Uyển Ước nằm ở dưới người hắn, suy yếu được mất đi sức lực phản kháng…… Nàng nghĩ, chỉ cần trượng phu của nàng có thể toàn tâm toàn ý yêu nàng, như thế mà thôi.
Trong phòng ngủ bên giường chỉ còn một chiếc đèn cuối cùng, phát ra ánh sáng hơi yếu.
Uyển Ước nửa khép lấy mắt, sâu trong nội tâm kỳ vọng đối với trượng phu, đã giống như ngọn đèn dầu hấp hối, sắp dập tắt.
“Thiếρ nghĩ cái gì, có quan trọng không?” Nàng nâng lên hai tay, che đậy nước mắt chảy kín khuôn mặt, mất khống chế nói:“Chàng cần phải quan tâm Uyển Diễn nghĩ cái gì, không cần trông nom thiếρ, thả thiếρ rời đi, xem như thiếρ cầu xin chàng !”
Đường Cẩn Tư bất vi sở động, tâm bình khí hòa thần thái vẫn là lịch sự nho nhã.
“Uyển Ước…… Ta không muốn buông nàng ra.” Hắn ngón tay thon dài, chậm rãi đẩy ngón tay mềm mại che đậy khuôn mặt của nàng.
Nàng không cách nào che dấu thần sắc thương tâm, đột nhiên biến ảo thành tên bắn, bắn vào lồng ngực rắn chắc của hắn, lưu lại đau nhói khó có thể miêu tả.
Đường Cẩn Tư ngây ngẩn cả người.
Người khiến hắn động tâm nên là Uyển Diễn, nhưng lúc cùng Uyển Ước chung đụng, hắn không có chút cảm giác khó chịu trái lương tâm nào. Thấy nàng khổ sở, hắn cũng sẽ cảm động lây.
Hắn đối nàng để ý, vượt xa giới tuyến tình cảm của hắn…… Vì cái gì hắn sẽ để ý hỉ nộ ái ố của nàng như vậy?
Thương yêu nàng, yêu thương nàng, che chở nàng…… Hắn đều không cảm thấy miễn cưỡng, phảng phất là chuyện đạo lý hiển nhiên, Đường Cẩn Tư mê hoặc phủ lấy hình dáng Uyển Ước ôn nhu trước mặt, đầu ngón tay từ từ dời xuống, mất trật tự đi vào thân thể mê người trong áo nàng.
Vài ngày trước mới phát giác phải thê tử đần độn vô vị, hiện tại vừa nhìn lại làm hắn cõi lòng đầy hào hứng, trong cơ thể hắn tựa hồ có một cảm giác xôn xao không ngừng, ngay cả chính hắn cũng không hiểu được, cùng Uyển Ước trong lúc đó rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?
Hôm nay hắn có thể xác định, chỉ có một việc chuyện …
“Ta sẽ không để cho nàng rời khỏi ta.”
Uyển Ước bởi vì hắn độc đoán tuyên cáo, thân thể phát run.
Nàng ra tay, vì bị hắn bức bách mà tiền đến lồng ngực, nay muốn khước từ, lại thoát không được sức lực của hắn. Trượng phu của nàng hé ra khuôn mặt văn nhân thanh tú, khí lực lại cân xứng cường kiện như người học võ.
Nàng vô lực rũ xuống cánh tay, mặc hắn vuốt ve, để cho hắn tùy ý hôn môi…… Nàng bi ai phát giác được cử chỉ thân mật của hắn vẫn làm nàng thân thể cảm thấy sung sướng.
Ngón tay giao triền, bốn mắt nhìn nhau, lời lẽ dán chặt, thân mật như vậy, mỗi một động tác cùng ánh mắt đã từng khiến nàng mê say, đến nay vẫn là động tác lấy lòng nàng, lại cho hắn phập phồng không thôi.
Uyển Ước hai tròng mắt từ từ ướt át, trước mắt mơ hồ một mảnh, dần dần, từng giọt nước mắt tràn ra hốc mắt.
“Cẩn Tư, thiếρ cùng Uyển Diễn cũng không phải là hoàn toàn giống nhau……” Nàng nghẹn ngào, nhìn không thấy tới tâm trượng phu.
Trước kia, nàng ngây ngốc cho rằng, hắn nguyện ý cùng nàng thân mật, liền chứng minh là hắn thích nàng. Nhưng bây giờ, nàng không dám tự cho là như vậy!
