Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Những người con gái tôi không thể quên » Phần 64

Những người con gái tôi không thể quên

Phần 64

Đến Hồ Tây hắn chọn một chỗ nhìn thoáng mà không bị gió. Trời mùa đông Hồ Tây lộng gió nên cũng không nhiều người ra đây ngồi chơi. Chỉ lác đác vài đôi yêu nhau ra đây ngồi nói chuyện.

– Em ngồi đây.

– Vâng.

– Hôm nay lạnh nhỉ.

– Vâng, cũng hơi lạnh. Mình ngồi một lát rồi đi anh nhé.

Cô ngồi cạnh hắn mắt nhìn ra xa xăm đượm buồn. Hắn ngồi cạnh và lấy tay choàng qua vai cô kéo vai cô dựa vào hắn. Tay còn lại hắn tìm đến tay cô. Hắn sững người khi tay hắn nắm bàn tay cô. Hắn quay cô lại và nhìn thẳng vào mắt cô. Cô không nhìn mà cúi xuống bẽn lẽn, ngại ngùng. Bàn tay thon mềm mại ngày nào bây giờ thô ráp. Nó nói đến sự vất vả thời gian qua cô chịu đựng. Thương cô quá, thực sự thương cô quá. Và hắn bây giờ mới cảm nhận được những khó khăn vô cùng mà người con gái hắn yêu phải trải qua. Ôm chặt cô vào lòng và cô dường như hiểu hắn cảm nhận được điều gì rồi.

– Em… em… em vất vả quá. Anh xin lỗi… anh không biết được hết những vất vả của em trong thời gian qua.

Cô tựa đầu vào vai hắn và hình như cô khóc. Hắn cảm nhận thấy cô đang nấc nhẹ khi nghe hắn nói. Dường như bảo tủi hờn đang tuôn trào ra nhưng nó ra từ từ vì cô cố nén nó lại. Thời gian qua bao biến cố đã làm cô mạnh mẽ hẳn ra. Cô không còn ủy mị nữa cô cố gắng kìm nén những nỗi đau, nỗi vất vả chứ không như ngày xưa sẵn sàng rơi lệ mỗi khi gặp khó khăn. Thực sự cô thay đổi nhiều. Càng ôm chặt cô lại hắn càng thấy mình quả thực không hiểu hết cô.

– Anh xin lỗi, anh biết anh đã không hiểu hết em. Đừng khóc nữa nhé… anh thương em, thương em nhiều lắm.

Cô vẫn im lặng vẫn khóc và dường như mềm đi trong tay hắn. Thực sự thì cô vẫn là phụ nữ vẫn mềm yếu chỉ cố gắng mạnh mẽ thôi.

– Thời gian qua em vất vả quá mà anh còn giận với dỗi, anh xin lỗi.

– Anh… anh… đừng nói nữa… em mới là người phải xin lỗi anh.

– Không… em…

– Em… Xin… Lỗi… em làm anh đau khổ.

– Không anh mới là người sai, anh biết anh sai rồi.

– Em cũng không hiểu sao em lại thế anh ơi em mệt mỏi lắm rồi.

Hắn ôm chặt cô vào trong lòng và để mặc cho cô khóc. Bởi lúc này cô khóc cô sẽ vơi nhẹ đi trong lòng. Hắn cứ ôm cô thế, ôm mãi không thôi.

– Anh… anh ôm em chặt quá.

– Ờ… ờ anh xin lỗi.

– Thôi mình đi chơi tiếp đi anh nhé. Ngồi đây em thấy lạnh rồi.

Lúc này cô mới nhìn vào mắt hắn. Và cô thấy đôi mắt hắn đã đỏ hoe. Không muốn cô nhìn hắn nữa, hắn lại ôm chặt cô vào lòng.

– Em… cho anh được yêu em, được cùng với em chia sẻ nhé. Anh không thể chịu được khi thấy em vất vả như vậy.

Và cô thực sự đã khóc. Cô khóc thành tiếng, thực sự lúc này không thể làm gì khác ngoài khóc cả. Cô đã đúng là cô, người con gái yếu đuối mà hắn yêu. Thương cô hắn cũng hai mặt lệ nhoà. Cả hai ôm nhau và khóc.

– Anh ơi… sao mọi chuyện lại vậy. Em khổ lắm anh ơi. Em yêu anh yêu anh nhiều lắm. Anh ơi em khổ lắm.

– Em… anh biết anh cũng đau đớn như em… thôi có lẽ số trời nó vậy. Đừng như vậy nữa em nhé. Mình sẽ vượt qua.

– Em… không biết làm gì bây giờ, mấy hôm nay em nhớ anh lắm. Em…

– Anh cũng vậy, anh nhớ em.

