Diêu Định đang muốn chửi ầm lên,Lâu Lan đã sớm lên tiếng: “Ngự y, đi đến chỗ Thập Tam Vương Gia ..”Ngự y đứng kế bên sợ tới mức không biết như thế nào đành phải ngự y lập tức gật đầu,sau đó giống như tháo chạy đi ra ngoài.
“Vương gia, vậy ngài làm sao bây giờ? !” Diêu Định tức giận bất bình nói.
Lâu Lan nhịn đau đớn nhìn xuống vết thương như đao cắt đầy người mắt phượng hẹp dài chậm rãi nhắm lại, thần sắc buồn rầu tối tăm,hồng y theo động tác tựa người về sau của hắn rủ xuống, trên da thịt trắng nõn tất cả đều là vết thương người ta nhìn thấy giật mình, nhất là một đao giữa ngực dường như dọc theo xương quai xanh tới phần eo,sâu vào mấy tấc. Nhưng bệnh tình của hắn làm hắn tăng hơn mấy phần tà mị.
Nhìn thấy ngự y đi ra, trong lòng Tra Tiểu Tân mới thả lòng đồng thời cũng xoắn lại một chỗ đau đớn, áp chế tình cảm cuồng nhiệt trong lòng giọng nói bình tĩnh: “Cám ơn vương gia.”
Nghe xong bốn chữ này,gương mặt vốn không có chút máu thoáng cái trở nên trắng bệch,môi nhếch lên xuất hiện màu sắc tươi đẹp giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhỏ ra máu,chỉ nghe âm thanh “rầm”,hắn nắm chặt bày tay giữa ngón tay chảy ra một dòng máu tươi,như dòng sông kéo dài không dứt. Ngực hơi phập phồng,hơi thở khô ráp,một đôi mắt phượng trong nháy mắt mất đi tất cả ánh sáng chỉ có ảm đạm trống rỗng,vô thần bay đi không có điểm đến.
“Vương gia…” Diêu Định sợ hãi kêu thành tiếng,mắt thì nhìn vào đôi tay đang nắm chặt của hắn,chỉ thấy bàn tay siết chặt đến nỗi các đốt ngon tay hiện lên gân xanh,thật lâu mới chậm rãi buông ra,mấy chén thuốc đều rơi xúông đất bể tan tành,ngón tay nhuộm đầy máu hắn kinh ngạc nhìn lại Lâu Lan, thấy được một gương mặt không chút thay đổi mặt,bên trong lại ẩn chứa nổi đau đớn mà ai cũng không thể hiểu.
Thì ra cái gọi là quá trình thiêu đốt tình cảm của một người đến khi chỉ còn tro bụi,khi đó nàng mới có thể cảm nhận được yêu sao.
“Ngoại trừ nàng,tất cả nữ nhân đều không được rời Lâu Phủ.” Hắn lờ mờ dặn dò,giọng nói khàn khàn gần như nghe không rõ.
Diêu Định tuy rằng hoài nghi nhưng vẫn gật đầu.
Mãi cho đến tới gần giữa trưa ngự y mới băng bó xong vết thương trên người Mộc Xuân Phong,mà lúc này người trong Mộc vương phủ cũng đến ngoài cửa Lâu phủ chờ đón người,mấy hạ nhân lập tức đỡ lấy Mộc Xuân Phong lập tức lên xe nhưng nhớ tới cây quạt của hắn còn nằm trong Lâu phủ Tra Tiểu Tân mới quay vào trong,vừa mới lấy được cây quạt ra đến cửa liền thấy thân ảnh hồng y quen thuộc,bước chân không khỏi dừng lại,tim trong nháy mắt giống như có một đôi bàn tay nắm lại,đau đến không nói nên lời.
“Lâu Lan…….”Nàng không ngừng gọi nhỏ vài tiếng,cho đến nước mắt khô lạnh trên gò má Tra Tiểu Tân cúôi cùng mới có dũng khí gọi lớn tên hắn,nhưng âm thanh vừa ra khỏi miệng thì ngừng lại,hai mắt trợn to hàm chứa đau thương vô tận,hắn vào Thu các, ngay trước mặt nàng hắn một bước vào phòng nàng khác.
Chính hắn đã lựa chọn như vậy nàng cũng nên có lựa chọn thôi
Cuối cùng nàng không ở lại xoay người rời đi.
Thu các.
Thu Dung đang nằm ở trên giường giống như ngủ, chẳng qua vẻ mặt nàng nhăn nhó không ngủ an giấc,còn có một tia đau đớn.Một bên nha hoàn nhìn thấy Lâu Lan đi vào đang chuẩn bị thông báo,lại thấy khuôn mặt lạnh lẽo khẽ phất tay,vì thế bọn nha hoàn hành lễ xong liền đi,mà khi các nàng đi ra ngoài vừa khéo Diêu Định vừa tiến vào,tiếng động rất nhỏ nhưng vẫn đánh thức người nằm trên giường.
“Vương… Vương gia…” Thu Dung kinh ngạc đột nhiên trong phòng có thêm một người, ngay sau đó trong ánh mắt hiện lên tia cảm xúc hỗn loạn vội ngồi dậy nhưng miệng lại phát ra tiếng rên.
Lâu Lan nheo mắt lại hiện lên một đạo tinh quang, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống,giọng lạnh như nước : “Cởi quần áo ra.”
“Cái gì?” Thu Dung có chút không biết làm sao,ánh mắt cầu xinh nhìn sang Diêu Định ai ngờ hắn không để ý đến,lại nhìn về phía Lâu Lan dịu dàng nói : “Vương gia…”
“Diêu Định, thoát áo của nàng” giọng nói lạnh như băng vang lên,cho dù nhiệt độ trong phòng tương đối ấm cũng trở thành lạnh.
Diêu Định đi tới gần Thu Dung,nàng luôn nhã nhặn lịch sự cuối cùng kich động lên tiếng “Vương gia,chàng muốn làm gì?”Tay nắm chặt lại muốn ngăn cản Diêu Định thoát áo nàng,chỉ là sức của nữ tử làm sao mạnh bằng nam nhân,chỉ nghe “Roẹt” một tiếng,quần áo xinh đẹp của nử tử bị mở lộ ra gò ngực trắng noãn,nhưng bên trái ngực có một vết thương đúng là do kiếm đã thương.
Không khí nhất thời đông lạnh.
Lâu Lan nhìn thật sâu vết thương do kiếm gây nên trên ngực nàng, mắt phượng cảm xúc thay đổi trong nháy mắt,,môi lạnh bạc nhếch lên độ cong sắc bén, mở miệng: “Đem nàng đưa vào địa lao.”Nhìn hắn cũng không nhìn đứng dậy rời đi.
“Vương gia ! Oan uổng a! Oan uổng!” Thu Dung đến giờ phút này mới thanh tỉnh lại ,liều mạng hô to giãy giụa điên cuồng chạy theo hắn,ai ngờ bị Diêu Định ngăn lại.
“Hừ! Thì ra gian tế ẩn núp trong Lâu Phủ chính là nàng!”
Thu Dung vẻ mặt biến đổi, không ngừng biện bạch: “Không phải là ta! Không phải…”Nang có chút không tin nâng cao giọng thét chói tai nói: “Tối hôm qua thiếρ đang ngủ,bỗng nhiên không hiểu tại sao bị người khác đâm một kiếm.”
Mặc kệ nàng nói như thế nào cũng đều vô dụng,tất cả mọi người đều nghi nhờ nhìn nàng không ngừng hét lên bị Diêu tổng quản bắt đi.
Bởi Vì sự kiện Mộc Xuân Phong bị “ám sát” nên Tra Tiểu Tân mới ở trong Mộc vương phủ hơn nữa tháng ,liên tục chăm sóc hắn,nói là chăm sóc không bằng nói nàng cả ngày cùng hạ nhân chơi đấu dế,chơi mạt chược,bởi vì không biết tại sao Mộc Xuân Phong sau khi trở về đối xử lạnh nhạt với nàng,chỉ cần nàng nhìn hắn thì thấy hắn liền giả bộ ngủ,hoặc là giả lơ nàng,Tra Tiểu Tân hoàn toàn không giải thích được.
“Cải thìa nha,đã chết cha nha lại không có mẹ nha….”Tra Tiểu Tân hát bài ca thê lương đi vào trong phòng Mộc Xuân Phong,hôm nay nàng đến nói với hắn lời từ biệt ,cái gọi là không xem không biết vừa nhìn thấy liền giật mình nhảy dựng lên,người đang nằm dài trước mắt,đầu tốc xốc xếch người này Mộc Xuân Phong đào hoa phong lưu sao?
Mộc Xuân Phong vừa thấy Tra Tiểu Tân đến kinh ngạc đến nỗi bánh bao trong miệng cũng rơi xuống,lòng đột nhiên thấy khó chịu hơn,uống một hớp rượu thản nhiên nói : “Tại sao lại đến đây.” Rõ ràng lúc đầu định dùng ôn nhu kế đối với nàng ,nhưng đến cuối cùng mình lại chìm đắm trong đó,nàng là nữ nhân vương huynh, không thể có bất cứ ý muốn nào.
“A…việc…ta….” Tra Tiểu Tân hai tay đan vào nhau cười nịnh nọt,ánh mắt to trong veo như nước nhìn lên ngực hắn sau đó giật mình chạy đến: “Ta muốn đến thăm ngươi………..”
“Đi ra ngoài.” Hắn thấp giọng thốt ra sau đó lại uống một ngụm rượu lớn,sức nóng của rượu làm tê dại ý chí của hắn,trong đầu hiện lên cảnh đêm đó nàng nhào lên người thay hắn cản kiếm,tay nắm chặt bình rượu trở nên khẩn trương hơi thở nặng nhọc.
Biết hắn thất tình nên rất khó chịu cho Tra Tiểu Tân muốn diễn màn vui nhộn cho hắn xem ,khuôn mặt liền tươi cười,lặng lẽ đi đến ngồi xuống bên giường hắn,thấy hắn múôn uống rượu vì thế giận dữ nói : “Ngươi bị thương mà còn dám uống rượu a !”
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không