“Tại mặt trên viết xuống tên ngươi.”Đề phòng nàng đổi ý Mộc Xuân Phong theo trong lòng lấy ra một khế ước đã sớm chuẩn bị, mặt trên viết: Tra Tiểu Tân đồng ý cùng Mộc Xuân Phong kết làm bạn bè,không thể đổi ý bằng không biến thành nữ tử.
Tin tưởng nàng cho dù hối hận đến cuối cùng nhìn thấy tờ giấy này cũng sẽ tin. Nghĩ tới đây Mộc Xuân Phong trong mắt có một chút sắc, ngây ngốc ấn tay Tra Tiểu Tân xuống giấy .
“A, đây đều là học theo ngươi,đến lúc đó đừng trách bổn công tử.” Đem giấy thu hồi Mộc Xuân Phong cười thanh nhã nhưng tà ác sau đó xoay người rời đi.Thân ảnh màu lam trong suốt dưới ánh trăng giống như tiên nhân.
Nửa canh giờ sau…
Tra Tiểu Tân ngồi trên mặt đất một lát suy nghĩ vẫn hỗn độn,bèn đứng dậy nhét chìa khóa vào cửa khóa lại ,chưa gì cửa đã mở toan đập ngay vào mặt nàng,đụng phải cái trán đau đến nhe răng nhếch miệng,ý thức mới hồi tỉnh thấp giọng nguyền rủa: “ Mẹ kiếp!”
“Ông chủ Tra”
Một giọng nói quen thuộc cộng với gió lạnh đêm khuya thổi vào giống như băng liệt,Tra Tiểu Tân thân thể run lên, tỉnh rượu được một nửa chẳng qua là không dám quay đầu,mở miệng giọng nói có chút khẩn trương: “… Đã trễ thế này, có chuyện gì? !” Giọng nói này rất quen thuộc,rất quen thuộc, cho nên nàng say đến nổi sắp chết nghe được lời này cũng chấn động.
“Tìm người.” Đơn giản rành mạch hai chữ nhưng hiện rõ uy nghiêm.
Tra Tiểu Tân liền tỉnh táo, tim đập mất đi khống chế đập thình thịch,khó khăn từ mặt đất bò dậy không kịp xem vết thương trên trán liền xoay người nhìn,người nọ trước mắt mặt y phục màu hồng,tóc đen mềm mại như nước chảy,thân thể tinh xảo như ngọc,môi mỏng tươi đẹp,đôi mắt trong lúc lưu chuyển trong suốt lạnh nhạt,đẹp đến động lòng người.
“Lâu Lan…” Thứ lỗi cho nàng khi nhìn đến hắn trong nháy mắt không nhịn được kinh ngạc mở miệng kêu tên của hắn.
Quả nhiên, mí mắt dài nhỏ của Lâu Lan giật giật, ánh sáng lạnh lưu chuyển ánh mắt thâm sâu nhìn nàng .
Tra Tiểu Tân bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm tỉnh táo lại, lập tức vội vàng bổ sung thêm một câu: “Lâu lan vương, đêm khuya đến tìm ta không biết chuyện gì?”Tay nắm chặt góc áo run rẩy.Rõ ràng muốn cẩn thận nhìn hắn một cái lại không dám vì sợ chọc hắn bất mãn như thế rất đau khổ.
Lâu Lan cũng không trả lời ngay, mà là im lặng trong chốc lát mắt phượng hẹp dài buông xuống buồn bã nói: “Vì bổn vương muốn tìm một người.” đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích mùi thơm như đào.
Giơ tay nhấc chân mỗi động tác đều tao nhã vô hạn, cho dù ở giữa đêm hắn vẫn chói mắt như thế.
Đè nén nhiều suy nghĩ lung tung trong lòng Tra Tiểu Tân cố gắng đối đãi hắn như mấy khách hàng khác,liền cầm lấy giấy cùng bút bắt đầu ghi lại: “A, ngươi nói đi. . ….” Lòng không khỏi tò mò,bằng quyền lực của hắn muốn tìm một người là rất dễ dàng vì sao lại đến tìm nàng trợ giúp? Nếu như muốn tìm một người quả thật cũng không khó,nàng là người hiện đại tất nhiên có phương pháp hiện đại.
“…” Lâu Lan trầm tư một hồi lâu trong miệng mới nói ra câu chữ: “Nàng năm nay mười bảy, nữ, mặc áo trắng, tóc dài, mắt to,khi cười lông mày bên trái khẽ giương lên,luôn lộ vẻ hài lòng đi đến liền cười đáp…”
Bút ghi chép nhanh dần dần chậm lại Tra Tiểu Tân hít sâu không khí ngực rầu rĩ,hắn nhớ nữ tử kia rõ như thế,nữ tử đó chắc rất quan trọng với hắn…Ánh mắt không biết lúc nào mơ hồ không rõ,đầu cúi thật thấp sợ hắn nhìn ra cố gắng cười nói: “ Còn gì nữa không?”
