Tơ máu đỏ tươi theo phía sau lưng hắn từ quần áo rách nát chảy ra, đỏ ửng áo lam . Khuôn mặt Mộc Xuân Phong tái nhợt vài phần âm thầm đau đớn, hắn chậm rãi bò lên nhìn người kia cuối đầu: “Thật xin lỗi…” Vừa rồi mới bị xe ngựa quẹt trúng hắn dường như bị thương tới thắt lưng, đau đến thịt đều tách ra.
“Mẹ kiết! Xe cũng hỏng rồi!Con mẹ nó…” Phu xe căm giận mắng, nhưng mà giọng nói càng mắng càng thấp xuống, hắn trợn to mắt nhìn nam tử nhếch nhác trước mắt, hắn không phải là Thập Tam Vương gia Mộc Xuân Phong sao? !
Lúc hắn sững sờ Mộc Xuân Phong lại liên tục khom lưng với hắn, giọng nói nhạt nghe không rõ: “Thật có lỗi.” Nói xong khập khiễng hướng phía trước đi đến, thân ảnh tiêu điều, chẳng qua là hai hang long mày vẫn có vài phần nho nhã thanh tú.
Người vây quanh rối rít bàn luận không ngớt, từ ngày Thập Tam Vương gia đại hôn không quá vài ngày sau phi tử kia bỏ trốn , từ đó về sau vài ngày hắn dường như ngày đêm không trở về nhà, tìm cả tòa thành, mỗi ngày đều qua lại vòng tìm, ngày đó mưa to còn ngồi xổm mái hiên cả một đêm, ngắn ngủn mấy ngày mọi người đều nhìn không ra, thật sự là đáng thương.
Mộc Xuân Phong lẳng lặng về phía trước đi tới, mỗi lần sau khi nghe được một câu nghị luận tim thắt lại một cút, thẳng đến giống như lồng ngực biến mất, một đôi con ngươi tối đen tìm kiếm thân ảnh của nàng, ưu thương đau đớn.
“Tiểu Tân, nàng ở nơi nào…”
Vì sao, vì sao nàng không chịu cho hắn một cơ hội yêu nàng.
Vì sao, vì sao nàng muốn nhanh chóng rời khỏi hắn.
Nhìn đám người chi chít, thật hy vọng nàng có thể đột nhiên xuất hiện trước mắt bản thân, chỉ cần nàng xuất hiện, chỉ cần nàng bình yên vô sự hắn cái gì đều không cần ! Cái gì đều có thể buông tha cho! Nàng phải rời khỏi, nàng muốn cùng một chỗ với vương huynh, bất luận nàng muốn làm cái gì hắn đều đồng ý, chỉ cần nàng khỏe mạnh , hắn yêu mình hèn mọn, không dám yêu cầu xa vời cái gì.
“Ai,người xem son này như thế nào?” Một nử tử đứng ở quán nhỏ cười hỏi nử tử áo trắng.
“Không tệ, nhưng vẫn là cái này đẹp hơn.” Nữ tử áo trắng cười hì hì cầm thỏi son trong tay đưa cho nàng,đưa mắt về phía người kia nở nụ cười bướng bỉnh.
Tim Mộc Xuân Phong nhất thời chấn động, nản lòng nhiều ngày tâm trạng lúc này liền khôi phục, môi mỏng tái nhợt hiện lên nụ cười thanh nhã bước xa về phía trước: “Tiểu Tân!” Rốt cục, rốt cục tìm được nàng !
“A! Ngươi là ai nha? !” Bị hắn đột nhiên bắt lấy bả vai nữ tử áo trắng sợ tới mức thét chói tai, hoa dung thất sắc, nữ tử bên người cảnh giác kéo nàng kia ra phía sau bản thân, giận giữ trừng nhìn Mộc Xuân Phong: “Hừ! Đăng đồ tử! Muội muội, chúng ta đi!” Nói xong lại liếc hắn một lần nửa mới hả hận rời đi.
Những người khác ca thán lắc đầu, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.
Tay khoát lên không trung vẫn tạm dừng, Mộc Xuân Phong ngơ ngác giống như pho tượng, không ai nhìn thấy trong hắn chợt lóe qua ưu thương vàtuyệt vọng, không phải nàng, người kia không phải nàng. Đáy lòng đột nhiên sinh ra một cỗ sợ hãi không hiểu, có lẽ, hắn vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy nàng .
Mà một góc đầu đường Ninh Thanh đã sớm mình rơi lệ đầy mặt, hắn tìm nàng năm ngày, nàng cũng theo hắn năm ngày, nhìn thân hình gầy gò kia lay động,tim nàng giống như bị người ta tàn nhẫn xé rách, rốt cục nhịn không được xông lên trước nhìn hắn hét lớn nói: “Nàng đi rồi! Nàng sẽ không ở đã trở lại!Chàng không cần ở tìm! Tìm cũng tìm không thấy!”
Giọng nói chợt vang lên m vẫn chưa cắt đứt suy nghĩ của hắn, Mộc Xuân Phong lẳng lặng trả lời: “Ta có thể tìm được.” Ngữ khí đạm mạc kia lại nhớ tới từ trước, nói xong, xoay người rời đi, tơ máu che kín con ngươi thê diễm thê tuyệt, nhắm lại giống như vĩnh viễn đều không mở ra được.
“Chàng tìm được thì sao? ! Tìm được thì thế nào? ! Nàng rõ ràng không yêu chàng !” Ninh thanh đi theo phía sau hắn khóc rống, nàng thà rằng nhìn thấy hắn bởi vì một nữ nhân khác bỏ rơi nàng cũng không đồng ý hắn vì tìm nàng không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, không cần thân thể của chính mình!
“Tìm được ta sẽ chính miệng nói với nàng tạm biệt.” Cước bộ vẫn như cũ đi về phía trước, con ngươi hắn bình tĩnh quét sơ bốn phía , giống như câu nói vừa rồi không phải là hắn nói một loại.
Ninh thanh nghe được câu này tim như bị đánh một đòn, cả người đau đứng nhưng ở nơi nào đó có phần bình tĩnh, miệng mở to thở hổn hển, mà tim nhanh chóng bị tách ra một khe hẹp. Rưng rưng nhìn bóng dáng hắn khóc không thành tiếng: “Chàng tìm được nàng thầm nghĩ cùng nàng nói những lời này sao? !” Nàng cho rằng hắn tìm được nàng sẽ đem nàng bắt lại, giống như quan giữ phạm nhân vĩnh viễn không cho nàng rời đi bản thân.
Môi mỏng của Mộc Xuân Phong mất đi huyết sắc hiện lên ý cười nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng gần như ưu thương: “Ta sẽ nói tạm biệt với nàng,tạm biệt.”Tay giấu ở trong tay áo nắm thật chặt mà run, hắn từng bước một hướng phía trước đi, tìm kiếm , nhìn xung quanh , đau lòng .
Tạm biệt, là lời nói duy nhất hắn muốn nói với nàng.
Có lẽ, cũng là câu duy nhất nàng muốn nghe hắn nói .
Ta không có cách nào không yêu nàng, nhưng ta lại sợ yêu quá sẽ xúc phạm tới nàn.Sở dĩ ta tự đem tim mình cắt đứt,tim không có muốn yêu cũng không được,vậy nàng sẽ được tữ do.
Chẳng sợ cả người ta máu chảy đầm đìa, cũng vui vẻ chịu đựng.
Cách kỳ quốc xa xôi hơn mười vạn dặm—— chiếm thành.
Đúng là bóng đêm mờ mịt, tòa thành đèn đuốc sang tưng, binh lính giơ cây đuốc nhóm theo thứ tự sắp hàng ở trên thành lâu, cây đuốc phát sang ở trong đêm giống như lưỡi hồng của yêu quái, theo gió dữ tợn.
Mà nó đối diện là ba mươi vạn đại quân chậm rãi, nam tử lĩnh thủ cầm trong tay mao dài, tư thế oai hùng, đúng là Gia Luật Hằng, hắn nheo con ngươi muốn chiếm thành.
“Mẹ nó ! Xem ra Lâu Lan vương là quyết định cùng chúng ta quyết trận tử chiến , trễ như vậy còn chưa tính toán ra ngoài.” Người đàn ông bên cạnh oán giận nói, nhưng ánh mắt vô cùng ác độc, vừa nhìn cũng biết nhân vật lợi hại, hắn vừa nói xong, mấy người kế bên cũng không ngờ như thế, nói đơn giản chính là muốn đi vào thăm dò.
Ấn đường của Gia Luật Hằng nhíu lại, liếc mắt quét tới, chỉ thấy trên cửa thành có hang trăm đám đuốc, thế mới buông tâm, xem ra Lâu Lan quyết định tử thủ trụ thành chờ viện binh tới cứu, nghĩ một hồi mới mở miệng: “Đợi lát nữa tiến công!” Hiện tại trời còn chưa sáng, lại là ban đêm, hắn phải chờ tới nửa đêm long người mỏi mệt mới xông cào vào ,cùng với chiến lược một lần tiêu diệt!
Người đàn ông vạm vỡ đối với lời hắn đưa ra đương nhiên không hài lòng, vỗ ngực kiêu ngạo nói: “Chờ cái gì chờ! Lão tử hiện tại liền đi vào mỗi một người trong thành đều giết hết!”
“A, chợt nghe Gia Luật vương tử nói, ngươi xem, bọn họ bên trong tốt xấu cũng chỉ có mười vạn binh lính, hơn nữa lại là Lâu Lan vương huấn luyện bao nhiêu sức chiến đấu thật cường, chúng ta sẽ chờ đến nửa đêm mới đột nhiên tập kich!” Một người khác nhìn nhìn sắc mặt Gia Luật Hằng đưa ra ý kiến tương phản, đại hán khó chịu hừ hừ, vẫn là trầm mặc.
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không