“Ôi! Còn gì tốt bằng ! Đến đây, hôm nay phải úông rượu đến sáng nha!” Tra Tiểu Tân khí khái cạn chén với hắn sau đó một hơi uống sạch,hít vào thở ra một hơi, chậc chậc khen ngợi nói: “Là ai nói ngày ngày có rượu ngon,mà dù có ,ngàn loại phong là do người nào nói? Ta và Như Hoa nói, ha ha.”
Nàng lộ ra bộ dáng khả ái lại tiếp tục uống thêm rượu, giơ tay nhấc chân rất là thoải mái.
Gia Luật Hằng mỉm cười cùng với nàng im lặng uống rượu không nói chuyện,cho dù gió đêm thổi đến, ngắm sao, hắn với nàng vừa là bạn bè nhưng cũng là tri kỷ ăn ý, mặc dù cái gì cũng không nói nhưng lòng lại sát vào nhau càng gần, nhìn nữ tử thanh tú trước mắt, nụ cười Gia Luật Hằng dần biến mất, đáy mắt hiện lên một tia không tha, đúng vậy qua đêm nay ngày mai hắn phải rời khỏi nơi đây trở lại Ấp quốc, cứ cho hắn không bỏ nàng xúông được, nhưng mà hắn phải trở về, hắn là thái tử, hắn có trách nhiệm.
“Tiểu Tân, ngươi nhất định phải thật hạnh phúc.” Hắn buông tha cho nàng hạnh phúc lại hi vọng một người khác có thể mang hạnh phúc cho nàng .
Tra Tiểu Tân uống nhiều có chút say say, ngây ngô cười nói: “Hạnh phúc, chúng ta đều phải hạnh phúc.” Vừa nói vừa hoa chân múa tay vui sướng, cười đến rực rỡ.
Có một người như vậy xuất hiện trong vận mệnh ngươi, ngươi thật yêu nàng, lại chỉ có thể chúc phúc nàng mà không thể xuất hiện trong tình yêu của nàng.
Bởi vì nàng đã có người yêu
Lúc này trong lòng Gia Luật Hằng vừa mâu thuẫn vừa phiền muộn, nếu hắn gặp được nữ tử này lần đầu tiên thì thật tốt,nghĩ tới đây hắn lắc đầu cười nhẹ,thấy Tra Tiểu Tân nhìn sao trên trời vẫy tay nói chuyện,đôi môi nở nụ cười giống như đang làm ảo thuật xuất hiện một tia lửa phóng thẳng lên trời, đây là hắn cố ý chuẩn bị để nàng có một đêm cuối cùng khó quên.
“Ngươi xem kia có một ngôi sao băng! Mau ước nguyện! Hi vọng Như Hoa sớm ngày cùng người yêu trong lòng cùng nhau thành thân! Sinh con! Con cháu đầy đàn! Ha ha ha ha.” Tra Tiểu Tân hai tay khép lại cầu nguyện, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn.
Mà lúc này chỉ nghe tiếng vang, nàng kinh ngạc quay đầu đã thấy Gia Luật Hằng đang cầm hai cây gì đó đang đốt lửa mỉm cười nhìn nàng, ánh vàng rực rỡ của lửa chiếu lên khuôn mặt anh tuấn kiên nghị của hắn, mày kiếm thon dài, nhất là một đôi con ngươi đen thâm thúy ảnh ngược trong mắt là khuôn mặt kinh ngạc của nàng, khóe môi hắn gợi lên mỉm cười.
Giờ này khắc này trong mắt hắn chỉ có nàng.
Tra Tiểu Tân cảm động nhất thời nhưng lại nói không ra lời, chỉ không ngừng gật đầu, gật đầu, nước mắt liền chảy ra .
Thật sự nàng chưa bao giờ thả lỏng tự do vui vẻ như vậy.
Hắn cho nàng là bạn bè ăn ý nên quan tâm.
Gia Luật Hằng thấy nàng trong lòng nháy mắt mềm mại, đưa mấy cây phóng ra lửa cho nàng, dịu dàng nói: “Cầm đi rồi phóng. ” Sở dĩ hắn lựa chọn yên hỏa là hi vọng nàng vĩnh viễn nhớ kỹ một khắc lộng lẫy này, có hắn giúp nàng vượt qua.
“Được!” Nàng cười lau khô lệ ở khóe mắt cầm lấy yên hỏa, vun hai cánh tay lên, yên hỏa như là theo phía trên chấn động rồi rơi xúông,Tra tiểu tân ngoái đầu nhìn lại cười to : “Như hoa, cám ơn ngươi!” nàng nói nhưng lệ vẫn còn đầy mặt.
“Tra Tiểu Tân, cám ơn ngươi!” Hắn không nhìn nàng mà hướng tới mặt hồ rộng rãi lớn tiếng hô một câu, yên hỏa trong tay không ngừng nở rộ, giống như phóng hết tất cả tâm sự.
Nghe được hắn gọi,Tra Tiểu Tân cũng học theo lớn tiếng cười gọi: “Như Hoa, cám ơn ngươi!”