“Nàng rất thích ăn cho nên trong tay luôn cầm bánh ngọt hoặc chân gà,khi cười giữa con mắt lộ ra một tia giảo hoạt thông minh.” Nói đến này hắn dừng một chút, trong đầu hiện lên một thân ảnh sáng rỡ đang nở nụ cười gần ngay trước mắt dường như chỉ đưa tay ra là có thể chạm được nhưng cho dù hắn mở hai tay ra cũng không cách nào ôm nàng vào lòng.
Thấy hắn rơi vào trầm tư không nói lời nào Tra Tiểu Tân lòng giống như một thanh vũ khí bén nhọn cắt qua,rõ ràng rất đau đớn nhìn ánh mắt hắn nàng trăm câu ngàn chữ muốn nói nhưng không mở miệng được! Là ai có thể khiến hắn giữa đêm tuyết rơi mà vẫn đi tìm nàng?Là ai có thể làm cho hắn nhớ rõ đến nỗi mỗi khi cười lông mày trái giương lên,Là ai làm cho hắn nói một câu rồi dừng lại để hồi tưởng đến nàng?Thì ra là hắn có người yêu cho đến giờ nàng cũng không biết là ai…
Bông tuyết tuôn rơi bay tới giữa mắt phượng hẹp dài ngưng tụ thành sương lúc ẩn lúc hiện nhìn không rõ,giữa ánh mắt lạnh lẽo lại có một tia đau buồn,hắn tiếp tục nói giọng có phần dịu dàng: “Nàng giống như bé con cho dù bị người ta khi dễ rơi lệ ánh mắt vẫn hiền lành.”
Bút trong tay bỗng nhiên dừng lại,nàng tiếp tục ép bản thân viết tiếp,nàng có biết mỗi một câu nàng viết mỗi một chữ cũng là đao cắt trong lòng nàng
Thời gian không tiếng động trôi qua,đêm đông khí trời càng lạnh.
Nàng nhìn mấy tờ giấy nàng ghi đặc điểm cùng tình tình của nữ tử kia,Tra Tiểu Tân miễn cưỡng cười vui nhưng răng lại cắn chặt môi đến nỗi máu tràn ngập khoang miệng.Giọng nói khàn khàn hỏi hắn câu cuối cùng: “Nàng tên là gì?”
Hồng ảnh thon dài đi ra ngoài cửa hòa vào gió tuyết,mắt hắn dần nheo lại quay lưng về phía nàng nói từng chữ: “ An Ninh”
“… An Ninh….”Tra Tiểu Tân lập lại giống hắn rồi ghi xuống giấy nhưng sau đó tay cằm bút lông bắt đầu run rẩy,đầu giống như bị vật nặng đánh phải,nhìn ra ngoài cửa lẩm bẩm nói: “An Ninh………An Ninh…”
Hắn muốn tìm người tên An Ninh,mà nàng chính là An Ninh.
Màn đêm buông xuống thân ảnh màu hồng cô độc đi trên đất tuyết,càng lúc càng xa,tao nhã nhưng vẫn kêu ngạo vô song.
Tra Tiểu Tân nhìn chằm chằm thân ảnh dần biết mất,thân thể run rẩy môi hô lên hai chữ: “ Lâu Lan……”Ngay sau đó nước mắt tràn mi, đêm thì lạnh nước mắt là nóng,lòng run rẩy ,lúc này nàng đang rối loạn.
Rốt cuộc có nên đuổi theo nàng cho hắn biết,nàng chính là người hắn muốn tìm nàng chính là An Ninh của hắn.
Nhưng mà…nhưng mà..nhớ đến người hắn yêu là An Ninh còn nàng là Tra Tiểu Tân,nhưng hắn sắp thành thân với một nữ tử khác,nàng nhớ thêm nhiều việc khác nàng bắt đầu do dự.
“Két” tiếng động làm Tra Tiểu Tân tỉnh lại,nàng sững sờ nhìn cây bút lông bị bẻ gãy một giọt nước mắt đen rơi xuống làm nàng nhận ra.Rốt cuộc nàng không thể đè nén nổi nhớ và tình cảm như lũ bộc phát,nàng ném cây bút xuống chạy nhanh ra cửa liều mạng đuổi theo dấu chân hắn để lại mặc cho gương mặt nàng lem luốt dín đầy mực.
“ Lâu Lan…Lâu Lan….Lâu Lan….”Nàng dùng hết lực hô to hai chữ này,gió tuyết thổi vào mặt như đao bén quất vào người Tra Tiểu Tân cũng không để ý,chỉ không ngừng khóc chạy đến phía trứơc,vừa khóc vừa hô to: “Lâu Lan!Chờ ta một chút,ta chính là người ngươi muốn tìm.”
Đêm trầm tĩnh,gió thổi vi vu.
Tim từ kich động biến thành bất an sợ hãi,Tra Tiểu Tân dốc cạn cả đáy hô to: “Lâu Lan!Ta là Tiểu Tân a………..”Nước mắt dịu dàng rơi đầy gương mặt,chân vừa chợt cả người ngã trên mặt đất tuyết dường như đông cứng,Tra Tiểu Tân khóc nức nở giơ gương mặt đẫm nước mắt lên,phía trước là một mảng đen sẫm,căn bản,căn bản đã không có hắn.
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không