Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Phu quân muốn em … vợ » Phần 15

Phu quân muốn em … vợ

Phần 15

Nàng cảm giác được một đoàn ánh sáng mênh mông ấm áp, dịu dàng vây quanh lấy nàng, cả người như đặt mình trong đám mây màu vàng, thoải mái vô cùng……

Uyển Ước vuốt vuốt hai mắt, ý thức một chút khôi phục. Từ trong mộng tỉnh táo lại, ánh nắng sáng sớm đã vào từng góc trong phòng ngủ.

Bên cạnh mặt của nàng truyền đến nguồn nhiệt ấm áp, đúng như đám mây thoải mái trong mộng.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mình cùng Đường Cẩn Tư nằm nghiêng, tư thế như hai đứa trẻ mới sinh, hai bên dựa sát vào nhau.

Tay của hắn ôm lấy eo của nàng, đầu của nàng dựa ở trên ngực hắn, thân mật như vậy, tín nhiệm như vậy, hai bên hơi thở dung hợp tại một khối.

Thoáng chốc, mũi nàng mệt mỏi, mỏi nhừ khiến nàng lã chã chực khóc, vừa định đem hắn ôm chặt, lại muốn đem hắn đẩy đi tới xa xa, một lòng chợt cao chợt thấp, đầy trong đầu hoang mang nan giải…… Không biết nên làm như thế nào, nàng mới có thể thỏa mãn?

Uyển Ước khó khăn nín thở, dè dặt lấy cánh tay Đường Cẩn Tư ra, lướt qua thân thể của hắn, lặng lẽ xuống giường. Có lẽ là Đường Cẩn Tư quá mệt mỏi, luôn luôn cảm giác hắn khi ngủ rất không nhạy cảm chút nào, cũng không bị động tác của nàng làm cho bừng tỉnh.

Uyển Ước nhẹ nhàng mặc xiêm y, đi ra khỏi phòng ngủ. Ngoài phòng, ánh sáng mặt trời mới lên, ánh mặt trời nhu hòa ấm áp lại đuổi không được gió mùa đông lạnh như băng.

Nàng một mình đi ra khỏi đình viện, đến phòng trước, dọc theo đường đi, bọn hạ nhân bận rộn đều dùng ánh mắt đề phòng nhìn lén nàng.

Uyển Ước cười khổ. Bởi vì Đường Cẩn Tư, nàng thay đổi, đem mặt chân thật nhất của mình chưa từng thể hiện trước người ngoài hiển lộ ra. Chưa bao giờ thật tình yêu thích một người như thế, nàng đem hết toàn lực quý trọng trượng phu của nàng…… Nhưng mà, hắn có từng chân thành đối đãi lại với nàng nàng?

Mãi cho đến ngày hôm qua, nàng mới hoàn toàn thấy rõ hắn bề ngoài lịch sự nho nhã, lại có thể giảo hoạt, ngang ngược, tâm tính tà ác như thế nào.

Thật tốt…… Uyển Ước ở trong lòng tự nói với mình. Nàng không nhu thuận, hắn không ôn nhu. Nàng cùng Đường Cẩn Tư, xem như bất phân thắng bại. Chỉ là hắn, thủy chung thiếu nàng một khoản!

“Phu nhân……” Chợt có tiếng kêu đến gần.

Một nha hoàn nghi ngờ lấy vẻ khiếρ sợ đi tới, lên tiếng cắt đứt suy nghĩ Uyển Ước.

Uyển Ước nghe tiếng mở mắt, cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi:“Chuyện gì?”

“Có một người phụ nữ tới đây bái phỏng, nói là thân thích của phu nhân ngài, yêu cầu gặp ngài một mặt.”

Uyển Ước có chút buồn bực. Sớm như vậy, sẽ là ai tới bái phóng?

Nàng nghi hoặc theo nha hoàn đi về hướng phòng khách, ngoài ý muốn nhìn thấy cô cô trước đây không lâu mới gặp.

“Uyển Ước a! Cháu sớm như vậy đã dậy, ta còn tưởng rằng phải đợi thật lâu.” Cô vừa nhìn thấy Uyển Ước, lập tức cười khanh khách nghênh hướng nàng.

Uyển Ước dắt lấy tay cô, cùng nhau ngồi xuống.“Ngài dùng qua đồ ăn sáng chưa?”

