Rầm! Trong lòng giống như có cái gì nhanh chóng sập xuống.
Thấy nàng đờ người Lục Uyển quan tâm hỏi: “Bà chủ Tra! Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao? Mặt mày sao nhợt nhạt thế?”
“ A, không có, không có, nàng cứ tiếp tục……….” Tra Tiểu Tân bắt buộc mình nặn ra một nụ cười khó coi, tay nắm chặt quầy hàng, mười móng tay nắm chặt nên nhếch lên, nỗi đau trong tim nháy mắt lan tran cả người liên tục không ngừng.
Lục Uyển mới an tâm, hớn hở nói tiếp: “ Ta mong Bà chủ Tra tự mình tổ chức một buổi hôn sự long trọng cho ta và chàng, bởi vì ta nghe Bà chủ Tra tuổi còn nhỏ nhưng rất giỏi trong công việc nên Lục Uyển mới tự mình đến nhờ.” Nói xong rút trong áo ra tờ ngân phiếu một ngàn lượng để trên bàn: “ Chỉ cần làm tốt ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tra Tiểu Tân mặt không chút thay đổi, mười móng tay đã bám sâu mặt bàn, máu tươi rỉ ra nhuộm đỏ cả bàn tay vô cùng đau đớn, ai có thể nhận ra?
Trong đầu không ngừng lặp lại câu nói:
Hắn muốn thành thân với người khác, hắn muốn cùng người khác thành thân ………
“ Bà chủ Tra, không biết việc làm ăn này ngươi nhận hay không nhận?” Lục Uyển hỏi trong mắt tràn đầy mong đợi.
Nàng kinh ngạc nhìn một ngàn lượng ngân phiếu trên bàn, trái tim giống như bị người ta cầm đoản kiếm không ngừng đâm vào nước mắt tràn ra bị nàng ép ngược vào trong, mới mở miệng “ Được” giọng nói giống như yết hầu bị xe nghiền nát.
Hắn thành thân, nhưng người chủ trì lại là nàng.
Thật là trớ trêu!!!!
Lục Uyển nghe vậy ánh mắt phấn khởi không ngừng nói cảm ơn: “Thật sự rất cảm ơn Bà chủ Tra! Ngày kia thành thân sẽ nhờ Bà chủ Tra làm người chứng hôn….”
Sau đó nàng còn nói rất nhiều, nhưng hai lỗ tai Tra Tiểu Tân dường như không nghe được, nửa chữ cũng không, ngay cả nàng rời đi lúc nào cũng không biết, thế giới của nàng hoàn toàn trống rỗng,chỉ có cuồng phong trút hết lên người nàng lạnh buốt và tuyệt vọng.
Hắn muốn thành hôn, nàng là người chứng hôn
Nàng tưởng tượng rất nhiều lần thành hôn với hắn, nhưng sự thật người đó không phải nàng …..
Yêu ư? Ta yêu ngươi, ngươi lại gạt ta.
Từ lúc đó đến vài canh giờ sau Tra Tiểu Tân vẫn đứng đó không nhúc nhích, một đôi mắt trong suốt hiện đầy tia máu, sắc mặt trắng bệch như vôi, vết máu trên mười ngón tay đã sớm khô lại, hình thành vết máu khô nhìn rất kinh khủng. Trên đường mấy khách hàng nam thấy Gia Luật Hằng xinh đẹp thì vô lễ với hắn, hết sờ mông lại sờ bắp đùi, Tra Tiểu Tân làm như không thấy, Gia Luật Hằng giận đến phổi muốn nổ tung nhưng không thể đánh bọn họ.
“ Bà chủ, Tối rồi chúng ta cũng đến giờ đóng cửa?” Gia Luật Hằng xoa chỗ vừa bị người ta hôn trộm trong lòng lửa giận bừng bừng, tại đây hắn đi xuống chỉ thấy toàn sắc lang cường bạo.
Tra Tiểu Tân nghe nói thế mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, nhìn Gia Luật Hằng một cái, rồi ra khỏi cửa tiệm đi đến đầu đường.
“ Đêm khuya thế này ngươi đi đâu vậy?” Gia Luật Hằng đi phía sau lưng nàng không ngừng làm ồn.
Túy Hương lâu
Mặc dù ban đêm vẫn còn nhiều người uống rượu và nói lời thô bỉ còn gây rối ồn ào.
Tra Tiểu Tân ngồi ở lầu hai dựa vào cửa sổ một chén lại một chén liên tục, nàng gọi loại mạnh nhất Nữ nhi hồng, rượu cay dường như đem cả lồng ngực nàng thiêu đốt, tiếng nói lại giống như đao cắt nhưng nàng không khống chế được cầm lấy bầu rượu rót đầy, sặc đến ứa nước mắt nàng vẫn tiếp tục uống.
Có người nói chỉ cần say cái gì cũng không nhớ nỗi, nhưng không biết vì sao càng say sự việc càng rõ ràng trước mắt?
