Mộc vương phủ.
Trải qua một mùa đông giá rét, cành liễu màu xanh, hồ đường ta chảy, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy con cá chơi đùa.
Mộc Xuân Phong đi qua hành lang dài thấy một màn như vậy tâm trạng không khỏi thả lỏng một chút, từ khi Ninh Thanh một lần nữa trở về hắn dường như không cảm thấy cô độc, hai người nồng tình mật ý, như keo như sơn. Nghĩ đến liền cảm thấy hạnh phúc mĩ mãn, chẳng qua là một ngày không tìm được Tra Tiểu Tân trong lòng hắn vẫn rất lo lắng , bất quá, đi tới cửa hắn yên tâm.
“Vương huynh.” Đi vào thì nhìn thấy Lâu Lan ngồi ở bên cạnh bàn vẫn không nhúc nhích, tóc đen, hồng y, Phong Thần tuấn lãng. Tuyệt không giống dáng vẻ suy sút lúc trước, Mộc Xuân Phong nhất thời chợt ngẩn ra, nhưng trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, huynh ấy khỏe là tốt rồi.
Lâu Lan không thấy hắn, chẳng qua chỉ nói: “Tiểu Tân ở đâu?” Nếu không phải hắn phái người đi tìm nơi Tiểu Tân rơi xuống, hiện tại chỉ sợ hắn còn tìm kiếm Tiểu Tân chung quanh, tuy rằng thanh âm nhàn nhạt, lại che dấu không được tưởng niệm đến nàng.
“Nàng ở Ấpquốc, trong tay của Gia Luật Hằng.” Mộc Xuân Phong ngưng mi nói, thanh âm có một chút trầm trọng.
“Ta đi tìm nàng trở về.” Lâu Lan nghe được trong mắt không nén được mừng như điên, đứng dậy liền muốn đi ra ngoài.
Mộc Xuân Phong mở miệng nói: “Hiện tại Kỳ, Ấp hai nước đang đánh giặc.Nếu muốn cứu Tiểu Tân trở về, cần phải, đánh hạ Ấp quốc.” Đúng vậy, mấy năm liên tục chiến tranh Kỳ quốc chỉ còn lại có một cái xác, hiện tại đi cứu nàng không thể nghi ngờ là không biết lượng sức. Chỉ có cách đoạt lại hết mới có thể cứu nàng!
Lâu Lan yên lặng nghe , thật lâu sau, nheo lại mắt phượng hẹp dài, buồn bã nói: “Ấp quốc.”
Tuy rằng hắn cái gì cũng chưa nói nhưng Mộc Xuân Phong biết hắn đã hạ quyết tâm tấn công Ấp quốc, nghĩ vậy không khỏi buông tâm, khóe môi gợi lên ý cười, có Lâu Lan quân ta nhất định thắng! ! !
Gia Luật Hằng, ngươi cứ chờ xem! ! !
Liên tục sáu năm chiến sự bởi vì Lâu Lan suy sút mà lần lượt bại,tuy nhiên, ngay tại một tháng trước thế chiến đột nhiên nghịch chuyển, binh lính Ấp quốc lại nhìn đến một người đã biến mất ở trên chiến trường đột nhiên xuất hiện chính là Lâu Lan, chỉ huy chiến đấu. Lâu Lan lại xuất hiện chẳng những đem tất cả thành mất đu từng cái từng cái đoạt lại, hơn nữa so với chiến tranh lúc trước.
Tiêu diệt hết tất cả lực lượng.
Mà về phương diện khác, hoàng thượng Kỳ quốc xa hoa dâm dật, hàng đêm ca hát mặc kệ triều chính nuôi một đám đại thần tham lam, mặc kệ dân chúng sống chết, trong lúc dân chúng lầm than, oán giận liên tục. Rốt cục, Mộc Xuân Phong dẫn dắt binh lính bức cung đoạt vị, đem hoàng thượng nhốt đánh vào thiên lao, tất cả đại lão thần nhất trí đề cử người khác làm hoàng đế, chăm chỉ vì dân, toàn bộ dân chúng Kỳ quốc đều chúc mừng.
Tất cả đều đi theo hướng tốt.
Ấp quốc, hoàng cung, Hằng Dương Điện.
Từ khi Lục Uyển chết Gia Luật Hằng liền đem bản thân nhốt tại trong phòng vẻn vẹn hơn mười ngày cũng không ra cửa, chính sự trong triều cũng không quản.
“Tiểu Tân, muội vào xem hắn đi, dù sao, hắn đã cứu Tiểu Vương Tử cũng cứu muội.” Tô Tiểu Lê ở bên khuyên nhủ, biết nàng có chủ ý nên khuyên nàng.
Tra Tiểu Tân có vài phần do dự: “Nhưng mà tâm trạng hắn nhất định đang đau khổ, nếu ta vào như vậy có phải không tốt lắm không?” Dù sao hắn hiện tại ở vì nàng mới giết Lục Uyển.Nếu không phải vì nàng, hắn cũng sẽ không giết Lục Uyển.
Tô Tiểu Lê cầm tay nàng: “Tiểu Tân, tin tưởng ta, hiện tại người có thể an ủi hắn chỉ có muội .”
Nhẹ nhàng một câu nói lại như sấm đánh ở trên người Tra Tiểu Tân, thật lâu sau, nàng nhẹ nhàng gõ, mang theo tâm trạng nặng nề đi vào, mới vừa đi vào liền nhìn thấy hắn ngồi ở cửa sổ kinh ngạc ngẩn người, mới mười ngày không gặp mà mặt hắn xanh mét, tóc hỗn độn, cằm cũng đầy rây, thập phần suy sút.
Tra Tiểu Tân điều chỉnh suy nghĩ lung tung của mình, đi đến bên người hắn nhẹ giọng nói: “Gia Luật Hằng…”
Gia Luật Hằng bất động, làm như không nghe thấy.
Tâm trạng của Tra Tiểu Tân ngưng trọng, ngồi cũng không xong đứng cũng không được, nhìn hắn cũng không phải không nhìn hắn cũng không phải, rối rắm trong chốc lát ngồi song song với hắn, hít sâu một hơi nói: “Ta biết ngươi rất khổ sở, nếu ngươi rất khổ sở,thì nói ra đi.” Để trong lòng sớm hay muộn sẽ nghẹn chết .
“… Ta giết nàng.” Thật lâu thật lâu sau Gia Luật Hằng mới mở miệng nói một câu như vậy, thanh âm khàn khàn dường như không nghe thấy.
“Gia Luật Hằng…” Tra Tiểu Tân nhẹ nhàng gọi hắn, ánh mắt ẩm ướt. Nàng hiểu loại cảm giác này, nếu ngày đó người nhảy xuống là Lâu Lan chỉ sợ nàng đã sớm điên rồi. Nghĩ vậy trong lòng lại tự trách, nếu không phải nàng, Lục Uyển cũng sẽ không thể như thế, nghĩ đến càng áy náy nói: “Thực xin lỗi, là ta.”
“Là ta.” Hắn tiếp nhận nói, thanh âm trầm trọng.
Tra Tiểu Tân không đành lòng nhìn hắn một cái, chỉ thấy con ngươi của hắn buồn rầu.
“Vì sao, vì sao giết nàng, vì sao…” Gia Luật Hằng lặp lại không ngừng, thanh âm đè nén tràn đầy đau khổ.
Tra Tiểu Tân nhẹ giọng nói: “Gia Luật Hằng…”
Gia Luật Hằng ôm chặt lấy nàng không tiếng động nghẹn ngào, giống đứa nhỏ giống khóc lên,Tra Tiểu Tân chỉ cảm thấy trái tim giống như bị người ta ném vụn rất là khó chịu
Lần đầu tiên hắn ôm nàng khóc, là lúc phụ hoàng hắn chết.
Lần thứ hai hắn ôm nàng khóc, là lúc Lục Uyển chết.
Lão Thiên,Tra Tiểu Tân không dám suy nghĩ nửa .
Sinh ly tử biệt là chuyện tàn khốc nhất trong cuộc sống.
Nàng vô pháp tưởng tượng.
“Ngươi còn có ta, còn có Tiểu Vương Tử.” Vùng vẫy thật lâu nàng mới nhẹ giọng an ủi, đúng vậy, hắn không cho nàng đi, nàng cũng chỉ có thể ở lại Ấp quốc,ở lại với hắn.
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không