Cả hai ôm nhau như không muốn rời nhau ra. Hắn thực sự cảm thấy nhẹ lòng khi cô nói với hắn về những nhớ nhung của cô. Thực ra cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ khác. Cô dù cố mạnh mẽ rất mạnh mẽ nhưng vẫn không chống lại được những gì con tim mách bảo.

Cô yêu hắn, cô rất yêu hắn. Trong muôn vàn khó khăn đang đến với cô thì niềm an ủi cô lúc này duy nhất là tình yêu mà cô đang có với hắn. Cô mạnh mẽ cũng vì tình yêu đó. Cô đang làm những việc để bảo vệ tình yêu của mình. Nếu tiếp tục nhận sự giúp đỡ của hắn, tiếp tục làm ảnh hưởng đến công việc của hắn thì cô biết càng khó để bảo vệ tình yêu này.

Cô muốn cùng hắn đi đến cuối con đường nhưng theo cách đang diễn ra, cô yêu đuối chấp nhận theo cách đó chỉ làm cho con đường cô đến với hắn gập ghềnh hơn. Còn nếu bây giờ cô đồng ý cưới hắn, cô biết sẽ được ngay. Cô biết bố mẹ hắn dĩ nhiên không thích lắm nhưng quý cô và đặc biết chiều hắn, bố mẹ hắn sẽ đồng ý nếu hắn quyết tâm. Cô biết điều đó qua thời gian tiếp xúc với bố mẹ hắn nhưng cô không thể làm thế. Yêu hắn đã lâu cô quá hiểu hắn. Hắn chỉ học giỏi thôi chứ vẫn là chàng trai tuổi đôi mươi chưa hiểu hết việc đời. Hắn đâu biết rằng khi cưới hắn đúng cô, bố cô, bé Thu sẽ lên ở với hắn, trước mắt hắn sẽ đỡ đần cho cô, cô đỡ vất vả hơn và có thể bố cô sẽ khỏe ra đấy. Nhưng hắn đâu biết rằng cưới hắn cô lập tức trở thành vợ và con dâu trong gia đình hắn. Dĩ nhiên cô phải làm tròn hai việc này. Rồi chả nhẽ cô không sinh con, cô phải sinh con cho hắn và cô lại thêm việc làm mẹ nữa. Vậy thì làm sao mà chăm được ông, được bé Thu mà anh chị cô ngày trở về còn quá dài. Cô sợ viễn cảnh đó, cô sợ rằng mình không thể làm tốt được mọi việc và cô sợ tình yêu hắn đang dành cho cô sẽ bị những khó khăn vất vả lấy mất. Đó chính là những gì cô đang nghĩ trong đầu mình. Hắn không hiểu, thực sự hắn chỉ biết dành trọn tình yêu theo kiểu của hắn mà hắn không suy nghĩ sâu xa. Hắn chỉ biết được điều này khi mọi sự đã rồi và đến bây giờ nghĩ lại hắn mới thấy ân hận vô cùng.

– Anh… thôi mình đi chơi chỗ khác đi.

– Ừ, gặp nhau mà toàn nước mắt thế này. Thôi em nhé, muốn em vui mà cứ nói chuyện không vui.

– Hì hì em vui rồi đây này.

– Em vui giả vờ.

– Không, em vui lắm, gặp anh anh không giận em là em vui rồi.

– Bây giờ đưa em đi mua cho em mấy bộ quần áo nhé, anh thấy dạo này hết quần áo đẹp rồi.

– Thật không.

– Sao lại không thật, đi nhé em thích đi mua ở đâu.

– Lên Trần Phú nhé.

– Ừ nhưng em sao chỉ thích quần áo ở đó vậy.

– Kệ em, em chỉ thích quần áo ở đó.

– Ừ vậy anh chiều em.

– Đi đi anh.

Thế rồi cô lấy lại được tiếng cười và những cái ôm xiết chặt hắn.

Một ngày vui, một ngày rất vui của hắn. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về với hai đứa. Hắn đưa cô đi từng nơi từng nơi mà hai đứa đã bên nhau. Hắn hứng khởi khoa chân múa tay suốt. Còn cô chỉ mỉm cười nhìn hắn. Cô như một làn gió nhẹ thổi vào hắn, lấy đi khỏi hắn bao ưu phiền của những ngày qua. Và rồi trong khung cảnh yên tĩnh của công viên Bách Thảo hắn và cô lại có với nhau một nụ hôn ngọt ngào. Hắn nhìn cô và đặt vào môi cô một nụ hôn nhẹ. Như nụ hôn của ngày đầu mới yêu hắn sao thấy nó ngọt ngào đến thế. Nụ hôn nhẹ đó là khởi đầu của một nụ hôn say mê hơn, dài hơn và ngọt ngào hơn. Quên hết mọi thứ, không còn biết ai bên cạnh và cũng quên luôn cả khung cảnh êm đềm, hắn chỉ biết ôm và hôn cô. Cô đáp lại đầy say mê và mạnh mẽ. Hình như mọi chuyện vừa xảy ra trong thời gian qua biến đi đâu mất, chỉ còn lại trong hắn và cô một tình yêu mạnh mẽ như thủa nào.

