Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Phi Duyệt Quân Tâm » Phần 172

Phi Duyệt Quân Tâm

Phần 172

Tất cả đều rối loạn.

Tra Tiểu Tân vốn đang vung cờ rất tốt nhưng đột nhiên tất cả mọi người hướng về phía thành lâu, nàng hoang mang khó hiểu, nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt thất thường của Lâu Lan liều lĩnh xông về phía mình, trong lòng dường như minh bạch cái gì, không kịp sợ hãi liền nhìn tên phóng thẳng về phía mình, nhanh đến tàn nhẫn, muốn trốn cũng không thể trốn.

“Vèo” một tiếng, nhẹ mà chìm. Khoảnh khắc trời đất quay cuồng.

Tất cả mọi người dừng lại bất động, Lâu Lan thở hổn hển một đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên màu đỏ, nóng nảy kich động, mà phía sau Gia Luật Hằng nheo lại con ngươi, nắm chặt dây cương xương ngón tay bởi vì dùng sức quá độ biến thành màu trắng, thật giống như tùy thời có thể nứt.

Gió gào thét,khói tràn ngập, một mảnh xơ xác tiêu điều bị đè nén.

Tra Tiểu Tân từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cả người run rẩy, gương mặt vì chấn kinh quá độ trở nên tái nhợt trong suốt, môi không thể hợp lại, nàng trừng mắt nhìn nam tử trước mắt, tim kinh hoàng thiếu chút nửa theo ngực bay ra.

“Thật tốt, nhìn thấy nàng, thật tốt…” Mộc Xuân Phong cười nhẹ, khuôn mặt dịu dàng giống như sương khói Giang Nam, con ngươi đen trong trẻo ảnh ngược hai má thất sắc của nàng, mà trong lòng lại cắm một mũi tên,máu chảy không thôi.

“…” Tra Tiểu Tân há mồm kêu tên hắn, lại phát không ra tiếng, yết hầu như là bị cái gì nghẹn lại, ánh mắt không ngừng ướt át cũng không dám đến rơi xuống, ngay khi tên vừa mới phóng tới một khắc đó nàng bị lực cấp tốc kéo vào một vòng ôm.Mộc Xuân Phong ôm chặt nàng tiếp nhận mũi tên kia.Không lâu trước đó, hắn cũng giống như hiện thời liều lĩnh vì nàng đở một nhát kiếm.

Huyết sắc trên mặt của Mộc Xuân Phong rút đi, đồng thời càng ngày càng sáng, chăm chú nhìn nàng trong mắt nụ cười như nước mắt tràn ngập: “Tiểu Tân…” Nhỏ đến nỗi dường như không thấy hai chữ, nói ra tức bị cuồng phong gào thét thổi trúng.

Cảm nhận được đôi tay ôm bên hông nàng dần dần nới ra,tim của Tra Tiểu Tân tâm như là phát ra địa chấn sụp đổ xuống,bắt không được chống cự cũng không xong, nàng không ngừng lắc đầu, cắn chặt môi phát ra tiếng nức nở đè nén, nước mắt mãnh liệt.

Liên tục mấy ngày nay thân thể nặng nề giờ khắc này trở nên rất nhẹ,Mộc Xuân Phong vẫn nhàn nhạt cười, hô hấp càng ngày càng suy yếu, chỉ thấy hắn như một con bươm bướm mất đi cánh rơi xuống, rơi xuống là lúc hắn mỉm cười nói một câu với nàng: “Tạm biệt.”Vẻ mặt dịu dàng,trong nháy mắt có cứng ngắc, trắng bệch.

Tim của Tra tiểu tân ầm ầm sụp đổ, đi tới góc tường vươn tay, tim như bị giày xéo khóc hô lên: “Không!”

Hắn chậm rãi gục xuống, áo lam nháy mắt triển khai thành một bức tranh phong nhã, bàn tay trắng nhỏ vẫn duy trì hướng phía trước thân, mỉm cười chăm chú nhìn nàng,đôi môi tái nhợt một chút tràn ra máu tươi, nhè nhẹ chảy xuống,con ngươi cười yếu ớt rốt cục nhắm lại.

Một khắc kia,nàng có nhớ tới ngày cùng hắn xưng huynh gọi đệ hay không, hai người ngoài uống say không còn biết gì,đỡ lẫn nhau về nhà.

Một khắc kia,nàng có nhớ tới ngày ngày cùng hắn hi hi ha ha hay không, hắn luôn chọc cho nàng mặt đỏ tim đập, bản thân lại tao nhã diêu phiến.

Một khắc kia,nàng có nhớ tới nàng lên tiếng khóc rống, hắn đem nàng gắt gao ôm trong ngực nói một tiếng nàng so với lợn thông minh hơn một chút.

Một khắc Kia, nàng có nhớ tới nàng đó đến nôn ra nước chua mà vẫn quật cường không ăn, là hắn dụ dỗ nàng ăn một miếng lại một miếng điểm tâm.

Một khắc kia, nàng có nhớ tới nàng say rượu khóc lớn là hắn ở bên cạnh nàng an ủi, lần lượt nói cho nàng biết một nam tử khác yêu nàng bao nhiêu, mà bản thân lại ảm đạm rời đi.

Một khắc kia, nàng có nhớ tới nàng bị ám sát đêm hôm đó hắn liều lĩnh ngăn cản một kiếm đó cho nàng, khi tỉnh lại lời nói đầu tiên cũng là kêu tên nàng.

Chuyện cũ như dòng chảy mạnh xuất hiện trong óc, hắn tao nhã, hắn đơn giản, hắn săn sóc, hắn tất cả tất,Tra Tiểu Tân gục trên tường thành khóc rống: “Mộc Xuân Phong!”

“Đã nói với nàng bao nhiêu lần, muốn nàng gọi công tử là Thập Tam Vương gia!” Trong trí nhớ hắn nghe được nàng kêu tên của bản thân, vẫn tao nhã diêu phiến, còn lên tiếng sửa đúng,con ngươi đen như mực lại tràn đầy nụ cười thanh nhã.

Chẳng qua là giờ phút này, hắn đã ở sẽ không đáp lại nàng .

“Rầm” một tiếng trọng vật rơi xuống,Lâu Lan nahnh tay lẹ mắt nhanh chóng tiến lên ôm lấy thân thể hắn trùng trùng rơi xuống đất,dường như có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ ra, mà hắn lại cố nén khóc rống nhìn đám binh lính sửng sốt điên cuồng hét lên: “Mau truyền ngự y! ! !”

Vốn đang chạy về phía trước Ninh Thanh bỗng nhiên dừng lại bước chân, trong mắt cảm xúc vạn biến, thẳng đến nhìn đến quần áo lam của hắn mình không sai biệt lắm nhuộm thành màu đỏ,mới khóc rống: “Xuân Phong! ! !”

Tất cả mọi người nhìn thấy nữ tử kia như mất hồn phách chao đảo chạy tới ôm lấy nam tử đang hôn mê bất tỉnh kia, khóc tê tâm liệt phế, trên cổ, trên trán, gân xanh hiện ra dữ dội, giống như mạch máu trong người bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

“Xuân Phong!Chàng tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh lại a! ! !” Ôm lấy cánh tay hắn mười ngón dùng sức khảm nhập thịt hắn,Ninh Thanh khóc khàn cả giọng, thanh âm buồn bã bi tuyệt giống như bản nhạc buồn trên chiến trường, mọi người đều trầm mặc.

Khuôn mặt của nam tử trong long trắng bệch lại bình thản, khóe môi nhếch lên,giống như nhớ lại khoảnh khắc tốt đẹp, mà tên trên ngực vẻn vẹn chỉ còn một nửa, hơi thở Ninh Thanh càng ngày càng ồ ồ, hỗn loạn, nhẹ tay sờ phía sau lưng hắn nhưng lại đụng đến tên tiêm, xuyên thấu qua người.Một khắc kia, nàng đụng đến không phải là mũi tên lạnh như băng, mà là dấu ấn nóng như lửa.

“… Xuân Phong” bỗng dưng tiếng khóc từ cao chuyển thấp, nàng gắt gao ôm lấy thân hình lạnh như băng của hắn, khóc đến cả người run rẩy, mỗi một chút run rẩy đều giống có người cầm búa trùng trùng bổ tới trái tim của nàng, đem gò má nhẹ ướt át nhàng chôn ở nơi chảy ra máu,đau khổ tuyệt vọng.

Xuân Phong, ta cũng sẽ không thể cho chàng cô đơn, sẽ không thể.

Gia Luật Hằng thấy tất cả những chuyện xảy ra trước mắt, thật thay đổi bất ngờ, hắn thật không ngờ ngay tại thời điểm mấu chốt lại có một nam tử khác xuất hiện thay nàng đỡ một tên chí mạng, đồng thời trong lòng hắn cũng may mắn, hoàn hảo, hoàn hảo nàng không có việc gì.

“Gia Luật vương tử, chúng ta đi nhanh!” Một tướng quân ở bên nhắc nhở.

Gia Luật Hằng nhìn thật sâu một nữ tử ở trên tường thành khóc đến chết đi sống lại,con ngươi tối đen hiện lên một đạo ánh sáng, giục ngựa rời đi.

Nếu nói từ trước hắn không hiểu lời nói này,nhưng một khắc kia hắn đã hiểu.

Nữ nhân này đáng giá.

Đêm mặc dù sâu,người lại không bình tĩnh.

Thần sắc của bọn lính nghiêm túc khẩn trương đưa Mộc Xuân Phong bị trọng thương vào trong phòng, thái y theo sau hoang mang rối loạn khẩn trương đi vào, chỉ thấy không ngừng có binh lính bưng chậu máu loãng đi ra, mùi tanh xông vào mũi. Bên trong thỉnh thoảng truyền ra một hai tiếng kêu đau đớn và tiếng khóc.

“Đến, đem lưỡi dao đốt nóng.” Thái y thần sắc nghiêm túc, đâu vào đấy đem y dược đưa cho binh lính dặn dò thật kỹ.

Binh lính đem lưỡi dao đi: “Dạ!” Nói xong liền cầm đèn cày đốt.

“Cồn.” Thái y xoa xoa mồ hôi trên trán, vẻ mặt càng ngày càng chăm chú.

“Dạ!” Có người đưa tới.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất