Dù cho bị khí thế của hắn áp bách, thái độ nàng tỉnh táo, động tác cương quyết, khắp nơi cho thấy so với hắn càng kiên định, càng khó dùng quyết tâm kháng cự.
Đường Cẩn Tư có ít luống cuống, suy nghĩ đột nhiên trở nên loạn, đã bị nàng nắm lấy cơ hội thuận lợi bỏ đi một món xiêm y cuối cùng của hắn.
Hắn cười khổ,“Quần có phải hay không nên giữ lại để tự ta cởi?”
“Thương thế của chàng ở đâu?” Nàng làm mặt lạnh, mở to hai mắt trên làn da của hắn tìm kiếm.
Mấy ngày hôm trước hắn mới bị thương, từ xiêm y chảy ra máu đỏ tươi, ngay cả đại phu đều nói hắn mất máu quá nhiều. Nhưng mà hiện nay, hắn khôi phục mới có vài ngày, trên người cần phải còn lưu lại miệng vết thương.
Đúng là, nàng tìm không được.
Da của hắn bóng loáng vô cùng, một chút vết thương cũng không có!
Uyển Ước trong cơn giận dữ, ngửa đầu trừng hắn,“Thương thế của chàng đâu? Như thế nào không thấy?”
Đường Cẩn Tư thừa nhận đã có chuẩn bị đối phó với tức giận của nàng, bình tĩnh hỏi ngược lại:“Nha hoàn của nàng nói cho nàng biết rồi?”
Tiếng khóc của Bảo Nhi tại trong đầu Uyển Ước vọng lên, từng câu từng chữ kia lên án Đường Cẩn Tư làm Uyển Ước tâm dần dần phát rét.
Nàng bất khả tư nghị nhìn trượng phu của nàng, hỏi:“Chàng thật sự đem Bảo Nhi……”
Hắn không đợi nàng hỏi xong, lập tức phúc đáp nói:“Hù dọa nó mà thôi.”
Hắn thần thái không hề áy náy, cực kỳ giống con em thế gia hơi chút ỷ thế hiếρ người, cùng trượng phu dịu dàng lịch sự nho nhã trong suy nghĩ, tưởng như là hai người.
“Nàng cũng chỉ là đứa nhỏ nha!”
“Hạ nữ thôi.”
Hắn không đếm xỉa tới giọng nói khiến nàng thở gấp công tâm.
“Chàng, chàng chẳng lẽ đã quên thân phận của chàng, bất chấp lễ nghi liêm sỉ sao?” Trượng phu của nàng rõ ràng là một người lịch sự nho nhã như vậy, như thế nào đột nhiên liền trở nên xa lạ rồi?“Chàng không phải là hài tử bốc đồng nha!”
“Uyển Ước, nàng luôn ngạc nhiên, dễ dàng kich động, như vậy đối với cả người không khỏe mạnh. Bảo bối của nàng không phải là vẫn thật tốt ở nhà chờ nàng chiều chuộng nâng niu sao?” Ngữ khí của hắn ngoại trừ không đếm xỉa tới ra, còn tràn ngập ra một vị dấm chua.
“Chàng, chàng cưỡng từ đoạt lý, chàng không biết đe dọa một tiểu cô nương như vậy thật là quá đáng?”
“Nó nửa đêm lén lén lút lút giám sát ta, cũng hù dọa đến ta, ta liền không có chất vấn nàng, nó cũng không phải là thật là quá đáng sao?”
“Nàng là nghe ta phân phó, thay ta chiếu cố chàng a! Nói cho cùng, chàng nếu không lừa gạt ta, việc ác của chàng như thế nào lại bị Bảo Nhi phát giác? Chàng quá vô lại !”
“Nghỉ ngơi trước đi!” Hắn hời hợt cắt đứt trách cứ của nàng, đề nghị,“Đợi ngày mai tìm thời gian, ta lại cho nàng tùy ý xử trí.”
Uyển Ước ngẩn ngơ, mờ mịt hỏi:“Chàng một chút ý tứ phản bác cũng không có?”
Nàng dự trù qua hắn sẽ xin lỗi, sẽ giải thích, sẽ hướng nàng sám hối…… Hoặc làm sáng tỏ cái gì. Nhưng mà, hắn không chỉ không có, còn một bộ mây trôi nước chảy, thái độ không thèm quan tâm, hoàn toàn không nhận sai!
Uyển Ước ngũ tạng đều thiêu đốt, tức giận đến mất khống chế, lạnh lùng nói:“Chàng hoàn toàn không muốn ăn năn sao?”
Đường Cẩn Tư than một tiếng, bất đắc dĩ nói:“Không phải là ta không muốn, mà là ta cùng không quen, nàng có gặp thì giới thiệu cho ta biết.”
“Chớ có nói đùa!” Nàng nắm chặt hai đấm, dạy dỗ tốt nhất chính là khiến nàng bị người yêu phản bội, lừa gạt, sau khi châm chọc, vẫn không thể bỏ lại lý trí, dừng lại tặng hắn quyền đấm cước đá.
“Nghỉ ngơi đi?” Hắn ôn hòa đáp lại kich động của nàng, rồi lại hào hứng, ý xấu kich thích nàng,“Hay là, nàng muốn thức trắng đêm chiếu cố bảo bối của nàng?”
“Đường, Cẩn, Tư!” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng Uyển Ước truyền ra.“Ngươi căn bản là, là mặt người dạ thú, hèn hạ xấu xa ngụy quân tử!”
Một hơi trách mắng nàng biết lời nói hơi ác độc, Uyển Ước dứt khoát xoay người, bước dài ra cửa, đang khi chân của nàng mới vừa bước ra ngoài phòng, một đôi tay từ phía sau vờn quanh ở eo của nàng.
“Lại muốn rời nhà đi ra ngoài?” Đường Cẩn Tư trêu tức hỏi.
Tiếp theo hắn khẽ động một cái, lại xoay tròn gót chân, thoáng chốc, thân thể mềm mại của nàng bị ôm lấy, nhanh chóng rơi xuống trên cái bàn tròn trong phòng.
“Buông ra, không cho chạm vào ta!” Uyển Ước nhịn xuống kinh hô, ngồi vững vàng thân thể, lập tức đánh vào tay của hắn, muốn hắn thối lui.
“Nàng đừng ngây thơ như vậy.” Hắn một tay cầm giữ hai tay của nàng, đem đầu ngón tay nàng giống như móng vuốt mèo hoang không an phận vững vàng ôm trọn tại trong lòng bàn tay.“Ngẫu nhiên tùy hứng mấy lần xem như tình thú, ta có thể chịu được, nhưng thường xuyên tính tình nóng nảy, cố tình gây sự , có phải hay không quá mất ‘Phụ đức’ rồi?” (Phụ đức = Đức của người làm vợ.)
“Ngươi lại còn mặt mũi chỉ trích ta cố tình gây sự?” Uyển Ước cảm thấy hoang đường, giống như người làm sai là nàng, hắn giống như là cái người bị hại.
“Hôm nay, ta chính là vạn phần hoài niệm nàng đã từng ôn thuận.” Hắn cảm khái, sau khi có gan trải qua liền tang thương buồn bã.
Uyển Ước hít sâu, hô hấp sâu hơn, cố gắng cứu mình thần trí sắp bị đốt thành tro bụi, lạnh như băng cảnh cáo hắn,“Ngươi … cách xa ta một chút!”
Nam nhân lịch sự nho nhã, dung mạo xinh đẹp như cũ, thái độ nhu hòa như cũ, nhưng thần thái trên mặt hắn lúc này đây là sự trêu tức chưa từng có.
Hắn nhẹ nhàng gần sát bên môi nàng, trả lời:“Nghe lời, phu nhân.”
Uyển Ước giận trừng, dùng sức giơ chân lên, hướng hắn không hề đề phòng đá tới hạ thân.
Đường Cẩn Tư tránh đi, bắp đùi vẫn bị nàng đạp đến một cước, hắn bị đau lui về sau hai bước. Uyển Ước nhảy xuống bàn, hắn lại tiến tới gần nàng, chặn lại nàng.
Nàng không chút khách khí cúi đầu, cắn hắn căng ghìm chặt cánh tay của nàng.
Đường Cẩn Tư nhịn không được châm chọc,“Phu nhân, tu dưỡng của nàng đi đâu rồi?”
Uyển Ước phản kich nói:“Đã cùng với lương tri của ngươi mất đi rồi !”
Hắn cầm cổ mảnh khảnh của nàng, khống chế hành động của nàng, lực đạo không ôn nhu nhưng cũng không thô bạo, đắn đo nặng nhẹ vừa phải, sẽ không làm nàng cảm thấy đau nhức. Nhưng nàng vẫn là cảm thấy khó chịu, vĩnh viễn không cách nào tiếp nhận trượng phu lịch sự nho nhã trong cảm nhận của nàng sẽ làm ra hành vi bá đạo như thế.
Hắn coi thường kháng cự của nàng, cúi đầu, thò ra đầu lưỡi liếm sạch miệng máu bên nàng từng giọt đều là từ vết thương trên tay hắn. Tiếp theo giơ cánh tay lên, nhìn nhìn rõ vết cắn, sâu kín thở dài.
“Loại người có thể làm ra những hành vi như nàng cũng không phải là một hai ngày có thể học thành, chắc hẳn lúc trước có kinh nghiệm phong phú đi?”
Nàng vứt bỏ lý trí, nắm lên ngón tay của hắn vừa mạnh mẽ cắn một cái, mặc kệ cử động như vậy thật mất phong độ, chỉ muốn cùng hắn đấu, một ngụm ngột ngạt trào lên.
Đường Cẩn Tư bị nàng cắn dở khóc dở cười, đau đến muốn nàng dừng lại, bất đắc dĩ nàng chính là không chịu nhả ra. Hắn chỉ bắt lấy tóc tơ của nàng ti, đem nàng kéo ra.
Uyển Ước không cam lòng yếu thế, dẫm ở chân của hắn, thừa dịp hắn lúc né tránh, dùng sức đem hắn đẩy ngã trên mặt đất, như một dũng sĩ hăng hái chiến đấu, nhất cổ tác khí giạng chân ở trên người hắn, giơ lên hai đấm đánh hắn.
Nhất định phải dạy dỗ hắn …
Lừa gạt tình cảm của nàng, đe dọa Bảo Nhi, chết cũng không nhận sai…… Nàng không thể tha thứ hắn!
Uyển Ước hận đến hàm răng ngứa ngáy, đầy trong đầu đều là ý niệm muốn tổn thương Đường Cẩn Tư, muốn hắn biết rõ đau đớn, muốn hắn cầu xin tha thứ nhận sai lầm!
Nguyên một đám quả đấm rơi xuống bả vai, lồng ngực, bị đánh Đường Cẩn Tư nghẹn họng nhìn trân trối, cái nữ nhân ngang ngược này thật sự là vợ của hắn sao?
“Nàng đủ rồi!” Hắn động tác nhanh nhẹn kiềm chế ở cổ tay của nàng.
“Đừng…rống lên với ta!” Nàng dùng cái trán đụng cằm của hắn.
Loại phương thức công kich dã man này, nàng là từ đâu học được?“Nàng xem một chút bộ dạng nàng đi, cùng người đàn bà chanh chua có khác nhau không?”
“Vậy hãy để cho ta đi, đừng có lại đụng ta, không cần phải xuất hiện ở trước mặt ta!” Nàng lớn tiếng rống lại.
Đường Cẩn Tư sửng sốt, hai tay như xưa sít sao kiềm chế nàng, không có bởi vì nàng áp bách mà dãn ra. Để cho nàng đi, lần nữa rời khỏi hắn?
Không! Hắn không để cho nàng đi!
Cho dù nàng ôn thuận nghe lời đã như hoa héo tàn, nửa điểm không còn, nhưng là hắn vẫn không có ý nghĩ muốn buông tha cho của nàng.
“So với nàng ngoan ngoãn trước kia, ta là càng ưa thích nàng có chút mất khống chế hơn…… Chỉ là, đêm nay nàng hơi dã man. Ta là không có ghét bỏ nàng, bất quá, tốt nhất nàng nên cương nhu hòa hợp.”
“Ai nói với ngươi những thứ này!” Nàng mau bị hắn làm cho bức điên rồi, uể oải che môi của hắn.
Đường Cẩn Tư trở tay đè lại đầu ngón tay của nàng, chủ động dùng đầu ngón tay của nàng vuốt phẳng cánh môi của hắn. Không khí dữ dằn một khắc trước đó đảo mắt đã bị làm nhạt, bị một cỗ nhu tình đậm tới mức tìm không ra chỗ che giấu.
“Làm sao nàng sẽ cho rằng ta chịu cho nàng rời đi đây?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Nữ nhân này, là hắn cưới nhầm. Xác thực, người ngay từ đầu hắn hướng tới không phải là nàng. Thế nhưng hắn cưới nàng, đâm lao phải theo lao tiếp nhận nàng, thậm chí mắc thêm lỗi lầm nữa …… Bị nàng vây ở giữa võng tình, không cách nào bứt ra.
“Nàng không có ngồi ở trên người ta, ẩu đả ta trước, ta đã không muốn buông nàng ra. Hiện tại, sau khi nàng ở trên người ta đây lưu lại nhiều vết thương như vậy, ta càng không khả năng cho nàng đi!” Hắn từ từ hiểu, thứ mình cần đã dần dần bị Uyển Ước cải biến.
Nàng đối với hắn rất quan trọng. Vô luận nàng là ai, nàng đã ở trước mắt thật sâu khắc ấn kí thuộc về nàng trong lòng hắn.
Đường Cẩn Tư phút chốc ngồi dậy, đè lại cái ót Uyển Ước, không lưu tình ngậm lấy miệng của nàng, liều mạng mút vào, nảy sinh ác độc gặm cắn, vừa như trừng phạt nàng, vừa giống như thổ lộ kich tình hắn không hiểu rõ lắm.
Uyển Ước ở dẫn dắt của hắn bị buộc phụ họa, gia nhập chiến hỏa hắn khơi mào……
Hai bên nhẫn tâm cắn nát miệng đối phương, tại giữa xúc động kịch liệt, cuồn cuộn không dứt máu tươi nhiễm đỏ bờ môi hai người.
Mùi máu tươi làm Uyển Ước lấy lại tinh thần, đang muốn thoát ly sự kiềm chế của hắn, dường như hắn sớm có phát hiện, cắn lưỡi của nàng không tha.
Nàng nổi giận nảy ra, giống như con cá mất nước lên bờ, vất vả trương lấy miệng không ngừng hấp khí, không thoát khỏi được hắn dây dưa, chỉ có thể phát ra “Ừ ô ô” Thanh âm biểu đạt nàng oán hận.
“Phóng … ô … mở …” Nàng chuyển vươn ngón tay, dùng sức đẩy ra môi của hắn, vặn lấy gương mặt của hắn, đầu lưỡi lại vây ở trong miệng hắn, khó có thể thoát đi.
Lúc này, ngoài cửa có một hồi tiếng bước chân lung tung dồn dập tiến tới gần.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thời gian nháy mắt, chỉ thấy Đường lão phu nhân dẫn một đám người làm đi vào cửa chính rộng mở ngoài phòng ngủ.“Các ngươi đang ầm ĩ làm những thứ gì, cách vài toà viện nhỏ mọi người cũng nghe thấy tiếng các ngươi la hét, rốt cuộc làm sao vậy?”
Uyển Ước giật mình nhìn lại,“Nương?”
Nàng cũng không biết được mình cùng Đường Cẩn Tư cãi vã lớn tiếng như vậy, lại sẽ truyền ra ngoài: Càng không ý thức được lúc này áo nàng mất trật tự ngồi ở ngang hông Đường Cẩn Tư, tư thái kia có bao nhiêu kinh người.
Đường lão phu nhân hơi thở không yên quan sát bộ dạng con trai cùng thê tử, ngữ điệu hoang mang hỏi:“Uyển Ước, con đối Cẩn Tư làm cái gì?”
“Con……” Uyển Ước khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, cúi đầu nhìn Đường Cẩn Tư tя͢ần ͙ȶя͢uồng nửa người trên, ngón tay đặt ở trên miệng hắn như bị bỏng rụt trở về.
“Nương, chúng ta đang đùa đây! Ngài không cần lo lắng.” Đường Cẩn Tư liếc đám người làm đứng cửa xem kịch vui liếc một cái, mấy đạo nhân ảnh núp ở sau lưng Đường lão phu nhân lập tức biến mất.
“Được rồi, không cần giải thích.” Mẫu thân phất phất tay, điều hòa hô hấp, rút ra ngoài phòng ngủ, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói:“Ta đóng cửa, các ngươi…… Tắt đèn sau đó tiếp tục, còn có, thanh âm tốt nhất nhỏ một chút.”
Uyển Ước há mồm cứng lưỡi, vội vàng phản bác:“Không phải vậy, con cùng hắn không phải là …”
“Lạch cạch” Vừa vang lên, cửa bị đóng lại.
Đường Cẩn Tư điềm nhiên như không giơ tay, vịn lấy eo Uyển Ước,“Tiếp tục sao?”
“Chàng còn muốn tiếp tục?” Uyển Ước giận quá thành cười, sau khi phát tiết tức giận đầy ngập, còn lại ủy khuất nhưng không cách nào tiêu trừ.“Chàng không có lời nói muốn nói với ta sao?”
Nàng tối tăm nhìn chòng chọc Đường Cẩn Tư, hắn dung nhan bình tĩnh làm cho không người nào có thể suy đoán nội tâm của hắn phức tạp đến cỡ nào.
Uyển Ước bất lực nghĩ đến, nàng căn bản không hiểu rõ trượng phu của nàng. Hắn lịch sự nho nhã là gạt người, vẻ mặt hắn cho nàng từ trước…… Đều là giả, hắn lừa gạt hắn nàng.
“Ta cho là chàng là một người ôn nhu.” Uyển Ước phi thường thất vọng.
Đường Cẩn Tư không nói một lời, dụng tâm quan sát thần sắc của nàng, như đang thưởng thức một bức họa.
Uyển Ước kỳ vọng hắn có thể giải thích, cho nàng một lí do hợp lý, làm cho nàng tha thứ hắn, lại cùng nàng hướng Bảo Nhi xin lỗi, khiến nàng có cơ hội đi khoan thứ hắn đối với mình lừa gạt cùng đối với Bảo Nhi hãm hại.
Thế nhưng hắn hoàn toàn không làm theo ý muốn của nàng, nàng làm sao có thể khoan thứ?
Tư vị khổ sở từ lục phủ ngũ tạng vọt lên tới cổ họng của nàng, kich thích khiến hốc mắt nàng phiếm hồng. Nàng không thể phân biệt, hắn có phải là…… Căn bản không quan tâm khoan thứ của nàng?
Tay Đường Cẩn Tư dừng lại tại thắt lưng Uyển Ước, từ từ di chuyển đến khuôn mặt lo lắng không yên của nàng, đáp lại lời nàng,“Ta cũng vậy cho nàng là một thê tử ôn thuần. Nếu bản tính hai bên đều đã ngoài đối phương dự liệu, ta và nàng cho dù ngang tay, ai cũng không thiệt thòi.”
“Chàng cho rằng chàng đang ở đây cùng ta nói mua bán, ta thiếu chàng một chút hàng, chàng cũng cho ít một chút tiền?” Uyển Ước mỉa mai nở nụ cười, tưởng tượng không ra quan hệ vợ chồng nhà khác có giống bọn họ hay không?
Đường Cẩn Tư đôi môi vừa động, đang muốn nói cái gì đó, Uyển Ước nhanh tay lẹ mắt che lại miệng của hắn.
“Nói cái gì cũng không cần nói.” Nàng không muốn nghe những lời nói khiến người ta tức điên lên nữa, những lời của hắn thật giết người không đền mạng.
Uyển Ước đẩy hắn ra, đứng thẳng người lên, xách theo làn váy đi ra ngoài cửa.
Đường Cẩn Tư đưa tay ra, đầu ngón tay sát qua xiêm y của nàng, chưa kịp lưu lại nàng, tiếng cửa mở, như sét đánh ghé vào lỗ tai hắn rơi xuống.
“Nàng đi đâu?” Hắn ở bên trong cửa hỏi, thanh âm có chút vội vàng.
“Rời khỏi chàng.” Nàng ở ngoài cửa trả lời, ngữ điệu kiên cường.
Lúc này đây, nàng sẽ không lại trở về bên cạnh hắn!