Chỉ cảm thấy bụng dưới hắn căng thẳng, vốn định dừng lại động tác nhưng giờ càng cuồng loạn, hai người mồ hôi như mưa, tình mê ý loạn.
Khi gió theo ánh sáng thổi vào.Lâu Lan đứng dậy mặc quần áo nhìn thấy nàng ngủ ngon hắn vui vẻ hôn lên mặt nàng, đêm qua rất kich tình ,nàng chắc cũng mệt chết đi ,đắp chăn cho nàng xong mới lặng lẽ rời đi.
Tra Tiểu Tân chỉ cảm thấy thật dài thật dài, tay duỗi thẳng ra, bên cạnh là không có ai. Nàng đột nhiên bị dọa tỉnh lại sợ hãi tất cả chỉ là một giấc mộng, nhìn đến ngực của mình đầy dấu hôn ngân, phần eo, đùi bị hắn cắn nên có nhiều vết tím xanh khi phát nhẹ nhàng thở ra, mặc dù thân thể nàng như là bị hủy đi vô lực, nàng vẫn là mặc chậm rãi đi ra bên ngoài bình phong, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy hắn nghiêm mặt phê duyệt công văn, hình dáng mặt bên anh tuấn, đường cong rõ ràng, mũi thẳng, môi mỏng, mắt đen. Cả người lộ ra khí chất trầm ổn.
“Tỉnh rồi?” Nhìn thấy nàng lông mày đang nhíu lại mới giản ra, đồng thời, cánh tay cũng mở ra.
Động tác nho nhỏ không tự chủ lại làm Tra Tiểu Tân cảm động, loại cảm giác này giống như là hồi còn nhỏ mẹ giang hai tay ra muốn ôm ấp cô, nàng lập tức nhào tới, hai người lại là triền miên hôn nóng bỏng,cho đến mặt nàng hồng hồng hơi thở hổn hển Lâu Lan mới hơi nới ra, nghiền ngẫm nắm lấy cằm chăm chú nhìn nàng thật sâu.
Tra tiểu tân bị hắn cực nóng tầm mắt nhìn xem ngượng ngùng không tự chủ, sẳng giọng: “Ngươi nhìn cái gì?”
Hắn cười khẽ, giọng trầm thấp hu hu mê hoặc lòng người, đem nàng ôm ở trong lòng sau đó khẽ cắn vành tai mềm yếu của nàng thích thú cười: “Đêm qua, ngọc tiên tử.”
Nghe thế bốn chữ vẻ mặt của Tra Tiểu Tân thoáng chốc đỏ ửng, nhất là bên tai còn bị hơi thở cực nóng của hắn phun lên, thân thể nhất thời mẫn cảm, hữu khí vô lực đánh nhẹ hắn nhỏ giọng: “Sáng sớm nói lung tung !”
“Ha ha…” Hắn chính là thích nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của nàng, yêu thương hôn lên mặt nàng, thần sắc trở nên nghiêm cẩn: “Hiện tại là giữa trưa.” Nói đến người này cũng trầm trọng không ít, chạng vạng, chạng vạng Gia Luật Hằng bọn họ sẽ tấn công .
Tra Tiểu Tân nhận thấy được vẻ mặt hắn không vui, vì thế quan tâm nói: “Là chuyện đánh giặc sao?”
Dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng mềm mại phát, môi của Lâu Lan cười nhạt: “Ừm.”
“Không bằng,chàng nói cho ta, ta có lẽ có thể giúp được chàng.” Nàng sợ hãi nhìn hắn, quả nhiên, đuôi lông mày thon dài của Lâu Lan nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia hài hước, vì thế ôm sát nàng, đem chiến sự từ đầu tới đuôi nói cho nàng nghe, chính là càng nói đến sau sắc mặt nàng càng tái nhợt,cho đến khi nói xong cả người nàng lạnh như băng, nhìn hắn trong con ngươi có thiên ngôn vạn ngữ lại không biết từ đâu mà nói.
“Như thế nào?” Hôn môi nàng lạnh như băng, hắn nhăn lại mày, chẳng lẽ là tối hôm qua rất “nóng bỏng” làm cô cảm lạnh rồi sao ?
Tra Tiểu Tân suy sụp lắc đầu, vẻ mặt phức tạp đem chuyện Như Hoa nói cho hắn, kỳ thực nếu không phải bởi vì thứ binh trận này cùng lần trước Như Hoa mang đến rất giống, nàng cũng sẽ không thể nghĩ đến thì ra Như Hoa lại là Gia Luật Hằng cải trang , mà nàng nhưng lại ngây ngốc nói cho hắn phương pháp, trong lòng tức giận đồng thời lại oan ức, tuy rằng hận hắn, nhưng mà hắn rốt cuộc có xem cô là bạn bè hay không.
Lâu Lan sau khi nghe nàng nói toàn bộ quá trình vẻ mặt đều là nhàn nhạt , thỉnh thoảng vui mừng nhíu mày, mắt phượng hẹp dài cười yếu ớt chăm chú nhìn nàng, chưa xong, ngón tay ở bên má nàng chậm rãi ma sát, buồn bã nói: “Ta biết.”
