-Băng Băng chúng ta về phòng anh có chuyện muốn nói với em.- Mặt hắn đỏ bừng vì tức giận, nó thì cười thầm trong bụng.
–Chờ em chút, em làm xong sẽ về ngay.- Giọng nó lạnh lùng với hắn.
_Băng Băng đây là …- Ken tò mò.
-Tôi là chồng cô ấy, có chuyện gì sao?- Hắn lên tiếng.
–Được rồi tạm ổn, anh có thể đến bệnh viện gần đây để kiểm tra. Giờ tôi phải đi hẹn gặp lại anh khi khác.
_Rõ rang hồi nãy hai người đâu có ngồi cùng nhau, anh chàng kia lại còn ôm hôn cô gái bên cạnh nữa mà.- Ken thắc mắc một mình.
…
Về phòng…
–Anh có chuyện gì? Anh không thấy tôi đang bận hay sao mà kéo tôi về phòng…
-Anh nhắc lại em phải giữ lời hứa của em…
–Được thôi. Vậy anh có chuyện gì nói nhanh em còn bận việc.
-Chúng ta đến đây để chơi chứ không phải để làm việc em rõ chưa- Hắn ghì nó vào tường giận dữ.
-Ai cho phép em đi chơi với hắn?[ Ken ý]
–Anh còn nhớ những gì em nói không? Chúng ta không ai liên quan đến ai. Tốt nhất anh đừng hỏi em bất cứ chuyện gì, em sẽ không trả lời đâu.
Nhớ lại hình ảnh của mình lúc dưới nhà hàng hắn chợt thấy mình ngu ngốc, thật ra hắn chỉ muốn chọc tức nó để gây sự chú ý của nó, vậy mà…
-Em đi với anh…-Hắn lôi tay nó đi thẳng r axe làm cho bao nhiêu ánh mắt tò mò lẫn ghen tị đổ dồn về phía hai vợ chồng nó.
…
–Chúng ta đi đâu?
-“…”
–Anh bị sao vậy hả? câm luôn rồi à?- Nó bức xúc.
-“…”
–“…”
-Em xuống đi.- Hắn mở cửa cho nó.
Một vùng biển hoang sơ đẹp mê hồn, có biển, có núi, có những tảng đá nhấp nhô. Nơi này yên tĩnh đến kỳ lạ, nó thích thú tháo giày chạy lon ton ra biển. Hắn nhìn theo mỉm cười hạnh phúc…
-Em có thích nơi này không?
–Sao anh lại đưa em đến đây?- Mắt nó vẫn nhìn ra biển tay mân mê mấy viên đá đủ màu sắc.
-Anh không biết, vì nơi này rất yên tĩnh để chúng ta nói chuyện.
–Chuyện gì? Chúng ta đã nói hết điều kiện với nhau rồi mà ‘ anh cũng đã đồng ý, em cũng vậy…
-Băng Băng, nhìn anh đây.- Hắn chạy lại bên nó giữ chặt bờ vai bé nhỏ của nó.
–Có chuyện gì?- Đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào mắt hắn lạnh đến buốt xương.
-Em có yêu anh không?- Mặt hắn đỏ ửng.
–Hỏi thừa, em làm sao mà yêu anh được chứ. Em không có khái niệm thương ‘ yêu mà.
-Nhưng anh yêu em- mắt hắn buồn buồn nhìn xa xăm.
–“???”
-Anh yêu em ngay từ khi anh nhìn thấy em lần đầu tiên, anh đau lòng khi em lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng với anh vậy mà em…
–Oh, em tưởng anh yêu mấy con vẹt lòe loẹt hồi sáng chứ…
-Anh không có, từ trước đến giờ anh chưa từng yêu ai, tất cả chỉ là chơi bời…
–Chơi bời, thế có cho ra sản phẩm chưa? Anh chắc cũng có vài baby rồi ấy nhỉ- Nó cười mỉa mai.
-“…”
–Nghĩ lại đi, anh mà xứng với em sao? Đừng nói yêu em, nhạt nhẽo lắm…
-“…”- Hắn buồn buông tay khỏi người nó.
–Ê, lại đây nhanh lên- Nó chạy đằng trước gọi hắn.
-Tại sao em không tin anh, cô bé ngốc.- Hắn nói nhỏ rồi lững thững những bước chân lặng nề ra biển.
–Anh làm sao thế, xuống đây nhanh lên.
-Anh không thích- hắn lạnh lùng.
–Không thích này, cho anh chết nhé…- Nó vừa nói vừa té nước biển vào hắn.
-A sao lúc nào em cũng chơi nén vậy hả, cho em ướt hết luôn nè…ha ha…
Tiếng cười hạnh phúc lại trở về với hắn nhưng còn nó liệu hắn có làm cho nó yêu hắn được không?…
Cả 2 ướt như chuột lột ngồi, nó chạy lại một tảng đá to ngồi quẫy chân xuống nước thích thú mỉm cười…
-Băng Băng anh yêu em- Hắn lấy gậy viết chữ gì đó lên cát rồi hét lên[khỏi nói chắc cũng bít là chữ gì rồi nhỉ]
–Nó nhìn hắn vẻ khó hiểu…”Anh đừng nói nữa, em không thích. Nhạt nhẽo lắm”…
-Uh, thôi chúng ta về đi- Giọng hắn buồn lủi thủi bước ra xe.
–“…”- Nó chẳng nghĩ ngợi gì…
…
Một tuần sau kết thúc tuần trăng mật của nó và hắn, 2 đứa ngủ riêng mỗi đứa một phòng, hắn vẫn thỉnh thoảng trăng hoa. Chủ yếu là chọc tức nó chứ từ lúc cưới nó về hắn chẳng muốn quan hệ với mấy cô chân dài kia nữa…
…
***Biệt thự của nó ‘ hắn…
-Cô cậu đã về- bà quản gia cúi đầu lễ phép.
–Vâng, con chào Vú- Nó cất tiếng chào lại bà quản gia, hắn thì lầm lì đi thẳng lên phòng.
–Vú đã chuẩn bị phòng cho con chưa?
-Dạ rồi thưa cô, cô ‘ cậu mỗi người ở một phòng ạ.
–Tốt lắm, νú đừng nói cho ba con biết chuyện này nha νú.
-Vâng, thưa cô chủ…-Vú năm là người ba nó cử sang chăm sóc cho nó. Cũng là quản gia lâu năm ở nhà nó luôn.
…
–Baby…baby…baby…-tiếng chuông điện thoại của nó reo vang, là ba nó gọi.
–Ba, con mới về nè chưa kịp gọi điện cho ba nữa. Con nhớ ba quá à!
-Băng Băng anh Jimmy đây, chủ tịch lại phát bệnh rồi em đến ngay bệnh viện Win nha…-Giọng Jimmy khẩn chương.
–Tút…tút…- Nó cúp máy chạy vội r axe, chỉ kịp nói với lại…”Vú Năm nói với anh ấy con có việc phải đi”.
-Cô chủ, cô chủ…-Tiếng bà Vú gọi với theo.
_Hắn tắm rửa xong xuống nhà dùng bữa tối, không thấy nó đâu…
_Vú Năm, vợ con đâu rồi?
-Dạ, cô chủ nói có việc phải đi gấp.
_Có chuyện gì vậy nhỉ? Vú dọn đi con không muốn ăn.- Hắn nói rồi lại đi lên phòng. Với chiếc điện thoại gọi cho nó nhưng nó tắt máy, tức tối hắn ném thẳng cái đt vào tường vỡ tan tành…