Lâu Lan hít sâu, mắt phượng hiện đầy tơ máu nhìn qua một mảnh loạn hồng, tay bấm vào lòng bàn tay nhỏ ra máu tươi, mỗi khi nghe được âm thành xoàn xoạt của nàng trên mặt đất truyền đến, tâm vỡ tan từng khúc.
Thực xin lỗi, ta yêu ngươi.
Phía sau gian phòng mấy nha hoàn hung hăng đánh Tra Tiểu Tân, roi đánh, tấm ván gỗ gõ, Tra Tiểu Tân đau đến nỗi miệng phát ra tiếng rên rỉ, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nếu đây là yêu, thời khắc đó nên dũng cảm giữ nàng lại, nàng rất muốn ở lại, chỉ là, không có thể ở lại.
Cẩm Nhi và vài nha hoàn cố sức ném Tra Tiểu Tân hôn mê ra ngoài chán ghét phủi vết máu dính trên người, vài nha hoàn nhỏ giọng hỏi nàng: “Cẩm nhi tỷ tỷ, ném nàng ở nơi này sao?”
“Nói nhảm! Nếu không ngươi muốn làm sao?! Muốn bảo vệ tính mạng tốt nhất đừng hỏi lung tung!” Cẩm Nhi không kiên nhẫn quát to, làm mấy nha hoàn sợ tới mức cúi đầu càng thấp, nói xong mấy người kia trở về phủ đóng cửa lại, chỉ còn thân thể lại Tra Tiểu Tân nhiều máu nằm ở bên ngoài, người đi đường rối rít, nhưng không ai dám bước lên phía trước, chỉ thảo luận không ngừng ở ven đường.
“Xem này, đây không là vương phi bị vứt bỏ của Thất vương gia sao? Làm sao bị đánh thành như vậy?!”
“Nhất định là…! Tám phần nàng gả cho vương gia thời điểm bản thân không trong sạch,Nếu không phải vì sao vương gia ngày thứ hai liền bỏ nàng? Bất quá bị đánh như vậy không chết cũng tàn phế…”
Mọi người đang thì thầm với nhau một chiếc xe ngựa chạy qua chợt dừng lại, ngay sau đó một nam tử ôm Tra Tiểu Tân đến xe ngựa sau đó rời đi, toàn bộ quá trình không đến nửa phút. khi mọi người phản ứng thì đã không thấy bóng dáng xe ngựa.
“Người kia là ai thế?! Lá gan lớn thậy, dám mang người của Lâu vương phủ đi!”
“Ai da, đừng nói nữa, chúng ta sớm tan ra miễn cho chuốc họa vào thân.”
Mọi người tản đi Gia Luật Hằng đứng trong góc mới đi ra, nhìn vết máu đỏ tươi trên đất lông mày nhăn lại, không nghĩ tới hắn có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, yêu thương sâu đậm sao có thể gây ra chuyện cực đoan như thế.
“Thiếu chủ, chúng ta có cần bắt cóc nàng.” Một thị vệ bên cạnh hỏi.
Gia Luật Hằng khẽ lắc đầu, con ngươi tối đen làm cho người khác không thể thấy rõ cảm xúc: “Không cần, nếu Lâu Lan ném nàng ra khỏi vương phủ cho thấy từ đây hắn và nàng không cùng xuất hiện.”
“Đây không phải đúng lúc sao? Chúng ta có thể bắt nàng lợi dụng hắn.”
“Đần độn!Ném nàng ra khỏi Lâu Phủ cho thấy hắn và nàng từ đây không còn quan hệ, nàng không còn giá trị lợi dụng.” Gia Luật Hằng nói xong liền phi lên ngựa, trước khi đi lại nhìn thoáng vết máu kia, sau đó khoái mã rời đi.
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không