– Em biết không anh mong chúng ta mãi như thế này.

– Ừm.

– Em thấy có thích không.

– Có…

– Em có yêu anh không.

– Có…

– Mình cưới nhau em nhé.

Cô lặng im không nói. Cô nép chặt vào hắn không trả lời. Hắn chỉ biết ôm cô và nghĩ ngợi lung tung. Nhưng hắn không thúc ép cô trả lời câu hỏi này của hắn.

– Anh.

– Anh đang nghe em.

– Thực sự anh muốn cưới lúc này à.

– Ừ, anh rất muốn, chỉ cần em đồng ý thì anh sẽ làm ngay. Anh sẽ bỏ lại mọi việc để chuẩn bị cưới em.

– Bố mẹ không đồng ý thì sao.

– Anh không nghĩ thế, có thể hơi gấp một chút nhưng bố mẹ sẽ đồng ý.

– Vậy…

– Vậy còn vấn đề gì.

– Em…

Cô ngừng một lúc và nhìn hắn. Hắn nhìn cô hơi ngạc nhiên và chơ câu nói của cô.

– Em… chưa muốn thì sao.

– Sao vậy, cưới nhau thì anh có thể đàng hoàng chăm em và mọi người. Em sẽ ở cạnh anh, bên anh và đỡ vất vả hơn nhiều.

– Em… em… biết việc đó. Nhưng… anh nghĩ kỹ đi, hình như anh vẫn chưa nghĩ kỹ việc này.

– Anh nghĩ kỹ rồi, chỉ có vậy là tốt nhất em ạ.

Ngừng một lúc hắn quay hỏi cô.

– Hình như em vẫn chưa tin anh, chưa tin vào tình yêu của anh phải không.

Cô không trả lời mà chỉ lắc đầu.

– Vậy anh không hiểu được chuyện này.

– Anh em biết anh muốn gì rồi. Em sẽ suy nghĩ kỹ chuyện này.

– Nếu chưa cưới được em có thể nhận sự giúp đỡ của anh được không. Anh thấy anh như bị bỏ rơi khi em cứ như thế. Anh buồn lắm.

– Anh có yêu em không.

– Sao em lại hỏi vậy, dĩ nhiên là anh yêu em mà.

– Vậy đừng đặt vấn đề này nữa. Nếu yêu em muốn cưới em thì hãy để em tự lực mọi chuyện. Anh giúp em chỉ là được lúc này, về lâu dài thì chỉ khổ em nếu ta là vợ chồng. Anh chả hiểu gì cả.

– Em sợ mọi người nói à.

– Em không sợ mọi người nói, mà việc đó không được thế thôi. Anh cứ nghĩ kỹ đi, sao mọi việc anh thông minh mà mấy việc này anh cứ làm sao, anh chả hiểu gì cả.

– Anh nghĩ đơn giản là anh yêu em, anh thấy em vất vả nên anh đỡ cho em. Có sao đâu.

– Anh lúc nào chỉ đơn giản thế, mọi người không đơn giản thế đâu anh. Nếu em làm vợ anh, trong tình cảnh như thế này, mà em lại nhận sự giúp đỡ của anh thì sau này em dám nhìn mặt ai, em sống như thế nào. Có thế mà cũng không hiểu. Em cố một thời gian nhưng sau này mọi việc sẽ thuận lợi. Còn bây giờ em nhàn một chút sau này em sẽ rất khổ tâm khi mọi người nói đấy. Anh đã hiểu chưa.

– Thế chả nhé em khổ anh không giúp được gì cho em.

– Anh không giúp gì cho em mới là giúp em hiểu chưa. Ghét thế không biết, nói mãi mà vẫn không hiểu.

– Vậy năm nay không cưới được thì phải sang năm sau nữa mới cưới được. Cả năm dài đằng đẵng anh lo em quá vất vả.

– Anh nếu mình thực sự đủ điều kiện cưới được nhau, thì năm sau kim lâu em đồng ý anh có cưới em không.

– Có anh đồng ý ngay.

– Vậy thì làm sao anh phải lo lắng, đó chỉ là quan niệm thôi mà. Còn vấn đề là mình có đủ điều kiện cưới nhau không thôi. Anh chờ em anh nhé, nếu đủ điều kiện thì em nghĩ chỉ mấy tháng nữa mình có thể cưới được nhau. Còn không sẽ lâu đấy anh ạ.

– Em cứ nói đến điều kiện, anh chả hiểu điều kiện là thế nào.

– Anh không là em làm sao anh hiểu được. Anh cứ biết thế nhé.

– Sao lại lắm chuyện thế nhỉ, đơn giản ngày mai mình đi đăng ký kết hôn rồi sau đó cưới là xong, anh lớn rồi, em cũng thế sao mà cứ lằng nhằng anh thật sự chả hiểu gì.

– Anh, em làm gì cũng có lý do của em cả. Anh yêu em hãy chờ em nhé. Việc này em không thể nói với anh được. Mình bây giờ chỉ có đợi thôi anh nhé. Còn em lúc nào cũng muốn ở bên anh anh hiểu không.

– Ừ, anh biết nhưng anh không hiểu.

– Trong thời gian này cũng ít xuống em thôi nhé.

– Lại còn thế nữa. Anh chả hiểu gì cả.

– Anh ít xuống thôi nếu anh muốn cưới em.

– Vậy còn điện thoại.

– Cũng ít thôi nhé.

Hắn đần thối ra chả hiểu gì cả. Thực sự mọi việc hắn khá nhanh nhưng trong chuyện này hắn như thằng ngố. Mọi thứ cô nói đều bất bình thường yêu nhau lại không gặp nhau, ít điện thoại cho nhau. Chả hiểu sao cả, hắn cứ ngồi thẫn thờ nghĩ ngợi lung tung.

– Anh… anh… này, này nghĩ gì mà ngố ra thế.

– Ừ, anh đang nghĩ chuyện của mình.

– Thôi không nghĩ nữa nhé, mình về thôi lạnh rồi em đói rối. Đưa em đi ăn đi rồi về nhà Linh.

– Ừ, mình về.

Hắn đưa cô đi ăn tối sau đó về nhà trọ xưa. Chỉ có Linh ở nhà, hai cô em đi đâu mất rồi. Linh và cô ngồi nói chuyện với nhau một lúc rồi Linh cũng đi và để lại nhà cho cô và hắn đêm nay. Thực ra mọi việc Linh xắp đặt toàn bộ. Linh muốn hắn và cô có một đêm bên nhau để xua đi mọi hiểu lầm và trở lại như xưa. Cô đẩy hai đứa em đi và bây giờ cô cũng đi nốt. Hắn hiểu, cô hiểu hai đứa nhìn nhau thẹn thùng. Còn Linh chỉ mỉm cười rời nhà.

Bên nhau với những kỷ niệm ngày nào, hắn và cô tâm tình thủ thỉ. Cứ mỗi lần hắn nói về những dự định tương lai cô lại lặng im và trầm tư suy nghĩ. Hắn cảm nhận điều này nhưng vẫn cố thổi vào cô một hoài bão. Hắn và cô lại nói về công việc của mình. Hắn thao thao về công trình hắn làm, về những nơi hắn tới. Hắn cứ kể cho cô và cô lặng im nghe hắn nói. Hắn nói không biết bao lâu thì nhìn xuống cô đã ngủ ngon lành trong tay hắn từ lúc nào. Cô mệt mỏi, chắc chắn là vậy rồi. Bây giờ hắn mới thấy hết được sự mệt mỏi của cô. Dường như mọi thứ đang là quá sức với cô lấy đi của cô nhí nhảnh tuổi trẻ, ước mơ và hoài bão ngày nào. Cô bây giờ là trụ cột của gia đình mình với bao gánh nặng trên vai. Chắc trong thời gian qua cô chưa bao giờ được một đêm yên giấc.

Tội nghiệp cô quá. Hắn nhìn cô không chớp mắt. Tay hắn vuốt những lọn tóc trên mặt cô để được nhìn rõ cô hơn. Lúc này, hơn lúc nào hết hắn thấy thương cô vô cùng. Nghĩ về cô, hắn lại thấy hình như những người con gái hắn yêu toàn gặp phải không may trong cuộc sống. Chị thì cuộc sống vật chất không sao nhưng tinh thần quá khổ. Còn cô cả tinh thần đã khổ vật chất còn khổ hơn. Mọi thứ như mơ, bỗng thành cơn ác mộng. Nó đến như một cơn bão cuốn mọi ước mơ hoài bão của cô. Để giờ đây mỗi khi bên hắn cô chỉ còn nước mắt và thở than. Hắn không thể tưởng tượng nổi hơn 1 năm ngắn ngủi trôi qua mà mọi thứ thay đổi đến 180 độ. Cô của hắn không còn vui tươi như ngày nào sự vất vả hằn lên trong mắt, trên trán, tóc và đôi bàn tay cô.

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất