Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Những người con gái tôi không thể quên » Phần 60

Những người con gái tôi không thể quên

Phần 60

Hôm nay là ngày sinh nhật cô, hắn lên Nón Sơn mua cho cô một chiếc mũ mà cô rất thích. Mấy lần cô lên xem qua nhưng vì biết thời gian vừa rồi hắn không có tiền nên không dám đòi hỏi. Hắn biết và hắn muốn mua cho cô từ lâu rồi. Cũng may hôm qua cơ quan hắn về một ít tiền. Có tiền hắn chi trả một số khoản quan trọng, ứng lương cho anh em và dành cho mình một ít để mua quà cho cô. Hắn muốn dành cho cô sự bất ngờ. Hôm nay cô về khá muộn và rất nhiều hoa và quà. Vừa nhìn thấy hắn cô cười tươi.

– Anh chờ em lâu rồi à.

– Anh về một lúc rồi, sao em về muộn thế.

– Mấy đứa bạn cấp 3 tổ chức sinh nhật cho em ở quán cafe bây giờ em mới về được. Bọn nó còn rủ em đi hát nhưng em bảo anh đang đợi em ở nhà.

– Chắc bọn nó buồn lắm nhỉ.

– Không, chúng nó vẫn đi hát.

– Hôm nay nhiều bạn không…

– Có 6 bạn thôi.

– Cũng đông nhỉ.

– Vâng. Anh ăn gì chưa.

– Chưa anh đợi em về rồi đi ăn luôn.

– Không tặng quà và hoa cho em à.

– Có người đòi quà kìa. Hôm nay anh hết tiền rồi anh chỉ có nụ hôn tặng em thôi.

– Em không chịu đâu anh hứa rồi.

– Nhìn cái mặt kìa, em dỗi trông em càng xinh.

– Em không nghe nịnh, em không có quà em giận luôn.

– Không có thật, anh chỉ có nụ hôn tặng em.

Ôm chặt cô vào lòng hắn thơm lên mái tóc. Cô nép chặt vào hắn. Cô tưởng hắn nói thật.

– Em đùa đấy, em biết mấy nay anh đang khó khăn.

– Em ơi, sao áo em bẩn thế này.

– Đâu, chết rồi áo trắng của em.

Cô quay lại tìm xem vết bẩn của áo. Chiếc áo trắng tinh cô mới được Linh tặng, cô rất thích. Cô tìm mãi không thấy. Quay lại trước mắt là một hộp quà được gói rất đẹp và một bông hoa hồng đỏ thắm. Cô biết bị hắn lừa cô lườm yêu hắn.

– Chó… trêu người ta.

– Anh đùa em chút, quà sinh nhật của em đây. Chúc mừng sinh nhật em yêu của anh.

– Em xin, em cảm ơn anh yêu, em thích quá.

– Em đoán xem là anh tặng em quà gì.

– Em không biết, em không đoán anh lắm trò lắm có khi là ô mai cũng nên.

– Cái mà em rất thích mấy ngày nay.

– Thôi em không đoán đâu em mở quà đây.

– Mở món quà khác trước đã.

– Không đây là món quà quan trọng nhất của em. Em phải bóc trước.

Bóc quà và cô bất ngờ vì đúng là thứ mà cô muốn mua mấy tuần nay. Cô nhìn hắn âu yếm. Trong ánh mắt của cô hắn đọc thấy là một tình yêu lớn lao dành cho hắn. Hắn rất vui vì đã làm cho cô sung sướng trong ngày rất ý nghĩa này. Một buổi tối đầy lãng mạng và đầy cảm giác với hai người. Những tâm tình và những sẻ chia với nhau. Những lời yêu nói ra tưởng như không dứt. Và tất nhiên một cảm súc thăng hoa hoà quyện. Cả hai chìm vào nhau khi trở về căn nhà trọ thân thương. Thực sự nó đã trở thành tổ ấm của hai đứa trong suốt thời gian qua. Chỉ thiếu một lễ cưới thôi để cho hai người yêu nhau say đắm trở thành vợ chồng. Hắn mong sao những khó khăn công ty qua đi và nhanh chóng đón cô chính thức về nhà cùng hắn. Hắn muốn một lễ cưới và hắn muốn lắm rồi. Người mà hắn tìm, một nửa còn lại của hắn không thể là ai khác chính là cô. Gắn bó với nhau và trải qua bao thử thách khó khăn với nhau đều đã vượt qua. Mỗi khi trải qua khó khăn thử thách tình yêu của hắn và cô như mạnh mẽ thêm đầy thêm ra. Ngồi nhớ lại hình như ngoại trừ lần cô ghen với H ra hắn và cô chưa bao giờ to tiếng với nhau.