“Cái gì? ! Chàng biết sao? !” Nàng chấn động, đang nghĩ tới hắn nếu biết vì sao không nói cho nàng, nhưng sau khi nghĩ lại, Như Hoa là người bạn duy nhất của nàng lúc ấy, hắn là không hy vọng nàng bị thương mới như vậy, trong lòng nhất thời vừa chua xót vừa cảm động, không tiếng động ôm chặt hắn.
“A, ta đương nhiên đều biết, ta còn biết ngươi bị thương ngày ấy chính là hắn thoát quần áo của nàng, bôi thuốc cho nàng.” Nghe không được cảm xúc trong lời nói trong miệng hắn chậm rãi nói ra, nhìn không thấy vẻ mặt đang ghen của hắn, nhưng Tra Tiểu Tân biết trong lòng hắn lúc ấy khẳng định là khổ sở .
Tay nắm lấy tay hắn đặt lên ngực mình,Tra Tiểu Tân nghiêm túc nói: “Ta Tra Tiểu Tân từ đầu tới cuối đều chỉ có chàng , từ tim đến người, trừ chàng ra, ta không cho bất kỳ người nam nhân nào chạm qua ta, bao gồm cả Mộc Xuân Phong! Động phòng đêm đó ta chờ chàng vẻn vẹn một đêm, sau đó ta với hắn đều là phân phòng ngủ .” Nói xong nói xong trong lòng hơi thương cảm, hắn cưới nàng, nhưng không bắt buộc nàng.
Nghe thế ánh mắt Lâu Lan phức tạp nhìn Tra Tiểu Tân, nhất thời cảm động: “Nàng…” Nàng như vậy Mộc Xuân Phong sẽ càng khó chịu, nhưng mà nàng như vậy cũng là vì mình, tình yêu vốn chính là ích kỷ . Nghĩ vậy đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực không nói chuyện, hai người hưởng thụ yên tĩnh.
“Lâu tướng gia, cũng sắp chạng vạng làm sao bây giờ? !” Một binh lính xông vào sắc mặt lo lắng hỏi.
Đối diện hai người đang ôm ấp,Lâu Lan trầm giọng nói: “Lui ra ngoài trước, ta lập tức suy nghĩ đối sách.”
Chờ cái binh lính kia rời khỏi sau nhìn thấy vẻ mặt của Lâu Lan u ám,Tra Tiểu Tân hoạt bát cười, vươn ra ngón tay ở trên bản đồ chỉ hoa nói: “Kỳ thực chúng ta có thể dùng “Không thành kế” .”
“Không thành kế?” Lần đầu tiên nghe nói, hắn đột nhiên thấy hứng thú.
“Ừm, không thành kế!” Tra Tiểu Tân gật đầu, sau đó lại giải thích: “Chúng ta có thể đem đèn cả tòa thành thắp sáng, sau đó phái một số ít binh lính canh giữ ở trên thành lâu, một người tay cầm hai cây đuốc, sẽ cho bọn hắn tạo ra có rất nhiều người giả, bọn họ không biết là viện binh đã tới hay chưa còn chúng ta vận dụng mọi người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà phía sau, toàn bộ binh lính của chúng lui vào trong thành chờ tới bình minh viện binh bên ta đến.Gia Luật hằng tính toán sẳn thời gian,đến giờ nhất định sẽ tấn công thành, trong thành không một bóng người, bọn họ tự nhiên một liền phá”
“Chờ bọn hắn đánh vào thời điểm phát hiện trong thành trống không chắc chắn kinh hãi lúng túng. khi đó binh lính của chúng ta phân mấy lộ theo thành bốn phương tám hướng dũng cảm đi vây giết bọn hắn, đến trở tay cũng không kịp. Như vậy, binh lực bọn họ nhất định tổn hại, nguyên khí tổn thương nặng nề.” Lâu Lan chậm rãi tiếp nói tiếp lời còn lại của nàng, hai người ăn ý cười.
Kỳ quốc.
Liên tục vài ngày tầm tả mưa to làm cả tòa thành ẩm ướt, trên mặt đất lồi lõm, không cẩn thận sẽ dẫm lên mặt nước bắn tung tóe ướt đẫm quần áo. Trên đường đầy ngập nam nữ cằm dù giấy đi qua, so với ngày trước tương đối náo nhiệt náo nhiệt, một trận mưa xuống dưới cũng là lạnh lẽo.
Mộc Xuân Phong một mình đi ở trên đường,y phục màu lam ướt đẫm dán chặt thân hình gầy cao, mái tóc đen như mực buộc cao dính lên y phục thúc, khuôn mặt tái nhợt, một đôi ma91t ngăm đen phủ đầy sương mù mơ hồ không rõ, không ngừng nhìn quét qua lại bốn phía, có ưu thương, có lo lắng, nhiều cũng là phiền muộn.
Đã trôi qua năm ngày,vẫn không có tìm được nàng.
“A! Mau tránh ra!” Một chiếc xe ngựa nghênh diện chạy mà đến, lái xe nhân nhìn đến hắn vẻ mặt hoảng hốt cố gắng ghìm chặt dây cương hét lớn, ai ngờ, vẫn không ghìm được.
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không