-Sao vậy, con lại quên gì à- Giọng ông Lý trong phòng.
-Ông chủ, có chuyện rồi- Tiếng một tên thuộc hạ nói vọng vào trong.
-Vào đi- Ông Lý lạnh lùng.
Tên thuộc hạ bước vào với vẻ mặt hốt hoảng…
-Có chuyện gì? Ông Lý vẫn điềm tĩnh.
–Ông chủ, chuyến hàng của chúng ta vừa cập cảng phía Đông đã bị cảnh sát thu giữ.
-Sao?- Ông Lý vẻ mặt giận dữ đập tay xuống bàn.
-Hưm kẻ nào dám làm chuyện này chứ…
–Ông chủ chuyến hàng này chỉ nội bộ trong bang chúng ta biết vậy chỉ có thể là người trong bang tiết lộ ra bên ngoài.
Ông Lý trầm ngâm có vẻ nghĩ ra được người đó là ai, chuyến hàng này ông dành phần lớn số tài sản đổ vào. Gồm hàng ngàn chiếc ô tô siêu hạng, ông đã lo lót kỹ lưỡng từng nhân vật có máu mặt vậy mà vẫn xảy ra tình trạng này, chỉ có lão Kim trợ lí của ông mới có gan làm chuyện này. Nhưng ông không thể manh động vì lực lượng của lão Kim bây giờ không thua kém lực lượng của ông. Huống hồ chuyến hàng trị giá hàng triệu USD lại đang nằm trong tay cảnh sát…
-Gọi Jimmy và Jun đến đây ngay.
–Dạ thưa ông chủ, hai người này đang bị cảnh sát giữ để điều tra.
-Hưm, đúng là một con cáo già. Dám đấu với ta sao- Mặt ông Lý biến sắc từ đỏ ngàu sang trắng bệch, ông đang lên cơn đau tim.
–Ông chủ, ông chủ sao thế này. Gọi cấp cứu mau.- Tên thuộc hạ hét ra bên ngoài…
…
-A lô, Băng Băng nghe.- Giọng nói thánh thót trong điện thoại.
–Cô chủ, ông chủ có chuyện rồi. Cô đến ngay bệnh viện Win…
Không để tên đó nói đến câu thứ 2, Nó chạy nhanh xuống gara lớp học nhạc phóng chiếc mui trần đỏ chói của Nó đi với vận tốc chóng mặt.
***Bệnh viện Win…
-Ba tôi đâu?- Nó hỏi tên thuộc hạ của ba Nó.
–Dạ ông chủ đang cấp cứu bên trong.
-Tại sao lại xảy ra chuyện này?- Nó nói mà không thèm nhìn mặt tên kia.
–Dạ…dạ…không có chuyện gì thưa cô chủ- Mặt tên thuộc lúc này tái mét, ấp úng không dám nói. Cũng phải thôi nếu hắn nói chuyện làm ăn cho Nó thì chỉ có nước chết.
-CÓ NÓI KHÔNG?-Nó mất kiên nhẫn hét lên, thật ra Nó cũng biết ba Nó không cho bất cứ người nào nói đến chuyện trong bang “Thanh Long” với Nó. Ba Nó sợ Nó cũng trở thành một nữ sát thủ không còn ngây thơ trong sáng như thế này nữa…
-Yên tâm chuyện này tôi sẽ giữ kín, ba tôi không biết được đâu- Nó chấn an tên thuộc hạ
–Dạ thưa cô chủ…blapblap…-Hắn kể hết mọi chuyện cho Nó nghe.
Khuôn mặt của Nó đỏ bừng, hai tay nắm chặt. Nó đang rất tức giận từ lâu Nó đã biết lão Kim trợ lí không phải là người tốt.
-Anh ở đây chăm sóc cho ba tôi, có chuyện gì báo cho tôi ngay.
–Cô chủ định đi đâu ạ- Tên thuộc hạ sợ hãi, biết thế này thì đừng nói cho cô ấy biết. Hắn hối hận…
-Anh có quyền hỏi tôi câu đó sao?- Mắt Nó sắc lẻm nhìn hắn.
–Dạ, cô chủ đi cẩn thận.- Tên thuộc hạ biết điều cúi chào Nó.
-Được rồi, có chuyện gì báo cho tôi ngay.
–Dạ…
…
Nó phóng xe đến sở cảnh sát…
–Chào tiểu thư, tiểu thư cần gì ạ?- Một tên cảnh sát cúi đầu chào Nó, cũng đúng thôi cả cái sở cảnh sát này nhờ tiền của ba Nó sinh sống…Tuy nhiên các bạn đừng nghĩ là ông Lý làm ăn phi pháp nhé…Có chút xúi thôi nhưng không làm hại đến ai cả …hì hì…
-Tôi muốn gặp giám đốc của các anh.- Giọng nói lạnh lùng.
–Dạ, giám đốc đang bận họp thưa tiểu thư.
_Tôi cần gặp giám đốc của anh.- Nó vẻ tức giận nhắc lại.
–Mời cô theo tôi- Một tên khác có vẻ làm lâu năm hơn gọi Nó theo.
***Phòng giám đốc…
-Oh, chào tiểu thư Băng Băng, nhìn tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp ra nhiều đấy.- Ông giám đốc niềm nở.
_Cám ơn ông, ông khỏe chứ- Nó nở nụ cười nhẹ chào lại.
-Vâng, tôi khỏe. Ông Lý dạo này thế nào?- ông giám đốc hỏi lại Nó.
_Ba tôi từ trước vẫn khỏe, còn hôm nay thì đang nằm trong bệnh viện.-Nó ngồi xuống ghế nhâm nhi tách trà bình tĩnh.
-Sao, ông Lý làm sao?- Gã giám đốc giả ngây ngô, Nó biết.
_Nhờ hồng phúc của ông đó.- Nó mỉa mai.
-Tôi không hiểu cô đang nói gì.
_TẠI SAO ÔNG DÁM THU GIỮ HÀNG CỦA BA TÔI?- Nó đập mạnh tay xuống bàn giận dữ.
– Chuyện này…Cô cứ bĩnh tĩnh. Chúng tôi chỉ làm theo chỉ thị của cấp trên ‘ cũng chỉ tạm thời thu giữ để điều tra thôi.- Gã giám đốc lung túng.
_Vậy là có kẻ đã mua cấp trên của ông, đúng không?-Nó gằn giọng.
-…-Gã giám đốc không nói gì, gã không ngờ con gái của ông Lý lại ghê ghớm như thế. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà…
_Thôi được, chuyện đó để giải quyết sau. Bây giờ tôi bảo lãnh cho Jimmy ‘ Jun ra khỏi chỗ này, ông đồng ý chứ.
-Chuyện này…
_Sao, nếu có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm được chưa? Tôi nghĩ ba tôi bỏ tiền ra cho ông không quá là lãng phí chứ nhỉ…
-Oh, không tôi tin cô. Tôi có thể kí quyết định tạm tha…
_Được, vậy ông làm ngay đi.
Jimmy ‘ Jun được tha cùng Nó đến bệnh viện, lúc này ba Nó vẫn chưa tỉnh nên cả ba tìm một chỗ khuất trong căn tin bệnh viện nói chuyện[Nói là căn tin thôi chứ nơi này còn đẹp hơn cả nhà hàng.]…
-Anh Jimmy chuyện này là sao?- Nó hỏi vẻ sốt sắng.
–Anh cũng không biết rõ lắm, chuyện này chỉ người trong bang mới biết. Khi bọn anh ra cảng nhận hàng thì đã bị bắt giữ- Jimmy vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ…
-Anh nghĩ ai có thể làm chuyện này?- Nó nói lạnh như băng.
_Chúng ta không thể chắc được đó là ai? Chúng ta cần thời gian điều tra rõ việc này, nếu không sẽ làm các anh em trong bang hiểu lầm lẫn nhau ‘ bang sẽ trở nên hỗn loạn- Jun tiếp lời.
-Có lẽ em biết chính xác kẻ đã gây ra chuyện này.
–Băng Băng chúng ta không thể manh động, trước mắt phải chờ ông chủ tỉnh lại đã rồi tính tiếp.- Jimmy
_Anh nghĩ Jimmy nói đúng đấy, chúng ta không thể tự giải quyết vụ này được.
-Lão ta đang cố cướp chuyến hàng này. Em sẽ không để lão ta được mục đích dễ dàng như vậy đâu- Nó cương quyết…