Tra Tiểu Tân đỏ mặt biện minh: “Nào có một đêm xuân!” Nàng lại nghĩ tới nụ hôn đêm qua, kìm lòng chẳng đặng, gò má đã nóng lên. Bị Thu Dung mãi trêu ghẹo Tiểu Tân mới kể tất cả chuyện đêm qua, chưa dứt, lại hiếu kỳ hỏi: “Ơ, Hoa Nguyệt đâu? Làm sao không thấy nàng ta?!” Nàng không quên chuyện đó còn muốn chỉnh nàng thật tốt, chẳng qua là mấy ngày nay không thấy nàng.
” A, tỷ tỷ không biết phạm đều gì sai, bị vương gia đuổi về nhà mẹ đẻ, đến khi đồng ý mới được trở về.”
Không cẩn thận nghe lời Thu Dung nói, Tra Tiểu Tân không khỏi suy nghĩ sâu xa, làm sao đột nhiên bị đưa đi chẳng lẽ là tối hôm đó hắn phát hiện trên tay nàng có vết thương? Nghĩ vậy trong lòng lại thấy cảm động, trong đầu hiện lên hình dáng hắn, lần đầu tiên nàng muốn nhìn thấy hắn.
“Lục uyển muội muội, muốn cùng tới đây ngồi chơi hay không?”
“Không cần.” Một nữ tử giọng nói dịu dàng đáp.
Tra Tiểu Tân nhìn theo ánh mắt Thu Dung, lòng đột nhiên chùng xuống, nữ tử áo tím phong thái yểu điệu kia chính là người Lâu Lan mang từ thanh lâu về sao? Không khỏi nhớ tới ngày ấy nàng thì bị quất còn nàng ta hầu hạ dưới thân Lâu Lan, kỳ quái là nhớ tới chuyện này nàng không thấy xấu hổ, còn có chút xíu ghen tị! Nàng kia thấy nàng nhìn thẳng mình nhưng lại không trốn tránh ngược lại hào phóng đón nhận ánh mắt của nàng, cùng nàng nhìn nhau trong chốc lát chợt có ý cười, sau đó rời đi.
“Muội muội, muội muội…” Thu Dung thấy nàng ngẩn người cho nên đẩy nàng.
“Nàng tên gọi là gì?” Tra Tiểu Tân thu hồi tầm mắt liền hỏi.
Thu Dung mỉm cười: “Nàng tên là Lục Uyển, vương gia mấy ngày trước đem nàng về, quả thật mùi thơm quyến rũ, nhưng không biết vì sao vương gia vẫn chưa nạp nàng làm thiếρ…”
“…” Tra Tiểu Tân nghe xong lời của nàng liền trầm mặc, sau đó, Cẩm nhi đến thông báo nói là vương gia đã trở về đang ở Liêm tâm các chờ nàng, tất cả cảm xúc ngổn ngang tan biến, Tra Tiểu Tân gần như chạy về.
Liêm Tâm Các.
Vải màu đỏ thẫm, thảm đỏ thẫm, trên bình phong có bức tranh phượng hoàng bay lượn, ánh vàng rực rỡ, lộng lẫy trang nhã.
Mà hắn đang ngồi dựa vào cửa sổ bên cạnh bàn, chung quanh hồng sa tung bay, mờ mịt, thân thể và khuôn mặt xinh đẹp của hắn như ẩn như hiện, rất là đẹp nha.
Tra Tiểu Tân dường như ngừng thở, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng vén màn, vừa vô nàng liền thấy môi hắn đỏ ửng lên, điệu bộ dụ dỗ nói: “Bổn vương đợi nàng rất lâu.”giọng nói khàn khàn kéo dài như đàn cổ, lay động lòng người.
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không