“Ta không đi!” Nàng nhảy lên từ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy căm phẫn oan ức: “Ngươi dựa vào cái gì bảo ta đi?! Ta không làm sai chuyện gì mà!”
“Ngươi từng nói, bổn vương kêu ngươi đi thì ngươi sẽ đi.” Hắn cố ý không nghe lời nói lưu luyến của nàng, thần sắc lạnh nhạt.
Tra Tiểu Tân nghe được trlời nói của hắn không hề có quyến luyến mũi bỗng nhiên cay cay, viền mắt mơ hồ, giọng nói trở nên thật cẩn thận: “Van xib ngươi, đừng đuổi ta đi được không, ta về sau cũng không dám đánh ngươi, cũng không chửi ngươi hạ lưu.” Mặc dù không biết vì sao hắn đuổi nàng đi nàng lại có phản ứng mãnh liệt như thế, nhưng mà, nàng không muốn đi, nàng thật sự không muốn đi. Thấy vẻ mặt hắn càng ngày càng lạnh, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tới nàng, Tra Tiểu Tân “Phịch” quỳ gối trước hắn, giọng nói run run: “Ta rời khỏi nơi này cũng không có nơi khác để đi, ngươi cho ta ở lại được không.”
“Ngày mai liền rời đi, bổn vương sẽ sắp xếp cho ngươi.” Lâu Lan đứng dậy đi ra ngoài, khuôn mặt lãnh tuấn không có hận, không có yêu, càng không có tâm tình nhưng lòng lại nhói đau.
Tra Tiểu Tân nhìn bóng dáng hắn rời đi bỗng nhiên khóc thành tiếng, thân hình nhỏ nhắn không ngừng rung động, giơ tay thề: “…… Ta, ta thề, ta về sau nhất định sẽ ngoan, ngươi nói cái gì thì ta làm cái đó, ngươi đánh ta ta cũng không khóc, ngươi mắng ta ta tuyệt đối không cãi lại, ta ở vương phủ nhất định chịu khó làm việc, chỉ cần cho ta vài cái bánh bao là được, ta…… Ta……” Nàng càng nói khóc càng thương tâm.
Lâu Lan đi đến cạnh cửa, mỗi bước chân giống như giẫm nát lòng mình, đau đớn hít thở không thông.
“Ta thừa nhận ta vừa mới nói thích ngươi là lừa gạt ngươi, ta sợ ngươi đánh ta, sợ ngươi làm ra chuyện cho ta sợ hãi…… Ta chỉ có chút nhát gan sợ chết, nhưng mà, trong lòng ta là thật ra có thiện cảm với ngươi, nhìn đến ngươi bị rắn cắn ta rất đau lòng, nhìn thấy ngươi quay lưng về phía ta rời đi lòng đau nhói, thấy nhiều vết dâu tây trên cổ ngươi ta có chút vui vẻ, ta không biết là có phải yêu ngươi không, nhưng ta không hận ngươi, thật sự không hận ngươi……” Tra Tiểu Tân khóc loạn xạ, giọng nói khàn khàn, đứng ở chỗ đó đáng thương giống như bị người ta vứt bỏ.
Đúng lúc này, bản thân bước ra ngoài cửa Lâu Lan xoay người vài bước tiến đến ôm chặt nàng vào trong ngực, hai tay mạnh mẽ đến nỗi làm cho nàng muốn ngừng thở, đôi má lần lượt không ngừng chạm vào mặt nàng, khi mở miệng giọng nói khàn khàn không rõ: “Ngươi thật sự, không đi?”
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không