“Tra Tiểu Tân! Cám ơn ngươi!”
“Như Noa! Cám ơn ngươi!”
Nói xong hai người nhìn nhau cười to, khuôn mặt mỉm cười ở dưới yên hỏa sáng rực rỡ.
Cám ơn nàng để cho ta gặp nàng.
Cách đó không xa chạy một con thuyền tranh,trên thuyền có một thân ảnh màu đỏ đang đứng đó, hoàng hôn mờ nhạt chiếu vào mặt hắn, lại chiếu không được nét ảm đạm trong mắt phượng hẹp dài, như là vĩnh viễn sẽ không sáng lên trong bóng tối.
“Vương gia…” Diêu Định đứng ở phía sau hắn lo lắng hô một to tiếng, vừa rồi An Ninh cô nương và Gia Luật Hằng cùng nhau đi ra hắn liền thấy được, nhìn thấybọn họ cùng nhau cười, cùng nhau đùa giỡn trong lòng hắn rất khổ sở.
Lâu Lan im lặng đứng ở đằng kia nhìn đám yên hỏa cách đó không xa, khi bọn họ bắn yên hỏa lên, trong lòng hắn đồng thời có cái gì lặng lẽ rơi xuống.
Nắm không được pháo hoa,nắm không được nàng,nắm không được gương mặt đang nở nụ cười kia.
Đêm nay rất sáng đẹp nhưng cũng rất u buồn.
Đến đã rất khuya Tra Tiểu Tân được Gia Luật Hằng giúp đỡ đi về nhà, bởi vì rất vui cho nên nàng uốn đến say mèm,trên đường vừa nói vừa cười khanh khách,bước chân rối loạn,có nhiều lần thiếu chút nữa muốn té ngã Gia Luật Hằng phải ôm chặt thắt lưng của nàng,một đôi con ngươi tràn đầy quan tâm chăm chú nhìn nàng, sợ nàng té ngã.
“… Tằng tại hoa gian tiếu,dữ thùy ngọa hồng trần…”Câu thơ trong miệng nàng phun ra mơ hồ không rõ,Tra Tiểu Tân cười ngây ngốc,tay không ngừng sờ cằm râu ria của hắn,cònđâm vào tay nàng ,ngưa ngứa, miệng thì thầm: “Đại hồ tử! Đại hồ tử!”
Gia Luật Hằng dở khóc dở cười đem tay nàng rời khỏi: “Cái gì đại hồ tử, là đại mỹ nam.” Đồng thời, đem tay nàng nắm trong tay, tay nàng thật mềm mại giống như tim của hắn.
“Như Hoa, ngươi thật tốt, ta nhất định giúp ngươi… Tìm một nhà chồng thật tốt… một tướng công thật tốt…” Tra Tiểu Tân không ngừng nói lời say, một đôi mắt mơ màng, cả người nằm ở trong lòng hắn.
Nghe xong lời của nàng khuôn mặt của Gia Luật Hằng hơi run rẩy, giả bộ cười nói: “Không cần.”
“A … A … Ngươi lớn lên đẹp như vậy, ta cũng không muốn cho ngươi thủ tiết, tuy rằng ngươi hìn giống quả phụ, ha ha ha…” Nói xong nàng cười ha ha, Gia Luật Hằng hoàn toàn không nói gì,cả say cũng không quên đả kich người khác, nàng thật đúng là hư đến hết chỗ nói.
Cứ như vậy,Gia Luật Hằng đỡ Tra Tiểu Tân đang nói nhảm vào hữu cầu tất ứng,Tra Tiểu Tân giống như bạch tuộc leo lên trên người hắn chốc lát khóc ,chốc lát lại cười, thậm chí còn vuốt mặt hôn môi hắn, nói hắn là của nàng nên ngoan ngoãn một chút, được rồi, ngoan ngoãn giúp ta phát tài, Gia Luật Hằng thật đã chảy mấy thác mồ hôi, giống như xách gà xách cô đi vào, nếu không vào phòng lỡ giống như mấy lần trước nôn lên người hắn cho coi ?
Lúc nhìn thấy hai người đi vào,một người luôn đứng ở góc đường rốt cục đi ra, dưới ánh trăng,y phục màu lam y phất phới tung tay, chẳng qua là gương mặt tuấn nhã lại như đêm đem, cẩn thận nhìn thêm một chút, hắn nắm quạt xếp trong tay đến nổi quạt xếp thay đổi hình dạng.
Đợi nàng một đêm lại nhìn thấy nàng say trong lòng nam nhân khác.
Kỳ thực hắn sớm nên dự đoán được, nàng có thể ở trong lòng một người nam nhân khác nhưng không thể ở trong lòng hắn, bởi vì nàng là nữ nhân của vương huynh.
Bất luận là chuyện đã qua hay là hiện tại, trên người nàng đã có danh hiệu nữ nhân của vương huynh, hắn vĩnh viễn không được vọng tưởng đến nàng.
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không