Ở bãi tre khác với những chỗ khác là sự yên tĩnh tuyệt đối, mỗi đôi một góc tha hồ tâm sự mà không bị ai quấy rầy. Cô và hắn rất thích ra đây. Hôm nay là ngày đầu đông, trời nắng nhẹ se se lạnh. Cô ngồi nép chặt trong lòng hắn và im lặng nhìn ra xa xăm. Ngoài xa là bãi giữa sông Hồng với ngô mọc xanh mướt thỉnh thoảng rung động bởi một cơn gió thổi qua. Những con thuyền nan lặng lẽ đi qua trước mặt và thỉnh thoảng những chiếc xà lan đầy cát ì ì đi qua phá tan không gian yên tĩnh. Ở đây không chỉ có cô và hắn mà còn nhiều đôi uyên ương khác. Tất cả đều rù rì nói chuyện, đôi lúc có tiếng cười khúc khích nhưng nhanh chóng lặng im. Có lẽ là một nụ hôn nào đó làm cho tắt tiếng cười.
Hắn xiết chặt cô vào lòng và đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn. Không gian này làm cho lòng hắn dậy sóng. Hắn hôn dần xuống cổ cô và bàn tay hắn lùa vào lưng cô chạm vào da thịt của cô. Đây là lần đầu tiên hắn đi vượt quá giới hạn. Cô run lẩy bẩy trong tay hắn. Mắt nhắm nghiền run và rất run. Tay hắn tham lam trườn vào bụng cô rồi từ từ dịch lên, dịch lên. Đích đến của nó là cặp núi đôi của cô. Xoa nhẹ, xoa nhẹ hắn làm cho cô càng run hơn. Đây là lần đầu tiên có một bàn tay người con trai chạm vào khu vực nhạy cảm của cô. Khi bàn tay tham lam của hắn định kéo tụt hàng rào chắn cuối cùng là chiếc áo lót để xâm phạm vùng cấm thì tay cô giữ chặt lại. Hắn vẫn hôn cô, còn cô càng run hơn nữa.
Vẫn nhắm mắt cô nói trong thoảng thốt.
– Anh ơi, đừng anh ơi, em sợ.
Hắn bừng tỉnh và dừng ngay lại. Hắn ôm cô vào lòng.
– Cho anh xin lỗi, anh không kiềm chế được mình.
Cô nói như gió thoảng, đầu lắc lắc.
– Em sợ lắm, anh nhớ giữ gìn cho em nhé.
– Ừ, anh xin lỗi.
Cô lại lắc đầu và nép chặt vào ngực hắn.
– Anh yêu em, em đừng sợ.
Cô chỉ gật đầu mắt vẫn nhắm chặt không nói.
– Vừa rồi anh cảm xúc quá làm anh sợ em đừng giận anh nhe.
– Ừ…
– Anh yêu em đừng giận nhe.
– Ừ…
Hắn hôn lên trán cô một nụ hôn dài và lại xiết chặt cô vào lòng. Lúc này hắn yêu cô lắm. Với cô đây là lần đầu tiên va chạm người con trai. Cô không hiểu sao, với hắn cô thích ngay từ lần nhìn thấy hắn đầu tiên. Cô cảm thấy rất tin tưởng hắn. Bề ngoài cô khá mạnh dạn nhưng thực ra không phải thế. Cô cũng rất yếu đuối như bao cô gái khác. Khi ở hoàn cảnh này cô thực sự run. Cô không phải sợ hắn mà cô sợ bản thân cô không kiềm chế được thì cô và hắn sẽ vượt qua giới hạn mất.
Với hắn cũng thế, hoàn cảnh đó làm hắn mất kiểm soát chứ thực sự hắn yêu cô trong sáng không du͙c vọng.
Cô và hắn không biết ôm nhau im lặng trong bao lâu. Chỉ tận khi thấy một số cặp uyên ương khác lao xao đứng dậy đi về thì mới tách nhau ra. Vừa nhìn thấy hắn má cô lại ửng hồng. Cô lại nép vào ngực hắn tay đám nhẹ vai hắn.
– Anh hư… anh hư…
– Anh xin lỗi rồi mà, lần sau không giám nữa đâu.
– Liều thế, người ta không giữ thì không biết thế nào.
– Lúc đó có biết gì đâu. Lần sau anh còn thế cứ cấu anh một cái thật đau cho chừa.
– Biết lỗi là được rồi, em không đánh anh của em đâu.
– Ừ anh cảm ơn, hình như trời lạnh hơn thì phải.
– Hình như thế, mình về đi.
– Đi về đi, về phủ ăn bún ốc, tối nay không nấu cơm nữa nhé.
– Vâng, tuỳ anh yêu.
– Ăn xong lên Kim Mã uống café ca nhạc cho ấm em nhỉ.
– Vâng hôm nay nhiều tiền thế.
– Mới có học bổng.
– Thảo nào, mình đi về đi.
Thế là cô và hắn đứng dậy ra về. Qua những buổi đi tâm sự thế này cô và hắn càng hiểu và yêu nhau nhiều hơn. Cô tâm sự cho hắn tất cả, từ gia đình đặc biệt là mẹ. Rồi cô kể cho hắn về thời học cấp 3 về các chàng trai theo đuổi cô, về lớp học đại học. Hắn cũng vậy, tuy nhiên hắn không đề cập đến việc của chị. Cũng đôi lần cô thắc mắc về mối tình đầu của hắn nhưng thấy hắn không thích và hơi xúc động nên cô thôi và không bao giờ đề cập đến việc này nữa.
Tối hôm đó sau khi đưa cô về nhà, hắn lại viết nhật ký. Nhưng hắn chỉ viết một dòng “Từ bây giờ không bao giờ được làm thế nữa không mất nàng giờ Q ơi”.