Hai tháng sau, công ty của hắn cơ bản bớt khó khăn đi phần nào khi quay lại với những hợp đồng nhỏ vừa sức của hắn. Hắn đã mở rộng thêm một số đối tác và công việc cũng nhiều hơn. Quá thấm thía với một lần mạo hiểm, nên các hợp đồng về sau hắn nhận chủ yếu vừa với khả năng của công ty hắn đồng thời thu hồi vốn nhanh. Hôm nay hắn còn vui mừng hơn, hắn nhận được điện thoại từ bố thông báo có bạn bố ở Lào Cai xuống bảo hắn đem hồ sơ năng lực qua gặp chú ấy để chú ấy ký cho mấy hợp đồng.

Gặp chú xong, mời chú ăn tối hắn trở về tâm trạng vui mừng phơi phới. Đó là những hợp đồng mơ ước của hắn, vừa giá trị lớn vừa dễ làm đồng thời nguồn vốn rất chắc chắn. Thò tay lấy điện thoại ra gọi điện cho cô báo tin vui. Túi trống trơn thôi chết chắc để quên ngoài quán ăn. Hắn quay lại tìm nhưng mất rồi. Cũng hơi tiếc vì cơ bản trong máy có rất nhiều số điện thoại quan trọng. Thôi đành vậy hắn phóng nhanh về nhà trọ của cô. Định bụng sẽ đưa cô đi uống café chúc mừng có được hợp đồng tốt. Hắn vui lắm.

Về đến nhà trọ thấy cửa vẫn khoá im lìm hơn 9h tối rồi mà cô đi đâu chưa về. Chắc lại qua nhà mấy đứa bạn đây, vì lúc 4h chiều trước khi đi ăn cơm tối hắn gọi điện về cho cô báo tối nay về muộn. Mở cửa vào nhà bật điện hắn thấy một mảnh giấy nhỏ ghi vội trên bàn.
“Anh! Em gọi cho anh không được, bố đang cấp cứu trong bệnh viện nguy kịch lắm, chú Hoan gọi lên cho em. Em phải về quê ngay. Nhận được thư em thì gọi cho em ngay nhé, em sợ lắm”
Đọc xong thư hắn nháo nhào vội chạy ra ngoài gọi điện thoại công cộng cho cô. Gọi đi gọi lại mấy lần mới thấy cô bắt máy. Khóc như mưa trên điện thoại, cô khóc mà không nói lên lời. Hắn gặng hỏi đi hỏi lại mà cô vẫn không rõ cho hắn nghe.

– Em bình tĩnh nói cho anh nghe bố làm sao.

– Bố… bố… đang cấp cứu…

– Bố bị làm sao…

– Bố bị tai biến mạch máu não bố đang hôn mê.

– Em đang ở bệnh viện à.

– Vâng, em vừa mới về đến nơi. Anh ơi em phải làm sao bây giờ.

– Em đợi anh nhé, có tiền ở đấy chưa, anh sẽ về ngay.

– Vâng anh về với em nhé, em sợ lắm, em chết mất, sao nhà em lại thế này. Hu hu.

– Em bình tĩnh anh sẽ về ngay.

Gọi điện cho Trung và hắn về ngay nhà. Trung đã đợi sẵn, vào lấy thêm chục triệu hắn mải móng cùng Trung đi về Hải Phòng. Hắn sợ đi một mình, trong tâm trạng này sẽ nguy hiểm, hắn nhờ Trung chở về. Trên đường đi hắn thực sự lo lắng. Hắn không hiểu tại sao tai hoạ cứ liên tiếp giáng lên đầu cô. Hắn thương cô quá.

Đến bệnh viện, hắn ào ngay đến chỗ cô. Đến nơi cô ngồi ủ rũ nước mắt lã chã. Cạnh cô là chú Hoan đang bần thần hết cả người. Nhìn thấy hắn cô đứng dậy chạy đến bên hắn và khóc nức nở…

– Anh ơi bố nguy hiểm lắm, có khi không qua được. Em phải làm sao giờ em sợ lắm, anh ơi phải làm gì bây giờ.

– Bình tĩnh em, từ từ nói rõ đầu đuôi cho anh nghe.

– Thuỷ không khóc lóc nữa, Q vừa về để nó nghỉ chút đã. – Tiếng chú Hoan vang lên.

Hắn cùng cô ngồi xuống ghế. Quay sang chú hắn chào.

– Cháu chào chú, tình hình bố Thuỷ thế nào chú kể sơ cho cháu được không.

– Hôm nay lúc chiều tao và ông đang ngồi uống trà, ông kêu hai ngày nay cứ đau đầu, chóng mặt và mệt mỏi. Đang nói chuyện về việc cuối tuần lên Hà Nội thăm con Thuỷ, gởi cái Thu mấy ngày ông đi thăm thằng Thắng và vợ nó thì ông gục xuống. Cũng may lúc đó có tao ở đó nên gọi ngay mọi người đưa ông vào viện.

– Tình hình sực khoả của bác ấy bây giờ bác sỹ bảo sao chú có biết không ạ.

– Bây giờ ông vẫn hôn mê phải đợi thôi. Cháu và Thuỷ cứ an tâm, toàn bộ bác sỹ ở đây là bạn mẹ nó nên họ quan tâm chăm sóc. Mày bảo cái Thuỷ không khóc lóc nữa nó cứ rối lên từ nãy giờ.

– Dạ, chú từ chiều đã ăn uống gì chưa, em ăn gì chưa. – Hắn quay sang hỏi cô.

– Tao thì đã làm bát phở rồi, còn cái Thuỷ chưa ăn uống gì đâu.

– Dạ vâng.

– Tình hình ông thế nào rồi. Họ không cho vào à. – Trung gửi xe xong đi vào và hỏi.

– Ông đang hôn mê, họ không cho người nhà vào, chỉ ngồi ngoài này đợi thôi.

Cô đã ngừng khóc nhưng vẫn vô hồn. Nhìn cô lúc này sao thương thế. Thực sự thời gian vừa qua nhà cô trải qua quá nhiều đại hoạ hết cú sốc này đến cú sốc khác đã đánh gục cô. Mới vui lên một chút thì lại chuyện này xảy ra. Không ai có thể chịu được huống chi cô là phận nữ nhi liễu yếu đào tơ. Thương cô, hắn đau lòng lắm.

– Em đi với anh ra ăn một chút. Bố nằm đây, mọi người cần phải giữ dìn sức khoẻ chứ không thì ai chăm sóc bây giờ. Việc đã là như thế phải mạnh mẽ lên em nhé.

Ngừng một chút hắn quay sang chú Hoan và nói.

– Cháu về đây rồi thì tối nay chú để cháu và Thuỷ ở đây trông coi. Chú và Trung về nhà nghỉ đi. Chắc ông còn nằm dài ở đây, phải phân phối sức khoẻ chứ cứ tập trung hết ở đây thì ốm cả lúc đấy không có người thì gay.

– Thôi chúng mày cứ về nghỉ đi, để tao trông ông tối nay, sáng mai ra thay cho tao. Mày vừa đi từ Hà Nội về mệt rồi.

– Thôi chú cứ về nghỉ đi chú cả chiều ở đây mệt rồi. Với lại chú về cho Trung nghỉ mai nó phải về Hà Nội sớm.

– Thế bạn cháu không ở lại đây à.

– Vâng, mai Trung phải về còn việc cơ quan.

– Ừ thế cũng được, hai đứa đi ăn đi tao trông một lúc cho.

– Vâng, Thuỷ đi ăn với anh.

Hắn ở đó 3 ngày thì cơ bản bố cô đã tỉnh lại. Ông không nói được và hiện đang bị liệt nửa người. Cũng may cho ông là kịp thời cấp cứu và được các bác sỹ chăm sóc nhiệt tình nên mới cứu được tính mạng, nhưng phục hồi thì không ai dám chắc. Cô thì gầy sọp đi sau mấy ngày. Cô ít nói hẳn. Có lẽ cú sốc này đến với cô quá lớn, còn lớn hơn cả cú sốc mà anh chị cô mang lại. Cô dường như không còn khóc được nữa, cô không còn nước mắt để khóc nữa. Hắn biết, mấy nay cô dường như đổi cả tính nết khá ương bướng. Nhiều lúc hắn gần phát cáu vì cô. Nhưng hắn biết, cô không phải như thế. Tinh thần của cô bây giờ vô cùng chao đảo. Tính mạng của bố thì không biết thế nào, mọi thứ đến nhanh đến nỗi cô không kịp nhận ra được nữa. Nó ào đến muốn cuốn phăng, trà đạp lên tâm hồn cô.

Từ một cô gái hồn nhiên ngây thơ và yêu đời, cô trở thành một người ít nói hẳn. Và mỗi khi đến đêm khuya về khi hắn không có trong phòng cô lại nắm tay bố và khóc. Cô khóc thương bố một phần cô thương cho bản thân cô một phần nữa. Cô vừa mới bước chân vào cuộc sống. Mọi thứ bây giờ là quá sức với cô. Dù hắn luôn bên cạnh nhưng hắn mới chỉ là người yêu của cô, chưa có danh phận gì cả. Mọi thứ hắn làm cô biết nhưng cô hiểu càng nhận nhiều cô càng khó nghĩ càng không biết phải đáp trả thế nào với hắn. Cô giận anh cô lắm. Những lời nói mê trong lúc cô ngủ hắn nghe thấy đã nói lên điều đó. Nhiều lúc hắn không muốn bước vào phòng hắn muốn để cho cô khóc, cô khóc cho vơi đi nỗi sầu muộn trong lòng, khóc để quên đi hoàn cảnh thực tại của mình. Chỉ có nước mắt mới làm cho cô nhẹ nhàng đi lúc này. Những lời động viên an ủi của hắn là chưa đủ.

Hắn sát cánh cùng cô suốt 5 ngày thì bố cô cơ bản đã qua được nguy hiểm và chuyển sang hồi sức tiếp tục theo dõi chăm sóc y tế. Bố vẫn thế không nói được và vẫn bị liệt nửa người. Mọi việc chăm sóc, vệ sinh cá nhân đều một tay cô, hắn và chú Hoan làm. Trong thời gian đó bố hắn cũng đã từ Ninh Bình sang thăm ông và rất thương cảm cho hoàn cảnh của cô. Các bạn bè và đồng nghiệp của cô cũng về thăm ông. Điều đó cũng động viên an ủi cô phần nào. Hôm nay hắn nói chuyện với cô.

– Em, chiều nay anh phải trở về Hà Nội để lên Lào Cai ký hợp đồng và tiếp tục công việc. Cuối tuần sau anh lại về với em.

– Vâng, em đã làm anh mất quá nhiều thời gian rồi, việc bây giờ cũng đỡ hơn rồi. Em có thể tự làm được, anh cứ về đi chứ anh đi lâu quá rồi.

– Ừ, em ở lại chăm ông và giữ dìn sức khoẻ, đừng khóc nữa nhé. Việc thì đã như vậy rồi phải cố gắng lên không ốm ra đấy không còn ai chăm sóc cho ông đâu. Còn bé Thu nữa.

– Vâng, em nghe anh.

– Thế còn công việc của em trên cơ quan thì sao.

– Em đã gọi điện lên xin nghỉ không lương một tháng, nhưng có lẽ phải nghỉ hẳn đến khi bố khỏe thì mới tính tiếp được.

– Ừ, vậy em báo sớm cho họ biết đi.

– Mai anh đi Lào Cai à.

– Không tối nay anh đi luôn, anh đi tàu. Mọi tài liệu Trung đã chuẩn bị rồi.

– Anh đi giữ dìn sức khỏe nhé, em… em…

– Lại thế rồi, cuối tuần anh về.

– Vâng… nhưng em…

– Thôi.

Hắn ôm cô vào lòng. Hắn biết cô không muốn hắn đi lúc này. Nhưng công việc không thể bỏ được, cô hiểu điều đó. Nhưng, cảm xúc nó cứ trào dâng khiến cô lại không cầm được nước mắt.

Chia tay cô hắn trở lại với công việc của mình. Những lúc làm việc thì không sao, cứ rỗi hoặc khi đêm về hắn lại nhớ cô. Hai đứa gọi điện cho nhau nhắn tin cho nhau suốt. Cuối tuần hắn về thăm ông và cô. Ông đã khá hơn nhiều nhưng vẫn không nói được. Qua ánh mắt hắn biết ông hiểu được mọi chuyện. Và khi thấy hắn ông đã khóc. Hắn chỉ biết an ủi ông thôi. Một người đàn ông trải qua bao kiếp nạn. Tưởng như cuối đời an phận tuổi già nơi quê hương của mình thì lại xảy ra chuyện. Ông biết người khổ nhất là con gái mình mà không biết làm sao. Những giọt nước mắt của ông như dự báo được điều chẳng lành nào đó. Là người cha, là người từng trải ông có thể dự đoán được tương lai. Bây giờ ngồi nhớ lại hắn mới hiểu được ánh mắt và giọt nước mắt ngày nào của người cha. Lúc đó hắn chỉ nghĩ ông khóc cho bản thân ông mà hắn không biết được rằng ông là cha của cô, ông hiểu con gái mình, ông hiểu hoàn cảnh của mình. Giọt nước mắt của ông chính là sự cảnh báo cho tương lai đằng trước, nhưng hắn lại không hiểu được điều đó.

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất