_ Cô chủ bữa nay dậy sớm vậy ạ? _Vú Năm đã đứng cạnh nó từ lúc nào.
— Dạ, con có việc quan trọng phải giải quyết lên đi sớm một chút. Lát Bin dậy Vú đưa anh ấy cái này dùm con nha Vú…_Nó đưa Vú Năm chiếc bì thư màu hồng nhạt.
_ Vâng, cô chủ có dùng bữa sáng luôn không ạ?
— Thôi Vú, con đi liền bây giờ.!
_ Dạ.
— À Vú này.!
_ Dạ, cô chủ có chuyện gì sai bảo?
— Vú cầm lấy số tiền này… mua một căn hộ mà Vú thích, rồi dọn đến đó nghỉ ngơi nha Vú…
_ Cô chủ muốn đuổi việc tôi sao?_Vú Năm sụt sùi…
— Vú đừng nói vậy, chỉ là con thấy đã đến lúc Vú nên nghỉ ngơi thôi. Vú không còn trẻ nữa, sức khỏe lại không tốt nên con lo cho Vú thôi…đã từ lâu, con coi Vú như người trong nhà rồi thì sao con lỡ đuổi Vú chứ.!_nó nắm bàn tay Vú Năm nhẹ nhàng giải thích.
_ Cám ơn cô chủ đã lo lắng cho tôi…nhưng tôi xin cô chủ cho phép tôi được ở đây đến cuối đời._Vú Năm rưng rưng nước mắt.
— Thôi được rồi, Vú đừng khóc nữa. Gia đình con may mắn lắm mới có được người quản gia như Vú…cứ coi như con chưa nói gì nha Vú.!_nó mỉm cười lau nước mắt cho cho bà quản gia trung thành.
_ Dạ, cám ơn cô chủ nhiều lắm…già này sẽ ở đây đến khi cô cậu có thêm thành viên mới.
— Còn xa lắm Vú ạ(giọng nó trùng xuống), thôi con đi đây…
_ Dạ, cô chủ đi cẩn thận.
…
Lao xe ra khỏi gara nó phóng vun νút về phía thành phố. Nó bị nghiện cái cảm giác bay bổng cùng gió biển buổi bình minh,…đang vi vu theo gió cùng bản DJ yêu thích thì đt nó reo…BTrâm gọi. Chắc báo cáo tình hình, nó gắn hearphone vào tai…
— Chị nghe đây.!
_ Báo cáo chị, em đã hoàn thành nhiệm vụ.!(giải thích qua chỗ này một chút nhé: BTrâm nhận nhiệm vụ xử mụ chủ quán ăn, vì trước đây nó ở cùng nhà nên nó biết được mụ này có máu đỏ đen, ham mê cờ bạc nên đã lệnh cho BTrâm sai mấy tên thuộc hạ mở 1 sòng bài nhỏ. Nhiệm vụ của BTrâm là phải dụ dỗ được mụ ta tham gia , chuyện này khá là đơn giản. Do điểm yếu của các con bạc là “được hám ăn, thua hám gỡ”, nên chỉ cần bỏ ra chút tiền thả cho bọn chúng ăn vài ván thì chuyện lấy được cả căn nhà của chúng là không thành vấn đề… Điều mà nó muốn là…gđình mụ phải tan cửa nát nhà, gã ck mụ phải trở thành con dê đực không giống. Để gã vĩnh viễn không còn giở trò đk với những cô gái nhà lành nữa.)
— Ừm, tốt lắm. Giờ hai đứa giúp chị mang giấy tờ nhà đất đó đến địa chỉ này nhé.!
_ Dạ, chị đọc đi chị…
— 206, đường TN. Khi đến đấy sẽ có một phụ nữ sống đơn thân, em đưa cho bà ấy và nói rằng. “đây là quà tặng của cô bé ngày xưa, cô bé ấy đã sống được nhờ chiếc bánh bao và chiếc áo ấm của bà, cô bé ấy gửi lời cám ơn chân thành nhất đến bà và mong bà sẽ nhận món quà nhỏ này”. Em cứ nói vậy nhé…bà ấy sẽ hiểu.(Nó muốn tặng lại quán ăn ấy cho người phụ nữ quét rác năm xưa đã cứu mạng nó)
_ Dạ, em biết rồi chị. Mà tối nay chị có định đến bữa tiệc để gặp ông bộ trưởng gì đó không vậy chị.?
— Bữa tiệc…(nó nhăn chán suy nghĩ rồi mừng rỡ khi nhớ ra điều gì đó)…Trời ơi, làm sao chị có thể quên điều quan trọng này được nhỉ. Cám ơn em nhé BTrâm, em đã cứu chị đấy…
_ Sao lại cứu chị? Em chẳng hiểu chị đang nói gì cả.!
— Thôi chị cúp máy đây, chuyện đó nói sau đi.!
_Dạ, bye chị…_ BTrâm lắc đầu khó hiểu.!
Nó phóng xe thẳng đến công ty, chạy nhanh lên phòng làm việc lục tìm tấm thiệp mà nó đã bỏ công chế tác…
_ Chủ tịch vẫn ổn chứ ạ?_Mary nhìn lo lắng.
— Tôi không sao, hôm nay chị hủy hết mọi cuộc hẹn giúp tôi. Tôi phải ra ngoài giải quyết 1 việc rất quan trọng…
_ Dạ, vậy còn chuyện chuyến hàng sếp định tính sao chưa.?
— Hi vọng cuối cùng nằm ở đây này Mary_nó đưa cho Mary xem tấm thiệp.
_ Chuyện này là sao vậy sếp?
— Nếu thành công chị sẽ biết…còn nếu không…thì tôi chỉ còn sống được đến nốt ngày mai thôi.!
_ Sếp đừng nói vậy mà.!_Mary xúc động.
— Thôi được rồi, đừng thế chứ. Tự tin nên nào, chúng ta vẫn còn cơ hội mà…giờ tôi phải đi, mọi chuyện ở đây nhờ cả vào chị đấy.!
_Dạ, sếp cứ an tâm.!
…
Tại nhà nó, hắn vừa thức giấc. Không thấy nó hắn vùng dậy đi xuống phòng khách…
– Vú Năm, vợ con đâu rồi?
_ Cô chủ ra ngoài từ sớm rồi thưa cậu, cô ấy gửi cho cậu cái này…