“Ta sống cuộc sống không giống các cháu, đợi sau khi trở về, ta liền muốn ngủ, không cần để ý ta ăn, cháu nếu là đói bụng, chính mình đi ăn no bụng trước đi.”

Lời của cô làm Uyển Ước hồi tưởng lại chỗ cô kinh doanh chính là nơi gió trăng, chỗ người ngoài vẫn khinh thường, người ở trong đó, nghe nói đều là cuộc sống về đêm mới là lúc điên đảo nhất.

Uyển Ước thở dài thán, hỏi:“Ngài tìm cháu là vì phó thác cháu cùng…… tướng công chuyện gì sao?”

Cô liên tục không ngừng gật đầu,“Đúng vậy, đúng vậy, cháu có thể hay không giúp ta cùng tướng công của cháu nói một tiếng, thỉnh hắn thử ‘chuẩn bị’ một tý, để cho quan phủ thả hai đứa bé nhà ta.”

Uyển Ước khẽ nhíu mày, tâm tư bơi chuyển không ngừng, rất nhiều ý niệm trong đầu hiện lên trong đầu óc.

Cô cầu khẩn nói:“Uyển Ước a! Ta thật sự là không có biện pháp. Trong quan phủ đều là người ăn tiền, ta lại không biết đại nhân vật nào. Tháng trước, vài cái con em thế gia đến chỗ ta uống rượu gây chuyện, còn khi dễ người, hài tử nhà ta phản kháng hai cái đã bị bọn họ đánh cho, này còn không chịu bỏ qua, lại lấy cớ đem người bắt tiến trong lao.”

“Cháu hiểu được.” Uyển Ước đại khái hiểu rõ yêu cầu của cô, tâm hồn vừa động, hỏi:“Nếu cháu giúp ngài giải quyết nhanh cí này, ngài là hay không có thể cũng giúp cháu một chuyện?”

Cô sững sờ, ngơ ngác hỏi ngược lại:“Cháu sẽ có chuyện gì cần ta hỗ trợ?”

Uyển Ước cười cười, quyết tâm kiên định tại đáy mắt thoáng hiện,“Đến lúc đó cháu sẽ nói cho ngài. Hiện tại, xin ngài trước hết nghe cháu an bài……”

Cô trái tim run lên, có chút cảm giác như lên nhầm thuyền giặc.

Đường Cẩn Tư một giấc thanh tỉnh, thấy Uyển Ước không có ở bên cạnh, không khỏi thất kinh chạy ra khỏi phòng ngủ, ngay cả quần áo cũng không mặc chỉnh tề, gặp người liền kéo lại chất vấn.

“Phu nhân đang ở đâu? Có phải hay không lại đi rồi? Đã đi bao lâu?”

Bọn hạ nhân chưa từng gặp qua hắn thất thố như thế, mỗi người đều ngây ngốc không có trả lời.

Đường Cẩn Tư rủa thầm, đang muốn triệu tập nhân thủ, ra cửa đuổi theo vợ, đi vài bước, chân đau nhói, hắn cúi đầu xem, lại phát hiện mình ngay cả hài cũng quên mang.

Cái thê tử tuyệt không ôn nhu Uyển Ước kia, làm hắn trở nên xúc động lỗ mãng, mất đi tỉnh táo.

“Chàng đang ở đây làm cái gì?” Lúc này, một đạo tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng tới đây.

Đường Cẩn Tư quay đầu vừa nhìn, là Uyển Ước.

Nàng bưng lấy thức ăn nóng hổi, bình tĩnh đi tới đình viện nơi hai vợ chồng ở, không để cho người làm hỗ trợ, tự mình đem thức ăn bưng vào trong phòng.

Đường Cẩn Tư ngẩn ra, tường tận xem xét dung nhan bình thản của nàng, có chút không thể tưởng tượng nổi, nàng tựa hồ không tức giận nữa?

“Nàng vẫn còn ở đây?”

“Chàng hi vọng ta mau rời đi sao?” Uyển Ước quay đầu lại nhìn nhìn trượng phu đang kinh ngạc. Hắn bộ dạng ngẩn người có loại dáng điệu của hài đồng thơ ngây, dị thường làm cho người ta thương tâm.

“Ta……” Đường Cẩn Tư tâm bất an bởi vì sự xuất hiện của nàng dần dần dẹp yên. Hắn chưa từng trải qua biến hóa kịch liệt như thế, vì một người, thấp thỏm bất an, suy tính thiệt hơn.

