Tra Tiểu Tân giống như ném củ khoai lang nóng ra,lật người nằm bên cạnh hắn,thấp giọng oán giận nói: “Ta không biết ngươi nằm bên cạnh ta! Ta lại không biết ta đụng đến nơi đó của ngươi… Ta mặc kệ ! Một mình ngươi giải quyết!”
“A? Xem ra ta chỉ có thể tự mình giải quyết……” Hắn nhếch lông mày cười khẽ,trêu trọc nàng rất vui nha!Cho nên không vì nguyên nhân gì mà ngừng lại.
Thấy hắn như thế Tra Tiểu Tân đành phải khép chặt miệng lại,chỉ là vừa sờ qua nơi đó tay nàng còn cảm giác ấm áp,nghĩ tới đây hai má nàng đỏ hồng lên, đúng lúc này nghe được tiếng mở y phục,sau đó bên người truyền đến tiếng thở dốc,âm thanh lúc cao lúc thấp,hỗn loạn,thừa dịp ánh trăng mịt mờ Tra Tiểu Tân thấy hắn dùng tay khuấy động nơi đó động tác cực nhanh,nàng xấu hổ lập tức quay đầu đi.
Người này lại dám ở trước mặt nàng…….tự an ủi.
“A.. a.” Hắn thốt ra một tiếng rên rỉ,bộ dáng thật thoải mái, hô hấp cũng bình phục.
Tra Tiểu Tân vẻ mặt hắc tuyến, trong lòng không ngừng nguyền rủa hắn!
Mộc Xuân Phong sau khi tự mình an ủi xong quay đầu nhìn lại, thấy nàng nghiêng người không thèm nhìn mình,trong lòng sinh ra một ý trêu đùa, cố ý tiến đến gần bên tai nàng cười khẽ: “Đừng ở trước mặt bổn công tử giả bộ,chẳng lẽ ngươi không có như vậy qua?”Thời điểm vừa rồi hắn tưởng có nàng bên cạnh giúp hắn an ủi máu trong lại sôi sục đến chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Tra Tiểu Tân nghe xong sống lưng dựng thẳng,quay đầu lớn tiếng nói: “Không có!” Lần này vừa khéo hai người mặt đối mặt, thậm chí chóp mũi giống như thiếu chút nữa chạm vào cùng một chỗ, hô hấp cực nóng phun trên mặt đối phương,cực kỳ ái muội.
“Sao? Thật sự không có?” Mộc Xuân Phong cảm nhận được nàng ngượng ngùng sau trong mắt càng thích thú, cố ý truy hỏi.
“Cái gì nơi này nơi nào ! Ngươi đi mau! Ta muốn đi ngủ !” Nói xong tay nàng liền dùng sức đẩy hắn, dường như đã quên đây là phòng hắn mà không phải là phòng nàng.
“Thật sự không có như vậy qua?” Mộc xuân phong tiếng cười gần như tà ác, nhân cơ hội giữ chặt người nàng một bàn tay phóng tới nắm lấy tay nàng đặt vào nơi ấy của hắn,cảm nhận được tay nàng cứng ngắc ánh mắt hắn trêu tức: “Giống như vậy nè?”
Tra Tiểu Tân tức giận đến đầu muốn bốc khói, dùng sức rút tay lại rồi cong đầu gối dùng sức thúc vào chổ kia của hắn,nghe được hắn đau kêu rên thành tiếng nàng mới thoáng hết giận, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: “Ngươi cho là mỗi người đều xấu xa giống ngươi sao! Nếu cảm thấy tay ngươi không đủ thỏa mãn thì ngươi tìm thêm vài tay nữa! ! ! Tốt nhất là ngàn cái tay đi!”
Mộc Xuân Phong vốn muốn chọc nàng cho vui thôi, thấy nàng tức giận khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười trong suốt, thanh âm dịu dàng: “Được, không nói , không nói . . ” Hắn trả lời đổi lại một tiếng hừ lạnh của nàng,cái ót vẫn đối diện với mặt hắn.
Một lát sau Mộc Xuân Phong hỏi nàng đã mấy ngày nay đi nơi nào, với vết thương trên người nàng, Tra Tiểu Tân đem chuyện nàng được người khác cứu toàn bộ kể ra, chỉ là chuyện có liên quan đến “Hắn” tất cả đều bỏ bớt đi. Hai người nằm đối diện nhau tán gẫu.
“Ta tính hỏi ngươi có thành công trong việc theo đuổi Ninh Thanh không nha?”
“Chuyện rất dài dòng a!Bổn công tử ngày ấy dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân cùng nàng thân mật tiếp xúc, cũng mơ hồ cảm nhận được nàng đối với bổn công tử cũng mến mộ, chỉ là không biết tại sao mấy ngày nay nàng lại khách sáo với ta,bất luận ta dùng cách gì cũng không được.” Mộc Xuân Phong làm bộ than thở nói, vốn là tính tiếp tục kế hoạch theo đuổi Ninh Thanh nhưng thấy nàng xem chuyện này như thật, nếu hắn nói qua loa không muốn tiếp tục kế họach nàng nhất định là không vui,hắn muốn nàng luôn vui vẻ cho dù phải làm chuyện điên cuồng đến cỡ nào.
Tra Tiểu Tân gật đầu,tay đánh mạnh lên vai nhìn hắn nhướng mày nói : “Ta có cách!”
“Sao? Ngươi thật sự có cách à? !” Mộc Xuân Phong nhìn thấy nàng khôi phục bộ dáng tinh nghịch hồi xưa,khóe môi cũng nhếch lên.
“Ừ.”
“Cách gì? !” Ngay khi hắn vừa hỏi thì bên người lại truyền tiếng gáy ngủ của nàng giống như heo con a,Mộc Xuân Phong lập tức không lên tiếng,nghiêng người nhích lại gần hơn để ngắm gương mặt xinh đẹp,có một loại tình cảm trong lòng khó nói nên lời,ánh mắt dịu dàng luôn luôn ngắm nhìn nàng.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn trịa,xung quanh yên tĩnh nhưng mà….
“Ta hỏi lại chàng một lần cuối cùng,chàng rốt cuộc rời khỏi nàng ta không?” Hắc y nữ tử đứng trên nóc nhà lạnh lùng, ánh mắt lạnh triệt giống lưỡi dao sắc bén nhìn người đối diện giống như người có thâm thù đại hận.
Gia Luật Hằng đã giải thích lời nàng vừa hỏi hơn một trăm lần, chỉ là giọng nói lần này không còn bình tĩnh: “Ta nói rồi, tìm được cách giải quyết binh trận ta liền rời đi.” Hắn đương nhiên biết nàng bất an và ghen tị, chỉ là hai người bọn họ quen nhau lâu như vậy nàng còn không tin hắn sao? Đây mới là nguyên nhân hắn thất vọng đối với nàng.
Hắc y nữ tử không đợi hắn nói xong liền cười thành tiếng, giọng nói hoàn toàn không tin tưởng: “Chàng không cần lấy việc này làm cớ,ta hỏi chàng một chút chàng đến Kỳ quốc từ mùa xuân, cho đến bây giờ vẻn vẹn tròn một năm, hiện tại sắp thêm một mùa xuân nữa!”
“Nàng phải tin tưởng ta.” Hắn cắt đứt lời của nàng giọng nói bình tĩnh.
“Tin tưởng?Chàng muốn ta như thế nào tin tưởng chàng?Ta đã nói rồi tất cả mọi chuyện ta đều có thể giúp chàng việc bây giờ là chàng hãy rời đi,chỉ là chàng không chịu mà thôi…..”Nói đến đâyánh mắt hắc y nữ tử có chút đau thương,giọng nói buồn bã” “Ta làm nhiều việc cho chàng như vậy?”
Mấy ngày này bị nàng nhiều lần chất vấn Gia Luật Hằng thật đã đánh mất nhẫn nại lúc ban đầu, nhìn thẳng nàng nói ra một câu cuối cùng: “Giải quyết xong binh trận, ta lập tức rời đi.” Hắn nói đều là sự thật,chỉ cần làm xong hắn nhất định rời đi, hắn là nam nhân hắn biết chịu trách nhiệm, nàng làm tất cả chuyện hắn muốn nhất định hắn nhất bịnh bồi thường, chỉ là,chỉ là hắn bắt đầu có chút thích Tiểu Tân.
“Được,ngươi không đi thì ta đi!” Nhìn bóng dáng hắn rời hắc y nữ tử như điên hét toán lên, trong giọng nói xen lẫn một chút sợ hãi mất đi một chút vô lực.
Gia Luật Hằng bước chân chậm lại nhưng chỉ dừng một chút lại bước đi.
“Ha ha, là chàng bức ta ! Ta nhất định sẽ giết nàng! Nhất định! ! !” Hắc y nữ tử trong nháy mắt như là thay đổi không có dịu dàng chỉ có hận ý.
Mùa đông năm nay đặc biệt kéo dài,thời tiết càng ngày càng lạnh.
“Đến đây nào,hạt dẻ mới nướng xong đây!Một lượng bạc một cân!”Người bán hàng vui vẻ hét to,mùi thơm xuyên qua lồng hấp bay ra ngoài, thật mê người nha!. Tra Tiểu Tân nuốt mấy ngụm nước bọt,sờ xuống bụng, buổi sáng tỉnh lại nàng phát hiện mình và Mộc Xuân Phong ngủ cùng trên một cái giường nàng lập tức xấu hổ đến mức chạy trốn,bây giờ đói bụng quá.
“Ông chủ,hạt dẻ bao nhiêu tiền một cân vậy?” Tra Tiểu Tân đáng thương cười cười hỏi, trong túi nàng một phân tiền cũng không có! Đúng vậy, nàng đã sớm có thói quen muốn ăn cái gì đều kêu Như Hoa đi mua, cho nên trong người bây giờ không có mang theo tiền.
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không