–“…”-Nó im lặng quay ghế vào trong.
-Bà quay lại đây cho tôi, bà trả lời câu hỏi của tôi đi.-bà ta hung hổ tiến về phía bàn làm việc của Nó.
–Bà thấy tôi già lắm sao? Mà kêu tôi là bà.- Nó xoay chiếc ghế nhìn thẳng vào mặt bà Hoa.
-Cô…Cô là ai? Tại sao cô ngồi vào chiếc ghế đó?- bà Hoa bất ngờ vì Nó còn quá trẻ.
–Tôi là chủ tịch ‘ đương nhiên tôi phải ngồi ghế của chủ tịch rồi. Mắt bà có vấn đề gì à?- Câu đầu tiên Nó đã móc họng bà Hoa.
-Hỗn xược, cô có biết tôi là ai không mà nói với tôi như thế? Cô đừng tưởng là chủ tịch thì muốn nói gì thì nói!!!- [p/s bà ta không nhận ra Nó vì hồi nhỏ nhìn Nó nhếch nhác, giờ Nó đã lớn ‘ xinh đẹp như một thiên thần…]
–Oh, xin lỗi quý bà Quỳnh Hoa. Hiện giờ gia đình bà vẫn sống tốt chứ ạ? Những bộ quần áo của bà trông thật là quý phái nhưng tôi nghĩ nếu mặc Nó để vào một tiệm cơm bình dân thì quả là không xứng đáng cho lắm. Hay bà vẫn giữ thói quen vào các nhà hàng thượng hạng??? – Nó nhẹ giọng giả bộ hối lỗi.
-Con nhãi kia, mày quá lắm rồi đó.- bà Hoa định giơ tay tát Nó thì đúng lúc lão Kim vào nhìn thấy.
_Cô cần gặp tôi có việc gì không?- Giọng lão Kim đểu giả..
–Ông Kim này, ông có quen biết người phụ nữ xinh đẹp này không???
_Lão Kim tiến đến gần hơn ‘ trợn tròn hai con mắt trắng dã…sao…sao…- Lão lắp bắp không nói được nên lời.
-Anh Kim, lâu lắm mới gặp anh. Em nhớ anh quá.-bà Hoa chạy lại ôm cánh tay của lão. Nó thì cười thầm trong bụng…
_Buông ra, tôi không quen bà.- Lão Kim hất tay bà Hoa mạnh làm bà ta mất đà ngã xuống.
-Anh nói cái gì vậy, trước đây tôi có tiền thì anh bám lấy tôi, bảo là yêu tôi bây giờ tôi không có tiền anh lại hắt hủi tôi. Anh thật quá đáng- bà Hoa đứng dậy đánh liên tục vào người lão Kim .
_CHAT, BUÔNG TÔI RA. ĐỒ ĐÀN BÀ GIƠ BẨN…-Lão Kim giáng cho bà ta một cái tát đau điếng rồi lấy tay phủi phủi bộ vest trên người.
–Ông Kim sao ông lỡ đối xử với phụ nữ như vậy, bà ta nói bà ta quen ông mà.- Nó giả giọng đạo đức.
_Cô nói cái gì, tôi không quen bà ta. Loại đàn bà như thế này đầy dãy, vào việc chính đi cô gọi tôi sang đây có chuyện gì?- Lão Kim trở lại giọng đểu cáng.
–Quý bà đây muốn chúng ta giúp vốn để mở lại công ty, ông nghĩ sao? Nếu ông quen bà ta tôi có thể suy nghĩ.- Nó đang vui mừng trong bụng vì đang nắm thóp được lão Kim.
_Tôi không quen bà ta ‘ tôi không đồng ý đổ vốn vào một tập đoàn đã phá sản. Không có chuyện gì nữa tôi về phòng đây.-Lão Kim quay đi với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Lần này lão đã thua Nó một nước.[P/S: vì Nó đứng tên khác mua lại tập đoàn Phạm Gia nên lão Kim không hay biết]…
–Xin lỗi bây giờ bà có thể về được rồi đó, nếu muốn gặp tôi 6h tối nay bà đến cà phê V.I.P, đừng để tôi đợi một giây nào cả!!! Vì thời gian của tôi không cho phép tôi phung phí nó.- Nó nói rồi quay lại chiếc ghế sang trọng của Nó.
-Cô…
–Chị Mary tiễn khách dùm tôi.- Nó bấm điện thoại nội bộ gọi trợ lý.
-Dạ, mời bà…- Mary vào trong mời bà Hoa ra ngoài. Bà ta quay đi với vẻ mặt tức tối, tay vẫn còn ôm má vì phát tát của lão Kim.
Trong lúc đó tại phòng tổng giám đốc!!!
Lão Kim vừa bước về phòng tay đã đập mạnh xuống bàn nổi giận…”-Tại sao con nhãi đó lại biết chuyện của ta với bà Hoa, hay chỉ là tình cờ…???”- Lão đang cay cú Nó nhưng lão lại nghĩ chỉ do tình cờ, gương mặt nhăn nhó của lão lại dãn ra một chút…
-Gọi Mike vào gặp tôi ngay-[Mike là trợ lý của lão Kim, tên này rất xảo quyệt. Chủ nào tớ ấy cùng một ruột, mong muốn cướp cty của Nó…]
_Dạ, tổng giám đốc gọi tôi có việc gì?- Mike bước vào phòng nở nụ cười trên môi.
-Chuyện tôi nói làm đến đâu rồi? Bằng mọi cách phải gặp được thứ trưởng bộ thương mại!!!
_Dạ, tôi đã hẹn gặp được ông ta vào tối thứ 6 tuần sau tại khách sạn Few.
-Tốt lắm, chuẩn bị 100 ngàn USD!!! Lần này chúng ta phải lấy được chuyến hàng đó trước con nhãi đó!!! Dám đấu với ta sao??? Con nhóc miệng còn hôi sữa!!! Chờ chết đi, Ha Ha Ha…!!! Tiếng lão Kim cười khanh khách nghe đến rợn người…