–Tôi không phải con gái của ông, nếu ông muốn ông có thể coi tôi là con gái ông một lát thôi.
_Con gái ta không còn nữa, vừa nhìn thấy con ta đã tưởng là Nó. Con hãy ở đây với ta, làm con gái ta nhé…Được không?- Lần đầu tiên một chùm xã hội đen khét tiếng rơi nước mắt cầu xin người khác.
_Tôi…tôi, Nó đưa mắt nhìn sang Jimmy thấy ánh mắt hắn như van xin Nó hãy chấp nhận.
–Vâng con đồng ý.- Ông Lý mừng rỡ ôm chặt Nó vào lòng, Nó thì cảm thấy thật ấm áp đã lâu rồi Nó không đk ba Nó ôm như vậy…
***Nhân vật Lý Hoa Thành:CTHĐQT tập đoàn Hoa Thành, chuyên doanh về xuất nhập khẩu các loại ô tô đắt tiền, bang chủ bang Thanh Long. Nổi tiếng trong giới xã hội đen, giàu có quyền lực. Có trong tay hàng loạt các quán bar, nhà hàng, khách sạn, vũ trường tuy nhiên không làm ăn phi pháp chỉ khi có băng nhóm khác lộng hành ông ta sẽ thẳng tay trừng trị thẳng tay, có rất nhiều kẻ thù ghen ghét nên khi con gái ông lên 10t đã bị một trong số những kẻ thù của ông sát hại. Từ đó ông luôn mang trong lòng nỗi ân hận. Tuy nhiên bên ông cũng có rất nhiều đệ tử trung thành như Jimmy, Jun ‘ hàng loạt các băng nhóm dưới tay ông…
–Bây giờ em sẽ ở đây cùng ông chủ, hãy cố gắng làm cho ông chủ vui vẻ nghe không. Anh phải đi đây, anh sẽ thường xuyên đến thăm em…
–Dạ, chào quản lí- Mặt Nó buồn, Nó không muốn ở lại đây một mình, Nó sợ…
–Thời gian Nó ở lại đây Nó được đối xử như một công chúa, kẻ hầu người hạ. Ông Lý thì thương yêu Nó hết mực luôn chăm lo cho Nó, Nó cũng dần cảm nhận được tình thương yêu của ông. Càng lớn Nó càng trở lên xinh đẹp, đúng chất một tiểu thư quyền quý nhưng tính cách ‘ khuôn mặt Nó luôn toát nên vẻ lạnh lùng đến rợn người…Nó cũng đã đổi tên thành Lý Băng Băng chỉ đơn giản vì thâm tâm Nó không muốn mang họ Phạm, cái họ Phạm Nó căm thù đến tận xương tủy…
–Ba năm trôi qua ông Lý cho Nó học tất cả những môn võ phòng thủ, cách sử dụng súng, kiếm đạo, karate, judo, võ học cổ truyền chỉ nhằm mục đích trong trường hợp xấu Nó có thể tự vệ. Rút kinh nghiệm đứa con gái trước của ông chỉ vì yếu ớt không biết võ nên đã ra đi một cách oan nghiệt như vậy…
…
Ba năm sau…
–Cha nuôi gọi con có việc gì không? Nó chạy lại bên ông Lý quàng tay nên cổ ông nhõng nhẽo.
–Đã bao nhiêu lần ta kêu con đừng gọi ta là cha nuôi nữa hãy gọi ta là ba thôi được không?- Nét mặt ông Lý thoáng buồn.
–Hì hì, ba kêu con có chuyện gì hok ba?- Lần đầu tiên sau 3 năm làm con gái ông nó mới kêu một tiếng ba. ‘ Nó cũng chỉ cười trước mặt ông thôi.
–Con…Con vừa gọi ta là ba- Ông Lý mừng rỡ xoa đầu Nó.
–Vâng , ba.- Nó mỉm cười
Ba ruột của Nó cũng nhờ ông Lý mà được chuyển về một bệnh viện cao cấp hơn, Nó phần vì biết ơn, phần thì Nó coi ông Lý như ba ruột của mình lâu rồi, vì tình thương ông dành cho Nó cũng ngang với tình yêu của ba Nó dành cho Nó vậy…
–Băng Băng này, ba có chuyện muốn nói với con. Chuyện này khá là quan trọng liên quan đến cuộc đời sau này của con…
–Hi, ba cứ quan trọng hóa vấn đề, đối với con chỉ có hai người quan trọng nhất với con là ba ‘ ba của con thôi. Cuộc đời con chỉ cần sống bên hai người là con hạnh phúc lắm rồi, cũng nhờ có ba mà con mới được như ngày hôm nay. Con cám ơn ba nhiều lắm.
–Con gái ngốc, ba thật sự rất yêu quí con. Ba làm tất cả chỉ đều vì con thôi, ba thật may mắn vì có con. Một cô bé thông minh, đáng yêu như thế này ba thật sự không lỡ để con đi lấy chồng.- Mặt ông Lý buồn buồn.
–Ba à, con không lấy chồng đâu. Con ở vậy suốt đời để chăm sóc cho hai người ba của con đó, hi hi- Nó cười vui vẻ.
–Con bé này thật biết ăn nói mà- Ông Lý nhéo nhẹ vào mũi Nó.
–Băng Băng này, con có thể đồng ý với ba một việc được không?- Ông Lý chần chừ.
–Dạ, ba cần con làm gì con sẽ làm hết. Con yêu “2 ba” nhất mà…
–Uhm, việc này…
–Ba cứ nói đi ạ, hay ba định bắt con lấy ck đó?- Nó liếc ánh mắt nghi ngờ làm ông Lý bối dối.
–Ơ, sao con biết vậy. Con đúng là hiểu ba mà…
–Uhm, xem nào con đã lớn cũng đã đến tuổi lấy ck, nay ba kiếm được cho con một người ck ưng ý nên ba mún gả con cho họ…-Nó khoanh tay trước ngực giả giọng ông Lý…
–Ha ha ha, con đúng là hiểu ba mà.
–Ba này, con giỡn thui mà. Con không lấy ck đâu.
–Con đã lớn cần một người ở bên chăm sóc cho con, sắp tới ba bận nhìu việc ba sợ không có thời gian chăm sóc con nữa…
–Con có thể tự lo cho bản thân mà ba. Ba yên tâm nghen- Nó ôm cổ ông Lý nũng nịu.
–Con gái ngoan nghe ba đi, gia đình họ là người tốt mà.- Ông Lý xoa đầu Nó, chỉ có những lúc ở bên Nó ông mới có một nụ cười thật sự, thoát khỏi cái vỏ bọc một ông trùm máu lạnh uy nghi đầy quyền lực.
–Ba, ba thật sự muốn con gái đi lấy ck sao?- Nó nhìn ông Lý với vẻ mặt cún con rất ư là đáng ghét…hì
–Trời, con gái cưng của ba, bộ định ở với ba suốt đời hay sao hả? Con mà thành bà cô là ba không yêu con nữa đâu nghen…
–Ba này, chọc con hoài. Nếu ba muốn con sẽ nghe theo lời ba- Mặt Nó xụ xuống.
–Có thế chứ, ngày mai chúng ta đi gặp mặt nha. Con chuẩn bị đi…
–Dạ, có gì mà phải chuẩn bị hả ba. Con mặc đồ bình thường vậy được rồi mà.
–Từ hồi con về ở với ba chưa bao giờ ba thấy con mặc váy, là con gái mà suốt ngày mặc mấy bộ đồ đen thui vậy nè. Mai con mặc váy đi nghen…
–Con không thích, con thích là chính con thôi người ta có ưng con thì ưng chứ con không thay đổi đâu.- Nó ngang bướng.
–Uhm, được rồi con gái ba là nhất. Xinh đẹp mĩ miều thế này ai nhìn thấy chẳng yêu ha.
–Trời, con sắp nổ tung mũi mất ba ơi, ba cho con học võ thì con phải mặc đồ này chứ. Mặc váy làm sao con phòng thủ được, đúng không ba.
–Uhm, đúng đúng. Con luôn thuyết phục được ba mà…- Ông Lý cười hiền.
–Thôi con đi học đàn nha ba. Hi nhờ ba mà giờ cái gì con cũng biết á, con yêu ba lắm. Bye ba nha- Nó hôn chụt vào má ông Lý
–Uhm. Ba cũng yêu con, con đi đi ráng học cho giỏi nha.
–Dạ…