“Ta hiểu được.” Đường Cẩn Tư tràn trề thương tiếc hôn mỗi một giọt lệ lên trên mặt nàng, ngón tay nhẹ nhàng chậm chạp cởi mở hai bên xiêm y.
Uyển Ước nhìn hắn nhẹ nhàng tắt chiếc đèn cuối cùng bên giường, thần thái thong dong kia, phảng phất đem nàng khống chế trong lòng bàn tay. Nàng đột nhiên nghĩ phá hư thong dong của hắn!
“Cẩn Tư……” Chờ hắn cúi đầu, cùng nàng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nàng bất ngờ cố ý lạnh giọng đặt câu hỏi:“Thời điểm chàng ôm thiếρ, trong lòng có hay không đang suy nghĩ lấy Uyển Diễn đây?”
Đường Cẩn Tư chấn động, cử chỉ thân mật đột nhiên dừng lại.
“Thật sự là ủy khuất chàng.” Nàng thương cảm nhìn hắn, ý đồ chọc giận hắn rõ rành rành.
Trong bóng tối, hắn con ngươi đen dấy lên một chút diễm quang, thiêu hủy hình ảnh ôn nhu.
Nàng lại bình tĩnh bắt lấy thong dong của hắn, lãnh đạm nghênh xem hắn.
Đường Cẩn Tư cười ngọt ngào.“Uyển Ước, tính tình của nàng thật đúng là vượt qua dự liệu của vi phu, thì ra nàng là người thích ăn dấm chua như vậy nha?”
Uyển Ước lông mày nhéo một cái, thanh âm buồn bực nói:“Thiếρ không phải là ghen ghét, chỉ là không muốn làm thế thân của người khác.”
Đường Cẩn Tư lại buông xuống vài phần, tứ chi thon dài bao trùm ở tay chân của nàng, chóp mũi cũng cùng chóp mũi của nàng đối diện, hai bên ấm áp hô hấp lặng lẽ đến gần, dung hợp……
“Yêu thích ta như vậy, không muốn ta tái giá sao?” Hắn nỉ non đặt câu hỏi, mỗi một lời thổ lộ tại trên môi nàng phát run.
Uyển Ước trong nháy mắt hít thở không thông, gian nan đấy hắn ra khỏi thân thể, hắn lại thêm dùng sức, đem nàng bao trùm càng chặt hơn.
“Nàng biết ta lúc đầu vừa ý chính là Uyển Diễn, tâm rất đau đớn sao?” Đường Cẩn Tư ôn nhu hỏi.
Cái kia thản nhiên chưa từng biến hóa, đâm bị thương tự tôn Uyển Ước.
Nàng hung hăng trừng hắn, bỗng dưng phát giác … ánh mắt của hắn có biến hóa, biến hóa đến mê hoặc.
Uyển Ước thình lình hiểu, hắn chỉ là đang dò hỏi nàng, hắn cũng không xác định nàng làm chuyện sâu đậm.
Nàng ảo não nhắm mắt lại, không thèm nhìn hắn. Cả đời cũng không muốn cho hắn biết rõ, nàng từng yêu thích hắn cỡ nào.
Âm thanh thở dài của Đường Cẩn Tư tại u tĩnh trong phòng ngủ khẽ xẹt qua.
“Uyển Ước, ta thật xin lỗi.” Hắn chậm rãi ngồi dậy, mặt hướng ngoài giường, không hề ức hiếρ vợ của hắn.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ nàng kháng cự, nàng phản đối, là vì quá quan tâm hắn, mà không phải là nhỏ nhen.
“Chàng không cần nói xin lỗi……” Uyển Ước chuyển nằm nghiêng, đưa lưng về phía Đường Cẩn Tư.
Hắn đi về hướng bên cửa sổ, không hề thân mật đụng vào nàng, nàng cảm thấy mất mát không biết từ đâu tới…… Dùng sức len lén đánh lồng ngực của mình, ghét hận nàng không có định lực lại cảm thấy mất mát.
Đường Cẩn Tư mở ra cửa sổ, hít vào gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, dập tắt tình du͙c của hắn.
“Uyển Ước, ta muốn cưới Uyển Diễn.” Hắn thấp giọng nói nhẹ. Không chiếm được thứ gì, thì càng muốn có.
Uyển Ước che miệng mũi, nhịn xuống nước mắt ròng ròng xúc động.
Hắn lại nói:“Nhưng ta cũng thích nàng vậy, ta hiểu nàng đối với ta tâm ý, ta bảo đảm sẽ không bạc đãi nàng.”
Loại bảo đảm này không chỉ sẽ không làm nàng an tâm, ngược lại càng làm nàng đau lòng.
“Cái thích đó của chúng ta không hề giống nhau……” Uyển Ước cắn môi, dùng ngữ khí kiên cường không mang theo tiếng khóc nói cho hắn biết.
Nàng thích là toàn tâm toàn ý, mà hắn, lại chần chừ thích. Nàng không cách nào thừa nhận phân chia trái tim cho người khác!
“Thả thiếρ đi đi! Cẩn Tư.”
“Ta sẽ không đáp ứng.”
“Như vậy, chàng sẽ hối hận……”
Hắn sẽ hối hận?
Nàng nghĩ làm hắn hối hận như thế nào?
Đường Cẩn Tư tại lâm triều nghị sự không chuyên chú, còn phân tâm vì dư vị cảnh cáo của thê tử, trong lòng rục rịch. Rõ ràng có chút mong đợi Uyển Ước sẽ làm ra hành động ngoài dự kiến gì, cho cuộc sống suôn sẻ của hắn một chút sóng gió biến động, gây cho hắn niềm vui thú mới mẻ kich thích.
Sau khi tan triều, chúng thần rút khỏi hoàng cung.
Tiếu Dương đi đến bên cạnh Đường Cẩn Tư, có ý như vô tình nhắc tới tình huống Chung gia Uyển Diễn, tựa hồ nghe nói Đường Cẩn Tư cố ý tái giá Chung gia muội muội, Tiếu Dương hơi có phần yêu thích và ngưỡng mộ Đường Cẩn Tư có thể độc chiếm cặp tỷ muội lóa mắt kia.
“Hôn sự, chỉ sợ phải kéo hơn một năm.” Đường Cẩn Tư không yên lòng trả lời. Quyết định cưới Uyển Diễn, cũng không có người vì Uyển Ước mãnh liệt phản đối mà dao động.
Thế nhưng hắn nguyện ý cho Uyển Ước thời gian một năm, hòa hoãn nàng……
Đường Cẩn Tư tự nhận thể thiếρ đủ rồi, sáng sớm trước khi ra cửa, cũng để cho mẫu thân chuyển cáo Uyển Ước quyết định cuối cùng của hắn. Không biết sau khi về nhà, Uyển Ước lại sẽ cho hắn xem cái sắc mặt gì? Sẽ tiếp tục lạnh lùng làm bất hòa hắn, yêu cầu rời đi? Hay là sẽ cùng hắn đùa giỡn một ít thủ đoạn đây?
Đường Cẩn Tư đầy cõi lòng mong đợi, đợi thời gian hồi phủ đã đến……
Tốn gấp đôi tốc độ so với bình thường mau xử lý xong công chuyện ở Binh bộ, Đường Cẩn Tư cả ngày nhớ thương thê tử trong nhà, nỗi nhớ nhà giống như tên.
Phảng phất trở lại thời kỳ thiếu niên, không cách nào khắc chế tình ý xúc động. Trong óc của hắn tràn đầy hình ảnh của Uyển Ước khi nhăn mày khi cười, nhớ thương trở về nhà, có thể lại muốn cùng nàng đấu một trận.
Vì vậy, Đường Cẩn Tư xin miễn không ít lời mời của đồng liêu, không thể chờ đợi được trước lúc trời tối trở lại phủ đệ.
Mới vừa vào phủ, chỉ thấy gã sai vặt sắc mặt lo nghĩ chờ ở cửa, hết sức khẩn cấp dẫn lấy hắn đi đến trong phòng mẫu thân.
“Nương? Vội vã tìm ta tới đây như vậy là xảy ra chuyện gì?” Đường Cẩn Tư vào cửa liền hỏi, âm thầm suy đoán rất có thể là vợ của hắn làm ra cái hành động kinh người gì, khiến cho mẫu thân vẻ mặt trở nên tức giận như thế.
“Cái này Chung Uyển Ước thật sự là đáng giận, bình thường ôn ôn thuận thuận, nhìn không ra trong xương ngạo mạn như vậy!” Mẫu thân như Đường Cẩn Tư đoán, vừa mở miệng liền quất roi vợ của hắn.
“Nàng làm sao vậy?” Đường Cẩn Tư khẩu vị bị treo ngược lên.
Mẫu thân cầm lấy một trang giấy đè ở trên bàn trà, đưa cho hắn,“Con tự mình xem đi!”