Hắn mê mang đưa mắt nhìn Uyển Ước, bất đắc dĩ phát hiện, nàng đem hắn hồn phách đều xâm chiếm .

Uyển Ước ở dưới ánh mắt tĩnh mịch của hắn, ngực phát run, tựa hồ trông thấy hắn đang dùng con mắt đối với nàng kể ra lời tâm tình, từng cái lời ngọt ngào làm mềm lòng nàng.

Nàng cưỡng bách chính mình đóng băng trái tim, bất động tâm tình hỏi hắn,“Như thế nào không để ý dung nhan ngay ngắn một chút, đứng ở trong sân ngây ngốc làm cái gì?”

Đường Cẩn Tư theo cước bộ của nàng vào phòng, đóng cửa lại.“Ta cho là nàng đã đi, đang muốn đi ra ngoài tìm nàng trở lại.”

Hắn ngữ điệu dấu diếm sầu lo, làm nàng tiếng lòng chấn động.

Uyển Ước không tự giác tường tận xem xét hắn quần áo mất trật tự, bộ dáng chân trần chạy lung tung…… Nếu như nàng không phải là kịp thời trở lại, hắn sẽ giữ cái bộ dạng này, giông như như cái bộ dạng sau khi cuồng hoan phóng đãng, chạy ra ngoài cửa tìm nàng? Nàng thật sự khó thở ……

Hắn như cũ không chớp mắt nhìn nàng, trong mắt chứa đầy quan tâm đối nàng.

Hắn quan tâm là thật hay giả, nàng phân biệt không ra, là một lời của hắn, thái độ của hắn. Uyển Ước cắn đầu lưỡi, không ngừng thầm mắng mình mềm lòng!

Nàng không được lại bị hắn lay động ! Nàng khó khăn ra lệnh cho chính mình.

“Ăn đi!” Uyển Ước điềm nhiên như không ngồi ở bên cạnh bàn, bầy đặt bát đũa cho hắn.

Đường Cẩn Tư lông mi dài nhảy lên. Thái độ của nàng rất khả nghi.

Hắn gọn gàng dứt khoát hỏi:“Nàng không tức giận nữa?”

Uyển Ước bình tĩnh đem chiếc đũa đưa cho hắn,“Ta có việc muốn nhờ.”

“Thả nàng đi?” Không thể nào!

Hắn đối nàng nhớ thương đã bành trướng đến tột đỉnh, không cách nào tưởng tượng vạn nhất nàng rời khỏi vòng tay của hắn, bên ngoài tiêu dao, hắn sẽ là nôn nóng đến mức nào!

Hắn…… Không nên bị nàng giữ lại, bị giữ lại…… Nhớ thương khuôn mặt nàng ôn nhu tươi cười, vẻ mặt lúc tức giận kinh tâm động phách, còn có nước mắt nàng làm lòng người đau.

Nàng hết thảy xâm nhập đến cốt tủy hắn, bỏ đi không được. Hắn có thể nào để cho nàng rời đi?

“Ta là đi hay ở cần gì cầu xin chàng?” Uyển Ước cưỡng bách chính mình không nhìn tới thần sắc của hắn, lại càng không quản hắn tâm ý quyết tâm lưu lại nàng có chứa bao nhiêu chân tình.

“Vô luận như thế nào, kiếp này nàng là thê tử duy nhất của ta, ta hi vọng nàng hiểu!” Sau đó, sớm một chút đồng ý cùng hắn dắt tay cả đời, đừng nghĩ chạy thoát!

Uyển Ước vô ý cắn nát đầu lưỡi, tất cả lời nói của hắn bên tai đều giống như một lời thề.

Kiếp này là thê tử duy nhất.

Kiếp này là duy nhất? Nàng hờ hững nhìn quét hắn một cái, không tin hắn có thể toàn tâm toàn ý yêu nàng!

Uyển Ước đem hết toàn lực, ức chế tâm mơ hồ hiện ra rung động, bình thản nói cho hắn biết,“Ta nghĩ tha thứ chàng, đối với chàng không biết nên tha thứ như thế nào, vừa vặn ta có một chuyện khó khăn cần chàng hỗ trợ, mặc dù ta không biết được dùng năng lực của chàng có thể giúp ta không, nhưng, chàng nếu có thể giải quyết khó khăn của ta, ta liền tha thứ cho chàng.”

Đường Cẩn Tư tâm sinh nghi ngờ và lo lắng, không có nhanh chóng đáp ứng, tỉnh táo hỏi:“Chuyện gì?”

Uyển Ước nhìn trái, nhìn phải, tựa hồ đang tính toán cái gì, sắc mặt kia khôi phục dáng vẻ như hoa tươi, tản mát ra hương vị mê người.

Đường Cẩn Tư ánh mắt trầm xuống, nghĩ thầm hôm nay liền xin nghỉ ở nhà, không để ý tới công vụ triều chính. Có lẽ không chỉ hôm nay, mai kia cũng không thể đi ra khỏi cửa nhà một bước, muốn thời thời khắc khắc canh giữ ở bên cạnh thê tử, sau khi xác nhận nàng sẽ không rời khỏi, hắn mới có thể yên tâm!

Uyển Ước ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói ra:“Cô ta xảy ra chút chuyện, nàng là kinh doanh tửu lâu …… Nói là tửu lâu, nhưng kỳ thật là…… Thanh lâu.”

Đường Cẩn Tư gật đầu,“Chính là nơi ta sai người mang Bảo Nhi đi du lãm.”

Uyển Ước trừng hắn,“Xin không cần chen miệng vào!”

Hắn buông buông tay,“Thỉnh tiếp tục.”

Uyển Ước đem chân tướng nói một hết, cuối cùng mới nói:“Tóm lại, là trong tửu lâu cô ta có mấy người bị giam vào lao ngục, hy vọng có thể mượn quan hệ của chàng, hỗ trợ giúp đỡ, đem người thả ra.”

Đường Cẩn Tư càng nghe nghi hoặc càng sâu hơn, truy vấn:“Việc này cùng nàng có quan hệ gì?”

“Cô ta cùng ta quan hệ thân thiết, ta muốn giúp nàng.”

Đường Cẩn Tư xem kỹ Uyển Ước thái độ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, vẫn là cảm thấy nàng rất khả nghi, phảng phất nàng che giấu bí mật gì.

Hắn chần chờ một lát, mở miệng hỏi:“Ta nếu giải quyết chuyện này, nàng liền……”

Nàng ngầm hiểu đón lấy lời nói,“Ta liền không giận chàng, tha thứ chàng.”

“Đơn giản như vậy?”

Uyển Ước giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười, nhưng mà vui vẻ cũng không chân thành.

Đường Cẩn Tư không tiếng động thán, tiếp tục hỏi:“Không hề cùng ta khắc khẩu? Không hề rầm rì đòi rời đi?”

Uyển Ước vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười tiến sát vào bên cạnh hắn, bất ngờ hôn lên môi của hắn.

Hắn chấn động, cánh tay dài theo thói quen vờn quanh ở eo của nàng, đem nàng dẫn vào ôm ấp, đôi môi thân mật dán hợp, dấy lên dậy sóng mãnh liệt, một luồng sóng công chiếm ý thức của hắn.

Hai người ngực dán chặt lấy nhau, hai bên dễ dàng có thể cảm nhận được nhịp tim đối phương, nàng chủ động ngậm lấy đầu lưỡi của hắn cùng hắn giao triền.

Hắn như say như mê, nhưng lý trí nói cho hắn biết, vợ của hắn không phải là người chủ động như vậy.

“Nàng vẫn chưa trả lời.” Hắn gian nan rút ra tâm tư, bức lấy nàng phải hứa hẹn.

Uyển Ước cười không đếm xỉa tới, qua loa đem lời nói từng chữ từng chữ thổi tới bên tai hắn,“Còn cần trả lời sao?”

Đây không tính coi là cam chịu, Đường Cẩn Tư đã không còn so đo. Tâm tư của hắn bị nàng chủ động một cái hôn cướp đi. Trong hoảng hốt, hắn ý thức được thê tử lại thay đổi.

Nàng không ôn thuận cũng không lại táo bạo, lại trở nên giảo hoạt, giảo hoạt đến mức…… Giống như bây giờ ở bên cạnh hắn, nhưng mà, nàng không phải là hắn. Bởi vậy, nàng càng thêm làm hắn đoán không ra.

Tags: , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất