Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Phi Duyệt Quân Tâm » Phần 221

Phi Duyệt Quân Tâm

Phần 221

Trở lại bên người Lâu Lan nhìn Gia Luật Hằng mất thân nhân và người yêu sao?

Hoặc là ở bên người Gia Luật Hằng mặc kệ mất người yêu và con Lâu Lan?

Tra Tiểu Tân rất muốn đem bản thân chém thành rất nhiều khối phân cho người cần nhưng mà nàng không thể.

Đúng lúc này cửa đột nhiên oành một tiếng mở ra,Tiểu Vương Tử khóc chạy đến ôm lấy Gia Luật Hằng: “Gia Luật tiểu tử, ngươi đừng buồn! Ta nhận ngươi làm cha nuôi! Ta về sau chính là con nuôi của ngươi! Ngươi già đi ta sẽ hiếu thuận ngươi ! Ngươi không vui ta cũng chọc ngươi vui vẻ! Ngươi muốn cắn mẹ ta ,ta cũng cho ngươi cắn, ngươi không cần buồn nửa được không?”

Tra Tiểu Tân và Gia Luật Hằng đều chấn động, ngay sau đó Tra Tiểu Tân ngạnh thanh nói: “Hài tử ngốc, tại sao lại nôn nóng chạy vào nha ?”

Ai ngờ Gia Luật Hằng lại nở nụ cười, thật đạm cười nhưng giống như tất cả chuyện buồn gần đây biến mất.

“Ngươi nói , nhận ai làm cha?”

Không phải hắn thật sự có hể quên, mà là hắn cố gắng tạm thời quên.

Luôn bi thương, cũng sẽ để người quan tâm mình cũng bi thương,đều này không phải là điều hắn muốn .

Tiểu Vương Tử dùng sức gật đầu: “Cha! ! ! Cha! ! !” Nói xong bổ nhào vào trong lòng hắn lớn tiếng khóc, hắn vốn không chán ghét Gia Luật tiểu tử, lúc này,sau khi Tô Tiểu Lê nói cho hắn nguyên lai Gia Luật tiểu tử buồn vì mẹ hắn và hắn g lại đem nữ tử bản thân thích nhất giết đi, việc này rất đau nha!Giống như mẹ giết cha, hoặc là cha giết mẹ vậy đó, nhớ tới đến rất sợ hãi, hắn vừa nghe xong liền bỏ chạy, thầm nghĩ kêu hắn là cha sau đó ôm lấy hắn,an ủi hắn.

“Ha ha, hài tử ngốc.” Gia Luật Hằng ôm chặt hắn nói giọng khàn khàn, con ngươi tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Hắn ghen tị với Lâu Lan, thật ghen tị, hắn có một người con hiểu biết như vậy và một nữ nhân yêu hắn như vậy .

Mà hắn,ngoại trừ ngôi vị hoàng đế, cái gì cũng không có.

Ngay lúc ba người ấm áp ngoài cửa truyền đến tiếng binh lính kich động: “Nguy rồi! Lâu Lan tướng quân ở cửa thành!”

“Lâu Lan? !”

“Cha? !”

Tra Tiểu Tân vào Tiểu Vương Tử không khỏi hô lên, tràn đầy mừng rỡ nhảy nhót, đang vui đột nhiên đè nén cảm xúc lại, dù sao, hiện tại Gia Luật Hằng còn đang thương tâm, không thể ở trước mặt hắn kich động quá mức.

Vẻ mặt của Gia Luật Hằng tái nhợt một chút, đứng dậy nói: “Hai người không cần đè nén cảm nhận bản thân, dù có đè nén ta cũng biết.” Nói xong nàng ôm lấy Tiểu Vương Tử cười nói: “Đi! Đi nhìn cha con nha!”

Tra Tiểu Tân nhìn thấy thân ảnh cao ngất của hắn rời đi, ánh mắt ẩm ướt,Gia Luật Hằng, ngươi tại sao lại làm như thế, đem nụ cười cho người khác, đem nước mắt để lại cho bản thân.

Thành lâu, dưới thành là quân đội hung mạnh.

Lâu Lan ngồi ở trên một con ngựa màu trắng ngưỡng đầu nhìn thành lâu, màu đỏ kinh hồng, mắt phượng hẹp dài, hình dáng âm nhu, năm tháng dường như không lưu lại trên mặt hắn, hắn vẫn như cũ đẹp như yêu nghiệt.

Rốt cục, gặp nhau.

Nhưng Tra Tiểu Tân nhìn đến hắn một khắc kia không nói gì, tim kinh hoàng dường như bị người đâm vào trong ngực nàng rất đau, giờ khắc này, trong mắt nàng ngoại trừ hắn hoàn toàn không thấy một ai khác, cũng nghe không được thanh âm khác.

Tiểu Lâu, thiếρ rất nhớ chàng.

Mấy chữ này nàng giữ trong lòng nhưng không dám nói ra.

Lâu Lan đồng dạng cũng là bằng ánh mắt cực nóng nhìn nàng, nàng vẫn gầy giống như trước đây, mặt vẫn trắng mịn, chẳng qua là cằm lại gầy thêm một chút, cả người như nước trong veo , thanh nhã.

Tiểu tân, ta rất nhớ nàng.

Hai nhìn nhau.

Mà trăm vạn hùng binh cũng im lặng , gió cũng không từng gào thét, đem tất cả thời gian để lại cho hai người yêu nhau cách biệt năm năm.

Giống như vĩnh viễn đều không hiểu.

Chỉ nhìn như vậy, cũng không nói, chỉ mỉm cười, cũng đã đủ.

Thật lâu sau,Lâu Lan mỉm cười vươn ngón tay thon dài về phía nàng, dịu dàng nói: “Tiểu Tân, chúng ta đi.” Chỉ nói một câu đơn giản, cũng là câu nói trượng phu đối thê tử cách biệt lâu ngày vô tận tưởng niệm và sủng ái.

Tra Tiểu Tân nghe được hắn nói sau đó khóc không thành tiếng, nàng không thể đi, không thể, bởi vì nàng không biết Gia Luật Hằng rốt cuộc có cho Tiểu Vương Tử uống thuốc gì không, tha thứ nàng vô sỉ, nhưng mà làm mẫu thân,nàng yếu ớt không thể tin tưởng người khác.

Lâu Lan nhìn thấy nàng khóc kia tim một khắc run rẩy, bàn tay vươn xa hơn, cười đến đôi môi đỏ mọng gợi lên vô hạn: “Nhảy xuống, chúng ta đi.” Đúng vậy, hắn muốn nàng nhảy xuống, nàng nhảy xuống hắn sẽ tiếp được.

“Thiếρ không thể đi theo chàng!”

Một câu nói, làm cho mọi người kinh ngạc, cùng với không thể tin.

Tiểu Vương Tử càng mở to hai mắt nhìn, Gia Luật Hằng nhíu lại mi tâm, nàng do dự hắn biết nhưng mà hắn cỡ nào không nghĩ đến như thế này.

Tiểu Tân, vì sao nàng không tin ta nha? Chẳng qua là, trong lòng hắn cũng ích kỷ không hy vọng hai người rời đi.

Hắn cũng không chịu nổi sinh ly tử biệt.

“Vì sao?” Hô hấp của Lâu Lan cứng lại sau đó ánh mắt trở nên dịu dàng, khóe môi vẫn là cười nhạt, dịu dàng nói: “Mang theo con của chúng ta, cùng nhau về nhà. Trong nhà tất cả cũng không thay đổi, y như ngươi ban đầu nàng thích, còn có đùi gà, nàng không phải thích ăn đùi gà nhất sao.” Hắn mỉm cười, nhưng mà giọng nói bắt đầu run rẩy.

Tiểu Tân, nàng có biết ta có bao nhiêu sợ hãi sợ nàng mở miệng cự tuyệt ta hay không.

Trải qua năm năm sau đám cháy lần đó, ta giống như chết qua một lần, cầu nàng, cầu nàng đừng cự tuyệt ta.

Tra tiểu tân che mặt khóc rống, răng dùng sức cắn nát môi,không ngừng lắc đầu, đành nhẫn tâm, lớn tiếng nói: “Thiếρ không thương chàng, còn có, hài tử trong bụng thiếo cũng không phải của chàng ! Không phải chàng ! ! !”

Trong nháy mắt, không khí xung quanh đều ngưng trụ.

Yên lặng như đêm khuya.

Lâu Lan cứ như vậy con ngươi không chuyển nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu, tay vươn ra bắt đầu chậm rãi cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt.

Nàng nói, thiếρ không thương chàng.

Nàng nói,hài tử trong bụng cũng không phải của chàng.

Tiểu Tân, tuy biết rõ nàng do sợ mới nói thế, nhưng mà, ta rất đau khổ rất đau.

Ta tình nguyện, nàng cái gì cũng không nói, chỉ đưa mắt nhìn ta.

Nhưng mà, vì sao nàng mới nói một câu làm ta không thể thở nổi?

Tiểu Tân, nàng có biết ta mất nàng năm năm ,ta sống như thế nào không? ! Mỗi ngày giống như người điên đi tìm nàng! Mỗi đêm đều chết lặng không nói. Nhưng mà, thật khó khăn mới nhìn thấy nàng, nàng nói với ta câu nói đầu tiên không phải là : Tiểu Lâu, thiếρ rất nhớ chàng, mà là, thiếρ không thể đi theo chàng.

Nàng có biết ta thương tâm bao nhiêu hay không.

Đùng,nàng không biết, bởi vì nàng không có nếm thử cảm giác người mình yêu thương nhất chết đi.

Phân không rõ là bi phẫn quá độ hay là cái gì, ánh mắt của Lâu Lan dần dần lạnh như băng, tiện tay đem một nữ tử bên người kéo vào trong lòng nhìn nữ tử ở trên thành lâu gằn từng tiếng: “Từ hôm nay trở đi, ta không yêu nàng, nàng cũng không thiếu ta, tựa như chưa từng dây dưa qua, không cần sống đến bạc đầu. Từ nay về sau, Duyệt Quân là phi tử duy nhất của ta!”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất