Đường Cẩn Tư trên mặt hiện lên ý cười khó có thể phân biệt tâm tình.
Uyển Ước không có quay đầu lại, bỏ qua nét mặt của hắn, chỉ nghe được tiếng nói ôn nhu của hắn, như những lời tâm tình bình thường hắn vẫn nói với nàng.
“Chỉ là ta lo lắng tình cảnh của nàng. Nàng nhìn xem, gần kinh thành như thế còn có cường đạo hung hăng ngang ngược, nàng chỉ đem Bảo nhi rời nhà, ta làm sao có thể yên tâm?”
Uyển Ước vốn là lòng vẫn còn sợ hãi, bị hắn vừa nói như vậy, càng thêm bất an, càng thêm cho rằng … nàng mang theo Bảo nhi rời nhà ra đi hành vi quá ngu xuẩn.
Đường Cẩn Tư thừa thắng xông lên nói:“Gần đây triều đình công vụ bề bộn, cho dù là da thịt thương, ta cũng không thể trốn việc được. Nàng nếu không muốn gặp ta, ta liền ở tại trong Binh bộ, nàng về nhà trước, chờ ta an bài tốt chỗ ở mới cho nàng, nàng sẽ rời đi, được không?”
Hắn nói xong khuyến cáo so với cầu khẩn càng đáng thương, thần sắc suy yếu cũng tràn trề chờ đợi, phảng phất đang chờ đợi nàng rủ xuống tình thương.
Uyển Ước vừa quay đầu lại, liền trông thấy mặt hắn khẩn thiết, trong nháy mắt, nàng cảm động đến tột đỉnh, không đành lòng so đo người nam nhân này lại gây cho nàng bi thương.
Uyển Ước đi đến mép giường, ngồi xuống, rưng rưng cầm tay của hắn, như một cái hài tử mệt mỏi, thỏa hiệp cúi đầu xuống, đối với hắn nói:“Chúng ta cùng nhau về nhà…… Thiếρ không đi.”
Nàng là quan tâm hắn như vậy, không thể miễn cưỡng chính mình rời khỏi hắn.
Đường Cẩn Tư khóe môi khẽ giơ lên, lập tức lại khôi phục bình thường, tốc độ rất nhanh không thể nhận ra.
“Uyển Ước, ta không phải là trượng phu tốt.” Tay hắn nhấc lên, ôm gọn eo Uyển Ước.
Nàng vô lực bài xích, cảm giác cả người bị hắn trói buộc lại, không cách nào bứt ra.
“Thiếρ biết rõ……” Tĩnh một lát, nàng nhận mệnh nói nhỏ.
“Nàng vẫn nguyện ý trở lại bên cạnh ta sao?” Đường Cẩn Tư dụ hoặc hỏi.
“Chàng biết mà.” Nếu đã trốn không thoát, nàng chỉ có thể trở lại bên cạnh hắn. Dù cho nghênh đón nàng chính là kết quả hắn tái giá.
“Thực xin lỗi, Uyển Ước.”
“Đừng nói nữa.” Nàng không muốn nghe hắn nói xin lỗi, xúc động hôn đôi môi của hắn.
Chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn một ngụm. nhiệt độ của hắn, hơi thở của hắn, làm nàng thiên toàn địa chuyển*, tìm không được lý trí. Đang muốn rút lui, bàn tay của hắn lại đè lại cái ót của nàng, đem nàng giam cầm ở bên người.
*Thiên toàn địa chuyển: Trời rung đất chuyển.
Thân thể của nàng cùng hắn dán chặt lấy, hôn nồng nhiệt vô cùng.
Nàng nhịn không được nước mắt ròng ròng, nghĩ đến một ngày kia, Uyển Diễn cũng sẽ thân cận hắn như vậy, bỗng nhiên, Uyển Ước ngực co rút đau đớn, khó chịu e rằng không cách nào diễn tả được.
Nàng có chút oán giận há mồm, hung hăng cắn môi mềm mại của Đường Cẩn Tư, mãnh liệt xâm chiếm lấy, học không được ôn nhu của hắn, chen lấn triền miên không được, chỉ có thể hung ác gặm nuốt hắn.
“Uyển Ước?” Đường Cẩn Tư bị cắn phá môi, nhẹ giọng than nhẹ, kinh ngạc thấy nàng dữ dằn.
“Xin lỗi……” Phát hiện trên môi hắn có máu, nàng khiếρ sợ thối lui, như ở trong mộng mới tỉnh, nhớ tới hắn còn là một người bị thương, nàng xấu hổ đến liều mình xin lỗi.
Đường Cẩn Tư lơ đễnh cười, ngón tay khẽ vuốt lấy cánh môi bị thương, hai mắt như có điều suy nghĩ đưa mắt nhìn vợ của hắn.
Hắn từng cho rằng, nàng như một ly nước trong vô vị, ôn hòa lại bình thản. Không có ngờ tới, nàng kỳ thật càng giống rượu mạnh đậm đặc, mười phần tác dụng chậm, phải chung đụng lâu dài mới có thể dần dần nhấm nháp được.
“Đừng có dùng tay lau.” Uyển Ước tìm ra khăn tay sạch sẽ, lau đi tia máu trên miệng hắn, không có phát giác hắn khí sắc chuyển tốt, càng không phát giác thần sắc của hắn ly kỳ lại cổ quái.
Khi hắn vì nàng bị thương một khắc kia, nàng đã hoàn toàn thất thủ, tự nguyện rơi vào vực sâu mà hắn thiết kế.
Nếu đã quan tâm hắn như vậy, dứt khoát để cho hắn đem tâm nàng xé nát, cho đến khi không thể lại thương hắn…… Vậy sẽ so với rời đi hắn càng hữu hiệu đoạn tuyệt bi thương của nàng.
“Chúng ta cùng nhau về nhà.” Lau khô máu trên miệng hắn, Uyển Ước ôn nhu nói.
Để hắn cao hứng đi! Để cho hắn đi cưới Uyển Diễn, nàng sẽ cùng ở bên cạnh hắn, chiếu cố hắn đến bình phục khỏe mắt, tận mắt thấy hắn như thế nào sủng ái muội muội của nàng…… Dùng đau đớn mãnh liệt nhất, để cho nàng hoàn toàn hết hy vọng.
Khi nàng có thể đối với hắn bỏ mặc, vô luận hắn là chết hay sống cũng không để ý, đến lúc đó, mới là nàng lúc nàng cần rời đi.