Lâu Lan thấy chính mình nói lâu như vậy nàng vẫn không có đi ra,trong mắt phượng hẹp dài lóe ra ánh sáng ảm đạm, gò má trắng nõn trong đêm hạ tái nhợt như tờ giấy,làm nổi bật đôi môi hồng như máu, cảm xúc vừa mới kich động sợ hãi không yên lập tức yên tĩnh dưới ánh trăng, hắn lẳng lặng nhìn nơi tối đen trước mắt lẩm bẩm nói: “Vô luận nàng ở với ai cùng một chỗ, vô luận tương la nàngđi nơi nào,mong nàng nhớ kỹ ta luôn luôn yêu nàng.”
Hắn quyết định không miễn cưỡng nàng, không thay nàng lựa chọn, không bức nàng làm chuyện nàng không thích.
Nếu rời đi sẽ làm nàng tự do, vui vẻ, vậy rời đi đi.
Không cần để ý cảm nhận của ta,cảm nhận của nàng mới là cảm nhận cuối cùng của ta.
Nói xong,hắn cười nhẹ,chẳng qua là cười nhẹ nhưng lại giống như hoa đào nở rộ,sau đó xoay người đi về phía đầu ngõ rời đi, hắn làm sao có thể không biết nàng trốn ở nơi nào, trên người nàng có mùi lãnh mai hương của hắn,vừa ngửi liền biết.Nàng không đi ra hắn liền rời đi, sau đó trốn ở nơi nàng nhìn không thấy lẳng lặng nhìn nàng rời đi.
Không khí chung quanh bỗng nhiên vắng vẻ làm Tra Tiểu Tân có chút khó chịu, chỉ có nước mắt như trước lạnh như băng.Nàng lau qua loa nước mắt sau đó hồi tưởng những lời hắn vừa mới nói, từng câu từng chữ đều là thật lòng thật nghĩa, bỗng nhiên nhớ tới bạn tốt của nàng thích nhất hỏi bạn trai một vấn đề xuẩn ngốc,ví như mẹ và cô ấy cùng ngã xuống nước vậy hắn cứu người nào trước,đều là người than nhất để người yêu phải lựa chọn như thế nào? ! Ở nơi này, nàng đột nhiên nghĩ thông suốt , nếu nàng và hai người bọn họ ngay từ đầu đã bị buộc cùng một chỗ, vì sao phải tổn thương một trong hai người đó? ! Lâu Lan cũng tốt, Mộc Xuân Phong cũng thế, đều là người yêu và bạn bè mà cả đời này nàng không muốn mất đi.
“… Tiểu Lâu…” Bước nhanh chạy đến đầu ngõ không thấy thân ảnh hắn,Tra Tiểu Tân rơi lệ, thân hình gầy yếu trong gió lạnh run rẩy, là nàng sai sao …
“Ta ở………….”
Giọng nói quen thuộc bỗng dưng ở sau lưng vang lên, thân thể của Tra Tiểu Tân mãnh liệt chấn động, máu sôi trào, vừa định xoay người lại bị hắn ở sau lưng ôm,nhẹ như vậy,dịu dàng như vậy, xem nàng giống như vật phẩm dễ vỡ, nước mắt lại chảy xuống,Tra Tiểu Tân nhịn cảm xúc hỗn độn trong lòng xuống hỏi.
“Thiếo nghĩ chàng đi rồi…”
Lâu Lan lẳng lặng ôm lấy nàng, vô hạn nhu tình tràn ngập trong lồng ngực mềm mại, môi mỏng dán trên lỗ tai nàng nhẹ giọng nói: “Vốn đi rồi, nhưng nghĩ đến còn vài thứ chưa mang đi,cho nên quay lại.”
“Cái gì không mang đi?” Tra Tiểu Tân khó hiểu, chỉ cảm thấy môi mỏng kia càng ngày càng gần nàng, hơi thở ấm áp phả tới.
“Tim.” Hắn nói, đồng thời hai tay nắm giữ tay nàng đặt ở trái tim của nàng nhẹ nhàng đè lên.
Tra Tiểu Tân không nói chuyện, nước mắt rơi như mưa, hai vai không ngừng run rẩy , quá thật lâu mới có khí lực xoay người ôm lấy hắn, cổ họng khàn khàn mắng to: “Hỗn đản! Một lần lại một lần thương hại ta! Một lần lại một lần buông ta ra!Chàng cho thiếρ là món đồ chơi sao? ! Muốn thì giữ không cần liền ném! ! !”
“…” Hắn nhẹ nhàng cười, càng ôm chặt nàng.
“Thiếρ hận chàng đến chết đi được chàng có biết hay không? ! Muốn ôm chàng nhưng chàng không cho thiếρ ôm! Còn cự tuyệt hai lần! Chàng muốn chết phải không ?! Hỗn đản! Ngu ngốc! ! Lại còn gọi thiếρ là đệ muội!” Vừa chạm đến chuyện thương tâm nàng càng khóc to, không ngừng dùng tay đánh ngực hắn: “Chàng còn gọi thiếρ là em dâu thiếρ sẽ xé miệng chàng!Chàng là tên hỗn đản! Hỗn đản!”
“…” Làm sao bây giờ, bộ dáng nàng mắng chửi người đáng yêu như thế, hắn rất muốn hôn nàng.
Tra Tiểu Tân rốt cục trách móc thành nghiện sau đó thấy hắn nãy giờ không nói gì, vì thế bất mãn nhéo lỗ tai hắn hung hăng nói: “Chàng tại sao không nói gì? !”Trong long đồng thời bất an, không phải là trách móc đến hắn mất hứng chứ? Vạn nhất hắn tức giận không để ý đến nàng thì làm sao bây giờ? !
“A, bị nàng trách móc, ta rất hạnh phúc.” Lâu Lan chăm chú nhìn nàng dịu dàng cười,mắt phượng hẹp dài tràn đầy tình yêu, giống như bất kỳ lúc nào xuân thủy theo con ngươi tiết ra.
Nghe xong lời ngon tiếng ngọt này làm người ta đỏ mặt tim đập,Tra Tiểu Tân quả nhiên câm miệng ,gương mặt đỏ lên nhìn hắn đứng đối diện, nửa ngày nói không ra lời,Lâu Lan yêu thương hôn lên môi nàng, sau đó đem tay nàng để sát vào bụng hắn dịu dàng nói: “Theo ta trở về.” Tuy rằng ngữ khí của hắn lúc này rất nhẹ rất dịu dàng,nhưng cả người vẫn tản ra khí thế đế vương, làm cho người ta không dám cự tuyệt.
“Trở về… Cứ như vậy trở về? !” Dùng câu nói như vậy dỗ nàng trở về? ! Thôi đi! Nàng chịu nhiều thương tâm như vậy!
Như là biết nàng suy nghĩ cái gì, ánh mắt Lâu Lan càng ngày càng thâm thúy, đột nhiên làm nũng nói: “Mẹ, cùng cục cưng trở về được không?” Giọng nói mềm yếu làm người ta nghe xong xương cốt đều phải hóa thành nước.
Mặt của Tra Tiểu Tân đỏ đến bên tai, không thể tưởng được lần trước cùng hắn chơi đùa hắn còn nhớ rõ! Nhất thời vừa ngọt ngào vừa thẹn, làm bộ dùng ngữ khí cứng rắn nói: “Tại sao? !” Không được! Hôm nay không nên ép hắn nói lời ngon tiếng ngọt, cùng hắn sống chung một chỗ lâu như vậy căn bản là chưa từng nghe qua, nhất là ta yêu nàng, nàng nói với hắn nhiều như vậy! Nhưng mà hắn chưa có nói? ! Một lần cũng chưa nói nha! Nhớ tới đến liền tức giận!
“Bởi vì…” Hắn đưa tay vén sợi tóc bên tai nàng lên, cười đến gian tà: “Bởi vì cục cưng muốn ăn nãi.”
Hình ảnh kiều diễm xuân hình kia xuất hiện trước mắt, nhớ tới ngày đó hắn xốc cái yếm của nàng lên làm những chuyện như vậy,Tra Tiểu Tân lập tức xấu hổ đỏ mặt, hồi lâu mới trả lại một câu: “Hỗn đản!”
“Cục cưng thực đã cai sữa nhiều ngày,đêm nay trở về bồi bổ them được không?” Lúc nàng thẹn thùng hắn tự mình cười ôm ngang nàng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười điên đảo chúng sinh .
Tra Tiểu Tân xấu hổ đem mặt chôn trong ngực hắn,nghĩ đến nàng phải hầu hạ hắn, lỗ tai nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của hắn, nghĩ đến đó là bởi vì nàng, trong lòng liền phá lệ có cảm giác an toàn.
“Lần này, sẽ không cho nàng rời khỏi ta.” Hắn nhẹ giọng nói, là lời thề cũng là lời tâm tình, ôm chặt nàng trong lòng.
Hai bóng dáng thân mật ở cùng một chỗ, biến mất trong đêm tịch hạ.
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không