Cảm tình là một ván bài.
Đứng ở trước cửa thật lâu sau đó Tra Tiểu Tân mới xoay người rời đi, vẻ mặt u buồn xoay người đi đột nhiên biến thành sống động hét lên: “Mộc Xuân Phong!” Trước mắt là y phục màu lam thanh nhã, nam tử ngọc thụ lâm phong là Mộc Xuân Phong hơn mười ngày qua nàng không thấy đây sao ? !
Mộc Xuân Phong cười nhạt ngắm nàng, không nói lời nào cũng không trả lời, quạt xếp trong tay như trước không nhanh không chậm đong đưa, tác phong nhanh nhẹn. Tim lại dùng sức nén đau đớn, trên cổ nàng có dấu hôn ngân dường như đã nói lên mọi chuyện.
“A! Ngươi làm chi nha? Không phải câm rồi chứ? !” Tra Tiểu Tân nói một cách khôi hài, cũng không nhận thấy được sắc mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt,nàng chỉ ở trước mặt hắn không ngừng vẫy tay nói: “Không phải nhìn cũng không thấy chứ? !” Nàng nói thật nghiêm túc.
“A, vẫn là bướng bỉnh giống như trước đây.”Giọng nói nhàn nhạt từ trong miệng hắn bay ra, lại thâm vài phần phiền muộn, một đôi mắt ngăm đen cười yếu ớt ngóng nhìn nàng, hắn cho tới bây giờ đều là tao nhã như thế .
Tra Tiểu Tân nghe được hắn nói chuyện mới thả lỏng, dùng sức vỗ bờ vai của hắn: “Ngươi thật sự là rất không có nghĩa khí nha !Từ sau khi ngươi thành thân liền biến mất lâu như vậy cũng không tới tìm ta.”
Động tác múa quạt ngừng lại một chút lại tiếp tục, hắn đạm cười không nói, phải nói như thế nào mới đúng nói cho nàng biết khi hắn đến tìm nàng,thấy nàng và vương huynh cùng lên xe ngựa rời đi sao? ! Phải nói cho nàng như thế nào? Hắn cả đêm đốt pháo bông vì muốn với nàng ngắm nhưng nàng không ở đó?Có loại tình yêu không thể mở miệng,nhưng khi mở miệng sẽ tan như bụi khói.
Tra Tiểu Tân cảm thấy hắn dường như sau khi kết hôn không có giống tùy tiện như trước , giọng nói cũng giảm bớt, ai ya, quả nhiên là nam nhân sau khi kết hôn liền biến thành người tốt, chỉ thở dài nói: “Ngươi về sau nhất định phải đến tìm ta thật nhiều biết không? !”
“Ha ha, nàng là chị dâu của ta, ta đương nhiên sẽ tới đây nhiều lần.” Đầu lưỡi giống dài giống như có gai, mỗi một câu nói liền đâm vào nàng,bộ dáng Mộc Xuân Phong lại nhàn nhã như cũ.
Nghe xong lời nói của hắn Tra Tiểu Tân xấu hổ đến mặt đỏ bừng, sẳng giọng: “Ai ya! Ngươi thật xấu nha!” Bất quá nói xong là lại thấy không đúng lớn tiếng nói: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi luôn luôn đều biết ta chính là An Ninh sao? !” Trời ơi! Rất khủng bố nha! Nàng bỗng nhiên nhớ tới lần đó say rượu lúc hắn ở bên tai khuyên nàng, còn có hôm nay…
Bộ dáng nàng bối rối giống như trước rất bướng bỉnh đáng yêu,lông mày của Mộc Xuân Phong nhếch lên, cười đến tà ác: “Biết.”
“A!” Tra Tiểu Tân xấu hổ che mặt, khó khăn nói: “Ngươi còn hôn ta! ! !” Trời ơi! Đìều này thật sự là tội ác tày trời ! Nàng là chị dâu của hắn lại còn bị hắn hôn qua, hơn nữa là hắn biết nàng…
Càng ngày càng cảm thấy nàng thật thú vị, Mộc Xuân Phong nhịn không được miệng để sát vào tai nàng nói: “Thế nào? Còn nhớ nụ hôn của ta sao? Nếu như quan hệ của chúng ta là em chồng chị dâu cũng là bạn bè, hay là ta…” Nói xong liền muốn hôn lên môi nàng, đuôi lông mày khóe của hắn tràn đầy ý cười.
Quả nhiên,Tra Tiểu Tân sợ tới mức liên tục lắc đầu: “Không muốn không muốn!” Nàng hiện tại muốn giữ nguyên tắc.
“Ha ha,nữ nhân ngốc” Hắn cười đến gió thổi mây trôi, tao nhã nói: “Thật lâu không thấy, tối nay về phủ ta tụ tập.” Pháo bông đêm hôm đó không thể cùng nàng thưởng thức trong lòng hắn có chút tiếc nuối, qua đêm nay, từ nay về sau hắn tuyệt đối không có ý nghĩ không chính đáng với nàng, từ nay nàng chính là chị dâu của hắn, cũng là nữ nhân mà vương huynh hắn yêu nhất.
Yêu thương một người là buông tay cho nàng ấy được hưởng phúc.
Tra Tiểu Tân vui vẻ cười: “Được! Một lời đã định!”Thấy xe ngựa của Diêu Định đến nàng đành phải nhìn hắn vẫy tay: “Nhớ kỹ, đêm nay ta sẽ đến a! Hì hì.” Nói xong thân ảnh xinh đẹp linh hoạt lên xe ngựa, còn hướng hắn làm một cái mặt quỷ.
Mộc Xuân Phong nhìn đến khi nàng rời đi,nụ cười bên môi cũng không nhìn thấy, đứng chôn chân tại chỗ một lát.Sau đó lại như thường múa quạt rời đi, nhẹ nhàng phong độ.
Tối nay, tất cả đèn đuốc Mộc vương phủ đều đẹp lộng lẫy, nhìn kỹ thì đúng là có mấy trăm con đom đóm đang bay múa, vầng sáng trên người tựa như tinh linh tự do tự tại ở trong đêm tối.
Tất cả mọi người đều được Mộc Xuân Phong cho nghỉ phép một ngày, trong vương phủ trống rỗng , mà Ninh thanh mới gả qua nhà này có chút không quen cho nên về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, tất cả bên trong phủ cũng chỉ có một người là Mộc Xuân Phong.
“Vương gia, nếu không, cơm để ta làm cho ngài…” Cuối cùng một hạ nhân thường đi theo Mộc Xuân Phong thấy hắn vén tay áo muốn nấu cơm, vì thế khuyên nhủ.
Mộc Xuân Phong thanh nhã cười: “Không có gì, ngươi đi đi.” Nói xong liền lấy một con dao thái thức ăn, tối nay, hắn cho nàng một đêm khó quên và chỉ có một mình nàng mới có thể khiến hắn dịu dàng như thế.
“Dạ, vương gia.” Thấy hắn kiên trì như thế hạ nhân kia cũng không nói gì thêm, đi tới cửa khi lại nghe giọng nói của Mộc Xuân Phong vang lên.
“Yên hỏa đều chuẩn bị tốt chưa?”
“Vâng,đặt ở tất cả các chỗ trong hậu viện, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một sợi dây yên hỏa sẽ nở rộ hết một đêm.” Hạ nhân gật đầu nói,con ngươi đen nhuận của Mộc Xuân Phong hiện lên ý cười, lại nghiêng mặt cắt cẩn thận đồ ăn trong tay, ánh trăng nhạt chiếu vào y phục màu lam trên người hắn phụ trợ xuất trần phong vận, hạ nhân không khỏi cảm thán, ngay cả thái đồ ăn cũng tao nhã như thế.
Cứ như vậy, Mộc Xuân Phong một mình ở trong phòng bếp ba canh giờ mới làm ra vài món đồ ăn xinh đẹp, lại đem tất cả rượu và thức ăn đều đặt ở trên bàn chỗ hậu viện, sau đó bắt đầu toàn tâm toàn ý chờ nàng.
Một cái canh giờ trôi qua…
Nhìn món ăn trên bàn dần lạnh,lông mày đẹp của Mộc Xuân Phong nhăn lại,đi qua đi lại chung quanh mình.Nàng sơ ý như vậy cho dù có muốn ra cửa cũng sẽ nháo nhào, nghĩ vậy, hắn đem đồ ăn cầm nóng nóng, thân thể nàng yếu ớt như thế ăn đồ nguội lạnh không tốt lắm.
Hai canh giờ trôi qua…
Đom đóm bởi vì lạnh cho nên dần dần bay đi, hắn từng bước từng bước đi bắt bỏ trong túi to, mồ hôi ướt đẫm, hoặc bò lên nóc nhà hoặc ở sát góc tường, ngón tay trắng nhỏ bị quẹt bị thương, chảy máu, hắn lại xem như không thấy. Cuối cùng đom đóm cũng bị bắt hết, môi mỏng gợi lên ý cười, nàng nhất định sẽ thích, nhất định thích.
Ba cái canh giờ trôi qua…
Bầu trời u ám, giống như được giội lên một khay mực nước, vẫn còn mấy vì sao lóe ra.Mộc Xuân Phong lẻ loi một mình ngồi ở hòn non bộ ngóng nhìn ra phía cửa, ánh mắt không nháy mắt, rượu trong tay lạnh đến thấu xương, vì sao, còn không có đến…
Sáu canh giờ trôi qua…
Đầu mùa xuân hơi se lạnh, hàn khí giống cái dùi xuyên thấu quay phục mỏng manh thấm vào tủy xương,Mộc Xuân Phong che miệng bắt đầu kịch liệt ho khan đứng lên, lông mày như họa không giấu được u buồn và thương cảm, nàng không có tới,hay là chưa có tới, hặc đã quên,hay là… Căn bản không muốn đến…
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không