“ Mang cho bổn vương thêm mấy bầu Nữ nhi hồng.” Ngồi bàn bên cạnh bàn Mộc Xuân Phong tao nhã nhìn tiểu nhị nói, hắn đang trò chuyện vui vẻ cùng với mấy công tử.
Tiểu nhị trong điếm ngại ngùng chỉ về phía Tra Tiểu Tân: “ Tất cả rượu nữ nhi hồng trong quán đều bị vị khách kia bao hết.”
“ Cái gì?” Mộc Xuân Phong tò mò nhìn sang. Hay thật! Người kia không phải lần trước hại hắn thua đối thơ mất cơ hội gặp mặt Ninh Thanh, là tên mắt quần thâm kia. Không đúng! Nghĩ đến đây vẻ mặt thanh tú ánh lên tia cười người ta không đoán được, hắn nên gọi nàng một tiếng “ Vương tẩu” mới đúng. Đúng là che giấu giỏi! Nếu không phải mấy ngày trước Lạc Hầu say rượu nói chuyện của nàng cho hắn nghe không thì đến giờ hắn vẫn không biết. Xem ra nàng bây giờ không giống loại người bên ngoài nhu nhược điềm đạm, mà có ý đồ xấu và nhiều trò kì quái! Chỉ sợ vương huynh không biết điều này.
Định sử dụng kế hoạch dịu dàng với nàng chưa xuất chiêu đã thất bại.
Chẳng qua là…nhìn hai quần thâm lớn trên mắt nàng cực khôi hài, liền nghĩ ra cách mới không bằng áp dụng kế hoạch khác, đùa một chút với nữ nhân thâm tàng bất lộ kia. Hắn đến gần nam tử kia nói mấy câu gì đó.
Nam tử áo tím kia đột nhiên đứng dậy đi đến cạnh nàng, nắm quần áo xách nàng lên đối diện mình, giọng nói khó chịu: “ Buồi cười thật! Lại dám giành rượu của bổn công tử. Người đâu! Đem rượu trên bàn hắn đến chỗ bổn công tử.”
Mộc Xuân Phong làm như không biết việc gì lui đến chỗ bí mật mỉm cười nhìn nàng, hắn muốn xem nàng giải quyết như thế nào?
Những người kia nghe hắn nói do dự đến lấy rượu trên bàn, Tra Tiểu Tân mặc dù uống đến say khướt nhưng ý thức dần tỉnh lại, miệng cười nói lời khiêu khích: “ Ta muốn đối chọi với ngươi! Muốn ngươi không có mà uống.”
Nam tử áo tím không nghĩ nàng dám phản bác mình, nhất thời nổi trận lôi đình giọng nói hét to: “ Ngươi vừa nói gì? Có giỏi nói lại một lần nữa!”
“ Ngươi cho rằng ngươi là ai? Tại sao kêu ta nói lại, có bản lĩnh thì đánh ta đi, đánh ta đi!!” Tra Tiểu Tân lên giọng tức tối, tay còn dùng lực tát hắn một bạt tai.
“ Bốp!” âm thanh lanh lảnh vang lên, cả tửu lâu yên lặng, ánh mắt đen nhánh của Mộc Xuân Phong nhanh chóng hiện lên một tia sáng, nhìn thẳng nàng khóe môi nhếch lên..rất thú vị.. rất thú vị.
Một lát sau, chỉ nghe tiếng rống giận dữ của nam tử áo tím: “ Ngừơi đâu! Đánh hắn cho bổn công tử! Đánh thật mạnh! Đánh chết mới thôi.”
Hắn mới ra lệnh có mấy người vạm vỡ tiếng đến bên cạnh nàng, vừa đấm vừa đá, nắm cổ nàng đánh lên cả người nàng, mấy người khác thét chói tai sợ hãi né sang một bên.
“ Lại dám giành cùng bổn công tử! Ngươi chán sống rồi sao?” Một gã đàn ông vạm vỡ nói, vừa nói vừa hung hăng đánh nàng mấy bạt tai, Tra Tiểu Tân bị đánh đến đầu óc choáng váng, mặt mày sưng đỏ.
Tra Tiểu Tân giống như con cá bị ném lên bờ mặc người ta chém giết, cả quá trình không la một tiếng, gương mặt có chút ý cười, hai mắt nhắm lại, đánh đi, đánh đi. Chỉ có thân thể đau mới làm giảm bớt đau đớn trong lòng của nàng.
“ Ngươi giữ tay trái nàng còn ngươi thì giữa tay phải, để ta tát hắn!” nói xong mấy người kia liền làm theo, người đàn ông vạm vỡ giữ nàng ở giữa, hung hăng bạt tai nàng, máu tươi từ khóe môi tuôn ra.
“ Nói ngươi biết sai, nói ngươi xin lỗi vương gia.” Người đàn ông vừa đánh vừa quát lớn.
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không